Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1006: Thần khí học vỡ lòng

..
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật ta lựa chọn dùng một loạt các câu chuyện xưa nho nhỏ để làm bài học, chính là hy vọng các trẻ nhỏ có thể vui vẻ đọc sách, bởi vì trẻ nhỏ không thể so với người lớn, bọn họ vẫn không rõ đọc sách rốt cuộc có ích lợi gì, thích chính là thích, không thích chính là không thích, bởi vậy trước tiên phải làm cho bọn họ thích đọc sách, dưỡng thành thoi quen đọc sách, vì học tập học vấn trong tương lai mà tạo nên một nền tảng càng kiên cố.
.Lý Trị liên tiếp gật đầu, nói: - Nói rất hay, nên như thế.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nhưng câu chuyện Sói đến rồi này, những lão sư trong cung lại không có một người nào lĩnh ngộ thấu, bọn họ cũng cho rằng chuyện xưa này chính là dạy người thành thực, mà một phen giải thích kia của ngươi, vô cùng độc đáo, thật sự là không ngờ một câu chuyện đơn giản như vậy, lại có thể ẩn chứa đạo lý sâu như vậy, thông tục dễ hiểu, thật sự là tuyệt không thể tả!
.Nói tới đây, nàng dừng một chút, lại nói: - Chỉ có điều mới vừa rồi câu nói sau cùng kia, sợ là ngươi nói cho bệ hạ nghe đi!
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu minh giám, mặc dù bệ hạ chưa có tới, ta cũng sẽ nói như thế, bởi vì ta cho rằng mỗi người từ nhỏ phải bồi dưỡng cho bọn họ tình yêu đối với quốc gia, chỉ có tình yêu mới không thể dứt bỏ, chỉ có yêu quý, sau khi bọn họ lớn lên mới sẽ không làm ra việc thương tổn đến quốc gia, bọn họ cũng mới sẽ quý trọng từng cọng cây ngọn cỏ của quốc gia này, giáo dục chẳng những làm cho người ta học tập tri thức, còn có thể nuôi dưỡng tình cảm ái quốc cho bọn họ.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe vậy cũng không nhịn được phải khen ngợi.
.- Ừ, cách nói này của ngươi ngược lại vô cùng có kiến giải, chỉ có yêu quý mới không đành lòng thương tổn, hay! Hay! Hay! Lý Trị liên tục gật đầu, cảm thấy vô cùng có đạo lý, trong lòng đột nhiên toát ra một cái ý tưởng to gan, nói: - Nếu không Hàn Nghệ ngươi đi dạy các hoàng tử của ta đọc sách đi.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe vậy thì cả kinh, đây là tiết tấu thăng là Thái tử Thái phó a!
.- Ta?
.Hàn Nghệ chỉ vào mình kinh ngạc nói.
.Lý Trị cười nói: - Đúng vậy, trẫm cũng không phải là lần đầu tiên xem ngươi dạy học, lúc trước thời điểm ở trại huấn luyện, trẫm cũng đã được kiến thức rồi. Trẫm thấy ngươi dạy học khá có nghề đấy, hơn nữa bất kể là trẻ con, hay là người trưởng thành, bọn họ đều vô cùng nhập tâm, bầu không khí học tập vô cùng tốt.
.Ngươi đang nói đùa đi, ta bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ a! Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ quá để mắt ta rồi, tự ta cũng không đọc sách được mấy năm.
.Lý Trị đa căt đưt lời của hắn: - Điều này cũng không thể vơ đũa cả nắm, ngươi không có đọc sách nhiêu, nhưng ở chừng ấy tuổi, thì đã trở thành đại thần trung ương rồi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, loại nhân tài như Hàn Nghệ, ngẫu nhiên lên lớp một lần, ta thấy coi như cũng được, nhưng chàng muốn để có nề nếp đi dạy, vậy chỉ sợ hắn không được đâu.
.Lý giải vạn tuế! Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu nói rất đúng.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy mình hơi quá vọng động rồi, giáo dục Hoàng tử có liên quan đến quốc gia tương lai, có thể nào khinh suất quyết định, vì thế gật đầu nói: - Vậy được rồi, việc này coi như ta chưa từng nói gì.
.Võ Mị Nương nói: - Tuy nhiên Hàn Nghệ, sách giáo khoa này đều sắp dạy xong hết rồi, ngươi nên khẩn trương đưa ra bản mới đi, còn có học viện bên kia cũng đã hoàn công rồi.
.Hàn Nghệ có chút hoang mang nói: - Về cái này, ta cũng rất hiếu kỳ đấy, ta còn tưởng rằng đã sớm dạy xong rồi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nào có nhanh như vậy, những đứa bé kia đều không biết chữ, cũng không biết đọc, cha mẹ bằng hữu xung quanh bọn họ cũng đều không biết chữ, các lão sư này đều phải dạy từng chữ từng chữ một, cũng có khả năng dạy không được một lát, bọn họ lại quên mất rồi.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: - Hoàng hậu nói có lý, những con cháu quý tộc như chúng ta, trong nhà bề trên đều là người biết chữ, ở chỗ lão sư không học được, còn có thể về nhà thỉnh giáo cha mẹ, hoặc là huynh đệ, bằng hữu, nhưng bọn họ cuộc sống nghèo khó, cha mẹ một chữ cũng không đọc được, mỗi lần đều phải giáo sư đến dạy, nhưng nhiều học sinh như vậy, lão sư cũng không khả năng dạy cho từng người một, tốn nhiều thời gian cũng là không thể tránh khỏi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng cứ như vậy, sẽ gia tăng chi phí của quỹ từ thiện.
.Lý Trị cười nói: - Ngươi nha, thật sự là rửa không sạch được hơi thở thương nhân trên người kia, người ta nói là dạy học, mà trong lòng ngươi thì lại đang nghĩ là tiền, Chiêu nghi học viện này là vì phổ cập giáo dục, không phải là vì tiền.
.Con mẹ nó! Nếu để cho ngươi làm, phỏng chừng tiền của quỹ từ thiện ngay cả Trường An cũng không chiếu cố được, nói cái gì đến phổ cập giáo dục cả nước! Không có tiền còn bàn giáo dục cái p ấy! Hàn Nghệ trong lòng âm thầm bất mãn, ngoài miệng lại nói: - Bệ hạ nói rất đúng, nhưng ta xuất thân là thương nhân, không lâu nữa còn phải đi Hộ bộ nhậm chức, thường thường nghĩ đến tiền, cũng là không thể tránh khỏi, mặt khác bản thân quỹ từ thiện cũng là một ngành kinh doanh, không đơn thuần là từ thiện, làm thương nhân mà nói, ta không muốn lãng phí mỗi một đồng tiền, nếu ta có thể đủ ở trong vòng một năm dạy nội dung của hai năm, như vậy chẳng khác nào tiết kiệm một năm chi phí.
.Lý Trị hừ nói: - Ngươi nói thì nhẹ nhàng và khéo léo, có bản lĩnh ngươi hãy nghĩ ra một biện pháp đi, trẫm cũng muốn nhìn một chút thương nhân các ngươi có bao nhiêu năng lực.
.Nghĩ thì nghĩ, chuyện gì to tát đâu. Hàn Nghệ thật là dính chắc với Lý Trị rồi, hắn mới không sợ, bởi vì hắn có quan niệm giáo dục tiên tiến của hơn một nghìn năm, bắt đầu nhớ lại phương pháp giáo dục đời sau này, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, ánh mắt lóe ra vài cái, nói: - Bệ hạ, khi ta ở thành Hằng Đốc, từng bởi vì khó khăn trong giao lưu với người Hồ, mà cảm thấy vô cùng buồn bực, về sau ta lại nghĩ, nếu Đại Đường ta đem đất đai cũ của Tây Đột Quyết nhét vào bản đồ Đại Đường, thì không lý nào con dân Đại Đường ta còn phải dùng tay dựa thế để giao lưu, bởi vậy ta liền suy nghĩ có phải nên ở chỗ người Hồ nơi đó mở rộng Hán ngữ hay không, để cho dân chúng có thể tự do giao lưu.
.Vương Huyền Đạo cau mày nói: - Cái này nói dễ hơn làm, hoàn cảnh sinh hoạt của người Hồ từ nhỏ đã không giống với chúng ta, bởi vậy bọn họ học tập chữ Hán, tiếng Hán sẽ càng thêm vất vả.
.- Nói thì nói thế, nhưng nếu không đi làm, vậy vĩnh viễn cũng không thể thành công. Hàn Nghệ nói.
.Lý Trị rất ngạc nhiên nói: - Vậy là ngươi đã nghĩ ra được biện pháp hay chưa?
.Hàn Nghệ nói: - Mở rộng ngôn ngữ, không ngoài hai loại biện pháp, thứ nhất, gia tăng giao lưu giữa hai địa phương. Thứ hai, mở rộng giáo dục. Điểm thứ nhất ta đừng nói rồi, về phần giáo dục, ta nghĩ đến một loại phương thức đánh vần, có thể nâng cao chất lượng học tập của trẻ nhỏ.
.- Đánh vần?
.Mấy người đều sửng sốt.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ khẩn trương lấy ra một trang giấy và một cây viết, bắt đầu giảng giải cho bọn họ, phương pháp chú âm của Hán ngữ cổ, tên gọi tắt "Trực âm", tức dùng cùng âm tự để chú âm, như "Căn, âm cân" (


,
音跟

). Nhưng loại phương thức chú âm này, không đủ hiệu suất, khuyết điểm cũng là vô cùng rõ ràng.
.Đánh vần hiển nhiên sẽ hiệu suất hơn, chỉ cần học được các cách đọc đánh vần, sau đó ghép các vần vào trong bài khoá, như vậy học sinh liền có thể tự mình đọc sách rồi, không cần từng chữ đều quay lại học bằng cách nhớ, chữ nào cũng phải mời lão sư dạy.
.Tuyệt đối là một siêu thần khí cho học vỡ lòng.
.Nhưng nói mãi nói mãi, Hàn Nghệ cảm thấy có chút lao lực, bởi vì người đương đại cũng không phải là nói tiếng phổ thông của đời sau, nếu như là thả ra ở đời sau mà nói, thì chính là phương ngôn, có một số là chuẩn xác, có một số vần thì lại không được chuẩn xác lắm, hắn chỉ có thể chọn một vài vần giống với của đời sau để giảng giải nguyên lý đánh vần cơ bản này cho Lý Trị bọn họ, nhưng dù vậy, biến thành hắn đổ mồ hôi đầy đầu, cách ba năm đã là một thế hệ, hơn một nghìn năm vậy sự khác nhau nhiều bao nhiêu a!
.Nhưng đây chỉ là một góc của băng sơn, cũng đã khiến đám người Lý Trị vỗ án tán dương.
.- Ngươi nói tiếp a!
.Lý Trị nghe đang mê mẩn, nhưng lại thấy Hàn Nghệ không nói nữa, nên cảm thấy có chút sốt ruột.
.Ta cũng muốn nói nha, nhưng vấn đề là, ta chỉ biết đánh vần tiếng phổ thông, không biết làm thế nào để đánh vần tiếng hiện tại! Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Bệ hạ, đây chỉ là ta trước đó không lâu mới nghĩ ra được, hơn nữa ta tài sơ học thiển, đối với phương diện âm luật cũng không phải lợi hại lắm, vì còn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ.
.Lý Trị nghe vậy nhướn mày, rất là bất mãn, khẩu vị đã bị ngươi khơi lên rồi, hiện tại ngươi mới nói ngươi còn chưa nghĩ xong, đây không phải cố ý làm cho người ta khó chịu sao?
.Trịnh Thiện Hành kích động nói: - Lời tuy như thế, nhưng phương pháp này nhất định có thể được, nếu có thể thành, có thể tạo phúc cho tất cả dân chúng.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Muốn nói đến phương diện âm luật, có một người ngược lại vô cùng lành nghề.
.Lý Trị hỏi vội: - Ai?
.Vương Huyền Đạo nói: - Phụ thân của Thôi Tập Nhận.
.- Ông ta?
.Lý Trị liên tục gật đầu nói: - Không sai! Người này tinh thông âm luật, tài đánh đàn cao, khiên cho người ta xem mà cảm thán. Hàn Nghệ, ngươi có thể xin người này giúp đỡ.
.Võ Mị Nương lại nói: - Nhưng chưa chắc ông ta đã trợ giúp Hàn Nghệ.
.Lý Trị ha hả nói: - Hoàng hậu, nàng không biết rồi, người này từ nhỏ liền ly kinh phản đạo, tính tình quỷ dị, làm việc thường thường ra ngoài dự kiến của người khác, rất là bất đồng với quý tộc khác.
.Vương Huyền Đạo nói: - Bệ hạ nói đúng cực kỳ, kỳ thật chỉ cần mang vài hũ rượu ngon qua đó, ông ta sẽ dốc sức tương trợ.
.- Rượu ngon đối với Hàn Nghệ mà nói, thật sự là không đáng giá nhắc tới a! Lý Trị cười ha hả nói.
.Võ Mị Nương cười dài nói: - Xem ra thương nhân này cũng không phải là cái gì cũng tồi tệ, vẫn có chỗ nên.
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu nói đúng, thương nhân lãi nặng không giả, nhưng cũng chính bởi vì vậy, thương nhân càng khát vọng sáng tạo ích lợi, địa chủ trồng trọt, bọn họ chỉ biết khát vọng càng ngày càng nhiều thổ địa, nhưng thương nhân trồng trọt, cũng sẽ theo đuổi càng nhiều thổ địa hơn nữa, nhưng đồng thời còn sẽ tự hỏi, nên lợi dụng như thế nào số thổ địa hữu hạn này để trồng ra càng nhiều lương thực, cũng hoặc là nghĩ biện pháp tiết kiệm nhân lực, vật lực trồng trọt.
.- Ngươi chỉ hót là giỏi thôi, từ xưa đến nay đều là trọng nông ức thương, vậy cũng là có nguyên nhân đấy.
.Lý Trị sao có thể bị hắn nói ba xạo lừa gạt, lại nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên cái đánh vần này ngươi phải nghĩ biện pháp mau chóng chuẩn bị cho tốt!
.- Vâng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận