Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 871.2: Thời buổi rối loạn

.Chỉ thấy ở bên trong xưởng có hơn mười người thợ thủ công đang làm việc, hiện nay trong xưởng bình thường chỉ có vài người như thế, thêm vài người nữa tham gia vào, hiệu suất ngược lại không cao, còn không bằng mở lại một gian xưởng. Nhưng tất cả xưởng của Hàn Nghệ đều là hoạt động sản xuất theo dây chuyền, nhân công càng nhiều, hiệu suất sẽ càng tăng dần.
.Mà ba người Hàn Nghệ và Tang Mộc, Thẩm Tiếu tuần tra ở bên trong.
.- Ta biết rằng tất cả mọi người rất vất vả, hy vọng mọi người có thể kiên trì một chút, tháng này ta sẽ tăng thêm gấp ba lần tiền công cho mọi người, và sẽ tăng mức thưởng cuối năm của các ngươi.
.Hàn Nghệ một mặt thăm dò, một mặt cổ vũ mọi người. Tiền vàng và sự tôn trọng vĩnh viễn là hai bùa phép lớn để điều khiển con người của hắn.
.Đám thợ thủ công vừa nghe thấy vậy giống như càng trở nên hăng hái thêm, tay vẫn không ngừng, đồng thanh hô lên:
.- Đa tạ Đông chủ!
.Chỉ có gương mặt Tang Mộc là méo mó, thậm chí y cũng không biết có thể phát thưởng năm nay cho công nhân hay không. Sau khi tuần tra xong, ba người tới phòng nhỏ phía bên trong và ngồi xuống. Tang Mộc cẩn thận nói:
.- Ân công, chúng ta định bán bao nhiêu tiền 1 tờ báo này?
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, ngượng ngùng nói:
.- Tang Mộc, việc này —— mấu chốt là thời gian, đừng có quá để ý những thứ này.
.Tang Mộc không lên tiếng, trong lòng thật sự có chút oán giận Hàn Nghệ. Rõ ràng ít nhất có thể bán mười văn một tờ báo, cuối cùng lại bán một văn, mà một văn tiền này lại trở thành tiền kiếm được của những đứa trẻ kia. Căn cứ vào giá cả giấy mực hiện nay, quả thực là lỗ thấy bà ngoại luôn rồi.
.Kinh khủng hơn nữa chính là giấy mực đều đã dùng để in ấn báo chí, ngoài cửa hàng cũng đã cắt hàng rồi. Bên này không ngừng tiêu pha, bên kia vừa không có doanh thu, làm gì có kiểu làm ăn nào như thế.
.Thẩm Tiếu đĩnh đạc nói:
.- Ta nói này Tang Mộc, ngươi đừng quá nhỏ mọn, thủ đoạn kiếm tiền của Hàn Nghệ còn nhiều, rất nhiều. Ở đây có lỗ một chút cũng không có vấn đề gì.
.Tang Mộc liếc nhìn Thẩm Tiếu, nói:
.- Thẩm công tử, ngươi ngươi nói thì dễ nhưng làm thì mới biết, chúng ta bán càng nhiều báo chí thì việc buôn bán của Đệ Nhất Lâu các ngươi lại càng tốt. Ngươi thử nhìn giá đồ ăn và giá rượu của Đệ Nhất Lâu các ngươi, Đệ Nhất Lâu đã xứng với cái danh đó chưa? Ta cũng không phải nhỏ mọn, vấn đề là phòng quỹ của Phượng Phi Lâu chúng ta đã tụt xuống đáy sàn rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, rõ ràng lời này của Tang Mộc chính là nói cho hắn nghe mà thôi.
.Thẩm Tiếu không vui nói:
.- Tang Mộc, sao ngươi có thể nói như vậy, nếu các ngươi không có tiền, theo ta đến Đệ Nhất Lâu lấy là được.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Nói hay cứ như là ngươi quản lý sổ sách ấy, còn cứ lấy là được cơ.
.Thẩm Tiếu nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi cũng chớ có coi thường người khác. Dù sao ta cũng là thiếu đông chủ của Đệ Nhất Lâu. Nếu như ta thật sự nổi giận lên thì đến lão Thẩm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mang tiền ra.
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Ngươi thôi đi, tính khí của lão Thẩm chẳng phải ngươi không biết, một câu nghe không hợp liền sẽ rơi lệ. Ta cũng sợ ông ta sẽ đến trước mặt ta, khóc đến mức nước mắt đầm đìa, làm người khác đau lòng biết bao nha.
.Nói xong hắn lại nói với Tang Mộc:
.- Tang Mộc à, ngươi hãy mở rộng lòng một chút, đây là chúng ta đầu tư, tiền này sẽ quay trở lại. Thế này đi, ngươi đi nói chuyện với lão Thẩm, bảo ông ta kết toán tiền rượu trước đi.
.Tang Mộc vẻ mặt đưa đám nói:
.- Đã kết toán trước đó rồi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, thật sự là xấu hổ quá
.Thẩm Tiếu lập tức nói:
.- Vậy kết toán lại một lần nữa.
.- Làm thế nào kết toán lại?
.Hàn Nghệ lúc này lập tức vui vẻ, lại hơi trầm ngâm, nói:
.- Vậy thì thế này đi, ngươi đi gặp Tự Do Chi Mỹ thương lượng một chút, đề xuất cho chúng ta kết toán tiền trước, năm nay Tự Do Chi Mỹ đã kiếm nhiều rồi, khoản tiền này chắc có lẽ không ít, cũng đủ để chống đỡ một thời gian.
.Tang Mộc gật gật đầu, nói:
.- Ân công, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Từ Cửu để nói chuyện.
.Hàn Nghệ vốn muốn nói như vậy để đuổi y thôi, nhưng nghĩ lại, đây là Tang Mộc kháng nghị không tiếng động mà, cười nói:
.- Ngươi đi đi!
.Tang Mộc gật gật đầu, xoay người rời đi.
.Thẩm Tiếu cười một tiếng nói:
.- Tang Mộc đã thay đổi rồi. Trước kia Tang Mộc là một người rất hào phóng, đối với tiền bạc đều xem nhẹ. Bây giờ thật sự là tính toán tỉ mỉ, trở thành một kẻ keo kiệt, cùng một đức hạnh với lão Thẩm nhà ta, ngươi cần phải với với y một chút về đạo lý chút phú quý bất năng dâm (Tức là: Không bị tiền bạc, giàu sang cám dỗ).
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, nói:
.- Ngươi cũng đừng trách y, y trông coi phòng thu chi thực là không dễ dàng. Phượng Phi Lâu ta có tới mấy trăm công nhân, mỗi tháng chỉ mình y phát tiền công, y làm sao có thể không tính toán tỉ mỉ cho được. Ngươi xem, tóc đã bạc đi không ít. Lão Thẩm nhà các ngươi còn không phải như vậy. Kỳ thật loại người như chúng ta trời sinh không thích hợp quản lý sổ sách, chúng ta chính là kẻ tiêu tiền.
.Kỳ thật trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu được điều này thật trái với đạo lý kinh doanh. Buôn bán chính là buôn bán, không phải làm việc thiện, nhưng hắn cũng không có cách nào khác, hiện giờ hắn cần toàn tâm toàn lực đối phó với giai cấp sĩ tộc, bất cứ chuyện gì đều phải gạt sang bên cạnh, cũng có thể nói rằng hắn đang gặp phải khốn cảnh thù trong giặc ngoài.
.- Ngươi nói vậy rất có lý, trước kia tất cả mọi người đều bảo ta là phá gia chi tử.
.- Hiện tại cũng là như vậy.
.- Bây giờ không phải là có ngươi ngăn trở ở phía trước ta sao, ta có phá sản đi nữa thì cũng không lợi hại bằng ngươi.
.Thẩm Tiếu chính là kẻ không tim không phổi, y còn không ngừng cười ha hả, lại hỏi:
.- Hàn Nghệ, uy lực của Đại Đường nhật báo này của ngươi, những lão nhân kia cũng đều đã từng chứng kiến rồi, vì sao bọn họ còn dám đối đầu với ngươi?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Điều này thì không rõ, bọn họ nghĩ rằng Đại Đường nhật báo là vì mượn thanh danh của bọn họ mà phát triển. Nhưng sự thật cũng đúng là như vậy. Hiện tại bọn họ khẳng định rằng, Đại Đường nhật báo này không được sự ủng hộ của bọn họ, chắc chắn rằng sẽ không có ai xem. Cho dù xem thì bọn họ cũng không sợ. Bọn họ đều là sĩ phu cửu phụ nổi danh, đầy một bụng kinh luân, còn ta lại chính là một kẻ xuất thân nông dân. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ để ta vào trong mắt sao?
.Thẩm Tiếu nói:
.- Nếu là ta, ta sẽ hợp tác với ngươi, ngươi là một người giảo hoạt như vậy, đối địch với ngươi sao có thể có kết cục tốt đẹp được.
.- Có phải ngươi nghe được tin đồn gì ở bên ngoài? Ta vẫn nổi danh là thành thực.
.Hàn Nghệ phản bác ngay lập tức.
.Thẩm Tiếu cười ha hả nói:
.- Vậy chúng ta hãy nói từ chuyện lừa tiền của Vương Bảo đi.
.- Ngươi điên rồi, bên ngoài không ít người theo dõi chúng ta. Nếu những lời nay rơi vào tai bọn họ, ta thật sự là họa vô đơn chí. Hơn nữa, đó là chúng ta thay trời hành đạo.
.- Đúng đúng đúng, thay trời hành đạo. Ha ha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận