Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1312: Nhớ đợi cửa

.Dưới ánh trăng lúc sáng lúc tỏ, một đôi "nam si nữ oán" lẳng lặng lặng ngồi dựa vào nhau trên sườn núi.
.Chợt nghe thấy một tiếng kêu khẽ, lại lập tức nghe thấy một tiếng cười: - Cô tỉnh rồi à?
.- A!
.Nữ tử kia kinh hô một tiếng, vội vàng ngẩng đầu lên.
.Nữ tử này chính là Vương Huyên, còn người nam đó đương nhiên chính là Hàn Nghệ.
.Hóa ra Vương Huyên khó có thể ra ngoài một chuyến, làm sao chịu về sớm như thế chứ, chỉ muốn ở lại được bao lâu thì ở bấy lâu, nhưng nàng ta cũng không có nói, vì Hàn Nghệ không hỏi, Hàn Nghệ cũng biết nỗi khổ bên trong, bởi vì vậy Hàn Nghệ sớm đã có chủ ý, tối nay liều mình cùng thiếu phụ, chỉ cần về trước trời sáng là được, đâu biết Vương Huyên có thói quen ngủ sớm, nhưng cũng không chịu về, trò truyện một chút, Vương Huyên lại dựa vào vai Hàn Nghệ mà ngủ luôn.
.Hàn Nghệ xoa bả vai nói: - Đừng hô to gọi nhỏ, người ngoài không biết, còn tưởng ta đã ngủ với cô, nhưng sự thật là cô ngủ với ta.
.- Ngươi nói bậy gì đó?
.Vương Huyên không thể nghe lọt tai nhất chính là kiểu nói đùa như thế này của Hàn Nghệ, lập tức nổi giận.
.Hàn Nghệ oa một tiếng: - Bả vai của ta cho cô dựa lâu như vậy, cô lại có thái độ này với ta sao, một câu cảm ơn cũng không có, cô có lương tâm không a!
.- Ta !
.Vương Huyên chỉ cảm thấy hai má nóng ran, nói: - Nói nói cảm tạ xin lỗi với ngươi, điều đó đều là việc nên làm, nhưng ngươi cũng không thể nói lung tung như vậy, thế này còn ra thể thống gì.
.- Làm ơn đi! Ta xuất thân nông dân, cô có thể mong đợi ta có hàm dưỡng như bệ hạ sao.
.Hàn Nghệ vừa nói xong lại rất hãnh diện nói: - Ta cảm thấy ta có thể ngồi đây để cô dựa vào cả một canh giờ, mà không động tay động chân với cô, ta cũng là chính nhân quân tử trong đám nông dân rồi, cô nói đúng không?
.Vương Huyên nghe vậy không khỏi hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, cũng như Hàn Nghệ thường nói, giờ đây Hàn Nghệ muốn làm gì nàng ta, nàng ta căn bản không phản kháng lại được, nghĩ tới đây, nàng ta cũng không sợ nữa, chỉ nói: - Tại sao ngươi lại không đánh thức ta?
.Hàn Nghệ bực mình nói: - Cô ngủ như con heo vậy, ta gọi thế nào cũng không dậy.
.- Lời dối trá như thế, sao có người tin.
.Vương Huyên hung hăng lườm Hàn Nghệ một cái, nhưng thấy hắn vẫn đang xoa vai, không nhịn được lại nhẹ giọng nói: - Cảm ơn!
.Hàn Nghệ chỉ cười một tiếng, nói: - Vậy cô muốn tiếp tục ở đây ngủ, hay về trong động ngủ đây?
.Vương Huyên ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm, trong mắt lại lộ vẻ không nỡ.
.Hàn Nghệ nói: - Lần sau khi ta đến, lại đưa cô ra ngoài.
.Vương Huyên liếc nhìn Hàn Nghệ, nhẹ nhàng nói: - Về thôi!
.Hai người lại vào bên trong động, Vương Huyên trực tiếp về động nghỉ ngơi, còn Hàn Nghệ thì đi xuống tắm một cái đã, sau đó trực tiếp đi đến giường đá có phủ tấm da thú mà ngủ.
.Hôm sau!
.Khi mặt trời lên cao, Hàn Nghệ mới tỉnh dậy, lại nghe Vương Huyên hát mấy bài, sửa chữa những lỗi sai trong buổi luyện thanh của Vương Huyên, đến lúc xế chiều, Hàn Nghệ mới vỗ vỗ mông, nói: - Được rồi, ta phải về thôi.
.Vương Huyên nhìn hắn một cái, tựa như có vẻ hơi đột ngột, nhưng sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ đi ra phía ngoài động, nhưng mới đến cửa, tiều phu kia đã chạy đến, nói: - Hàn Thị lang, vừa nãy lão gia ta phái người đến truyền tin, kêu ngài tối nay đến nhà nhỏ một chuyến.
.Hàn Nghệ nhíu mày, gật gật đầu nói: - Ta biết rồi. Sau đó lại quay về trong động, dù sao tối nay cũng phải ra ngoài, trở về thành ngược lại còn phiền toái hơn, dù sao Tiểu Dã cũng biết hắn ở đây, nếu có chuyện gì, Tiểu Dã sẽ chạy đến báo tin cho hắn biết.
.- Sao ngươi lại quay lại.
.Vương Huyên nhìn thấy Hàn Nghệ quay lại, không khỏi có vẻ hơi kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Không nỡ xa cô a!
.Vương Huyên nghe thấy vậy cả mặt đỏ bừng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói: - Ngươi nói bậy cái gì vậy.
.Lại là câu này! Hàn Nghệ trợn tròn mắt, nói: - Tối nay ta có chút chuyện, đợi đến tối sẽ đi. Trong lúc nói, hắn lại nằm lên giường đá.
.Vương Huyên len lén liếc mắt nhìn, lại qua một lúc sau, mới nói: - Có một vấn đề, kỳ thực ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Vấn đề gì?
.- Ngươi ngươi và Vân Thành quận chúa làm sao quen biết? Sao cô ta lại cùng ngươi !
.Nói đến đây, Vương Huyên đột nhiên nói không nên lời.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng ấy sao lại yêu một tên nông như ta đúng không?
.Vương Huyên gật đầu, nàng ta cũng được xem là quý tộc truyền thống, Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ thân phận cách biệt lớn như vậy, lại có thể trở thành phu thê, theo nàng ta thấy, đây là chuyện cực kỳ không có khả năng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Võ Mị Nương cũng có thể làm hoàng hậu, còn có chuyện gì là không thể.
.Vương Huyên nghe vậy lập tức nổi giận, nhưng cũng không tìm được lý do để phản bác, dứt khoát là không lên tiếng luôn.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn, cười nói: - Thật ra ta với Vân Thành nàng ấy quen biết nhau cũng là cơ duyên hảo hợp, chỉ có thể nói đây là sự sắp đặt của ông trời.
.Nói xong hắn lại nói giản lược cho Vương Huyên nghe một lần chuyện hắn làm sao quen biết với Tiêu Vô Y.
.Vương Huyên nghe xong, tức khắc nói:
.- Vân Thành cũng này thật là liều lĩnh.
.Hàn Nghệ bực mình nói: - Ngược lại là cô quá quy củ.
.- Ta ! Vương Huyên vừa nói một từ, đột nhiên kịp phản ứng, trong lòng cực kỳ buồn bực, nàng ta một lòng muốn làm một hoàng hậu mẫu nhi thiên hạ, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh thế này, Tiêu Vô Y đó từ nhỏ đến lớn gây họa vô số lần, hiện nay lại quý vi Tể tướng phu nhân trẻ trung nhất Đại Đường, vô cùng phong quang, may là nàng ta còn không biết Tiêu Vô Y đã có thai, không thôi, nàng ta nhất định sẽ ngưỡng mộ chết thôi. Nhưng dù rằng như vậy, nàng ta cũng rất cảm thán, chỉ cảm thấy vận mệnh đã bất công với nàng ta.
.Hàn Nghệ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta, nói: - Kỳ thực là trời cao công bằng, cô sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, từ nhỏ đến lớn đã được che chở trăm bề, chúng tinh phủng nguyệt, thuận buồm xuôi gió, chưa có gặp chút đỉnh khó khăn. Mà phu nhân của ta, tuy xuất thân cũng không kém hơn so với cô, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng ấy đã chịu không ít điều tiếng, cũng trải qua không ít đau khổ, ba mươi lăm năm Hà Đông, ba mươi Hà Tây, cô cũng không có tư cách oán trách ông trời không công bằng với cô.
.Vương Huyên ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Không phải đã viết hết lên mặt cô rồi sao, ta đâu có mù.
.Vương Huyên nghe vậy vẻ mặt quẫn bách, cũng không kìm nổi sờ lên mặt mình, làm cho Hàn Nghệ cười lớn ha hả, Vương Huyên lại càng thêm quẫn bách.
.Kỳ thực Hàn Nghệ cũng không thích kể chuyện cá nhân của bản thân với người khác lắm, vì hắn là người rất chú trọng sự bảo hộ riêng tư, nhưng hắn biết Vương Huyên vô cùng cô đơn, tuy hắn hy vọng Vương Huyên có chút thay đổi về tính cách, nhưng cũng không phải phát triển theo hướng chứng bệnh uất ức, bởi vì vậy hắn hy vọng Vương Huyên hướng về phía vui vẻ lạc quan mà đi, cũng vì vậy hắn mới nói với Vương Huyên chuyện của hắn và Tiêu Vô Y, nhưng hắn cũng chỉ nói một vài chuyện không quan trọng.
.Còn Vương Huyên vẫn luôn một mình, tuy trong cung cũng cô độc, nhưng ít nhất cũng có mẫu thân nàng ta ở đây, vẫn còn có một người để trò chuyện, nàng ta đích thực cũng muốn trò chuyện với người khác, nếu là trước đây, Hàn Nghệ tuyệt đối sẽ không là đối tượng trò chuyện của nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta không có lựa chọn. Một khi nàng ta có thể nhẫn nhịn những lời nói chợ búa của Hàn Nghệ, rất nhanh liền phát giác, thực ra trò chuyện cùng Hàn Nghệ cũng khá là vui.
.Hai người cứ như vậy từ từ trò chuyện mà lại nói đến khuya, đến khi tiều phu kia đến nhắc nhở Hàn Nghệ, Hàn Nghệ mới phát hiện thì ra trời đã tối rồi.
.- Ta đi trước có chút chuyện, buổi tối nhớ đợi cửa ta.
.- Phì!
.Vương Huyên khuôn mặt bừng đỏ, nói giống như cái gì vậy.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đi ra khỏi động
.Nhà nhỏ trong rừng.
.- Hàn Nghệ bái kiến Thái úy!
.- Ngươi tới rồi! Ngồi đi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng không yên giơ tay lên.
.Hàn Nghệ ngồi đối diện với Trưởng Tôn Vô Kỵ, vốn cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ là tìm hắn hỏi về tình trạng gần đây thôi, dù sao đã lâu không giao lưu, nhưng lúc hắn nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Trưởng Tôn Vô Kỵ, biết không phải việc như vậy, nhưng suy nghĩ kĩ lại, gần đây trong triều vẫn luôn sóng yên biển lặng, chính là thời cơ tốt để hắn tiến hành biến pháp, không có xảy ra vấn đề gì a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chợt liếc nhìn qua Hàn Nghệ, vuốt râu cười nói: - Xem ra ngươi vẫn chưa biết tình hình a!
.Hàn Nghệ vẻ mặt mơ hồ nói: - Không biết lời này của Thái úy có ý gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi có biết tại sao hôm nay lão phu lại tìm ngươi đến?
.Hàn Nghệ nghi hoặc lắc lắc đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục hỏi: - Vậy ngươi có biết mấy hôm trước Lý Nghĩa Phủ từng đến Đại Lý Tự một chuyến?
.Hàn Nghệ vẫn lắc đầu, lại nói: - Nhưng Lý Nghĩa Phủ là Trung thư lệnh, ông ta đến Đại Lý Tự thị sát, đây là việc thuộc bổn phận của ông ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nhưng y lại đã làm một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
.Hàn Nghệ tò mò nói: - Chuyện gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lý Nghĩa Phủ để mắt một vị phạm phụ tư sắc diễm lệ trong ngục tù, nên đã chỉ thị Đại Lý Tự Thừa phóng thích phạm phụ này, sau đó y lại nạp làm thiếp thị.
.Hàn Nghệ nghe vậy cũng ngẩn ra, qua một lúc lâu, hắn mới cười nói: - Thái úy, ông không có đang nói đùa chứ!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão phu cho dù có đổ oan cho Lý Nghĩa Phủ, ngươi cho rằng lão phu sẽ tìm một lý do hoang đường như vậy sao?
.- Sẽ không!
.Hàn Nghệ trả lời vô cùng quyết đoán, nhưng chuyện này nghĩ như thế nào cũng khá quá đáng, thiên hạ không có nữ nhân sao, Lý Nghĩa Phủ là Trung thư lệnh, ngoài nữ nhân nhà quý tộc, nữ nhân kiểu nào mà không có được, sao phải vào ngục tù dụ dỗ một phạm phụ, khẩu vị này cũng quá nặng đi chứ, nói: - Có phải phạm phụ này vốn có liên hệ với Lý Nghĩa Phủ không.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc lắc đầu nói: - Trước đó lão phu cũng nghĩ như vậy, nhưng qua kiểm chứng, Lý Nghĩa Phủ chỉ vì để mắt đến nhan sắc của phạm phụ này nên mới làm như vậy.
.Lý Nghĩa Phủ ơi Lý Nghĩa Phủ, mẹ ngươi cũng thiệt là điên con mẹ nó rồi, lại dám làm ra chuyện này. Hàn Nghệ sau khi tỉnh lại từ sự kinh ngạc, dần dần phát hiện chuyện này có chút nghiêm trọng, kỳ thực chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là Trung thư lệnh muốn cứu một phạm phụ, nhưng vấn đề ở chỗ, bởi chuyện này mà Trưởng Tôn Vô Kỵ đặc biệt tìm Hàn Nghệ đến, hiển nhiên chính là muốn có động tác. Hàn Nghệ cẩn thận hỏi: - Không biết Thái úy thấy thế nào đối với chuyện này?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cau mày, nói: - Lý Nghĩa Phủ thân là Trung thư lệnh, xem nhẹ vương pháp, biết luật mà phạm luật, nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, có phải sẽ phụ thánh ân không.
.Hàn Nghệ thần sắc dần dần trở nên ngưng đọng lại, nói: - Ý của Thái úy là?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không trả lời mà hỏi ngược lại: - Lão phu muốn biết cách nhìn của ngươi đối với chuyện này là như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận