Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 864.2: Rắc rối phức tạp

.Nguyên Gia Bảo!
.- A? Cô Phụ! Này này này, Nguyên Phỉ, Nguyên Triết, tiểu cô phụ đến rồi, tiểu cô phụ đến rồi.
.- Cái gì? Cô phụ đến rồi.
.- Cô phụ ở đâu?
.Hàn Nghệ vừa mới đặt chân vào Nguyên Gia Bảo, đã bị một trận ồn ào của Nguyên Kiệt dọa ngốc rồi.
.Nghe được từng trận tiếng bước chân, chỉ thấy đám người Nguyên phỉ, Nguyên Triết, Nguyên Thịnh, Nguyên Không từ bốn phương tám hướng ồn ào chạy lại.
.Oa oa oa! Tình huống gì vậy?
.Hàn Nghệ có chút hơi sợ, nói: - Các ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ các ngươi đã thảo luận xong rồi? Không cần họp nữa.
.- Là cô cô thấy mấy hôm nay chúng ta mệt chết đi được, vì thế để cho chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, hơn nữa kế hoạch nam tiến cũng có chút ít thành quả.
.Nói xong, chỉ nghe vụt một tiếng, Nguyên Kiệt liền nhảy tới trước mặt Hàn Nghệ, nịnh nọt nói: - Cô phụ, không nói gạt ngươi, tiểu chất thật sự là quá sùng bái ngươi rồi.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Ngươi vỗ mông ngựa đến mức quang minh lỗi lạc còn có tán tận lương tâm như vậy, xem ra các ngươi kế hoạch nam tiến đã phát sinh sai lầm nghiêm trọng a!
.- Sai lầm nghiêm trọng? Nguyên Kiệt lúc này ngây ngẩn cả người.
.Nguyên Triết vừa mới tới nói: - Cô phụ, ngươi hiểu lầm Nguyên Kiệt rồi, Nguyên Kiệt chỉ là việc người cùng với Vân Thành quận chúa.
.Nguyên Kiệt gật đầu như gà mổ thóc nói: - Cô phụ thật là thần nhân mà, ngay cả Vân Thành quận chúa đó cũng dám cưới, dùng lời của cô phụ mà nói, sự kính trọng của tiểu chất đối với cô phụ giống như nước sông cuồn cuộn.
.- Đi đi đi!
.Hàn Nghệ vội vàng căt đưt lời nói của thằng nhãi này, nói: - Ngươi có phải đang châm chọc ta hay không!
.Nguyên Phỉ cười xấu xa nói: - Ta dám cam đoan, Nguyên Kiệt tuyệt không có ý này. Kỳ thật Nguyên Kiệt từng cũng muốn cưa cẩm Vân Thành quận chúa kia, nhưng kết quả !
.Nguyên Kiệt đa căt đưt lời của y, nói: - Ngươi chớ có nói hươu nói vượn, cái này muốn ta nói bao nhiêu lần, các ngươi mới có thể nhớ kỹ, đây không phải là ta muốn, là thúc thúc giật giây ta đi đấy, ông ta nói Vân Thành quận chúa có ý với ta, còn nói sẽ giúp ta.
.Mẹ nó! Ngay cả lão bà của ta cũng dám cưa cẩm, ngươi lá gan cũng không nhỏ nha, ta thôi đi, ta cũng cưa cẩm được cô cô của y, tạm tha y lần này đi. Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy kết quả thì sao?
.Nguyên Kiệt tức giận nói: - Kết quả là ta bị treo trên nóc Hoa Nguyệt Lâu, cũng không thấy thúc thúc tới giúp ta, ta lần đó là bị hãm hại.
.- Trên nóc Hoa Nguyệt Lâu?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, thầm khen, Đẹp! Lão bà nàng thật sự là làm quá đẹp! Ngoài miệng lại nói: - Ngươi ngay cả lời của Nguyên bảo chủ cũng tin, thật là hết thuốc chữa.
.Nguyên Kiệt thở dài: - Ngươi và thúc thúc tiếp xúc thêm vài lần, liền hiểu được cái này kỳ thật không liên quan gì đến tin hay không tin.
.Nguyên Thịnh ha ha nói:
.- Vân Thành quận chúa kia có danh xưng nữ ma đầu, cô phụ lại dám lấy về nha, thật sự là can đảm hơn người a!
.Nguyên Kiệt ha ha nói: - Đúng vậy, đúng vậy, cô phụ đến nay vẫn giữ được thân thể nguyên vẹn, thật sự là quá thần kỳ rồi, tuy nhiên kính xin cô phụ sau này cần phải quản giáo Vân Thành quận chúa cho cẩn thận một chút, chớ để cho nàng ra ngoài hại người.
.Ra ngoài hại người? Ngươi lúc ấy thấy như hổ kỳ thật nói là hổ cái cũng không quá a! Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Nguyên Kiệt một cái, nói: - Tiểu tử ngươi có biết nói chuyện hay không.
.Nguyên Kiệt nói: - Cô phụ, ta thấy người còn chưa hiểu rõ Vân Thành quận chúa, ta đi cưa cẩm nàng lần đó không nói, đó chỉ là một cái hiểu lầm. Còn có một lần, ta cùng với một tiểu nương tử lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, nguyên bản chuyện tốt sẽ thành, kết quả Vân Thành quận chúa đột nhiên giết tới, là bổng đánh uyên ương, một chuyện tốt như vậy bị nàng phá hỏng, ngươi nói có làm người ta giận hay không.
.Nguyên Triết nói: - Nguyên Kiệt, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, rõ ràng chính là đại ca của tiểu nương tử đó nợ ngươi tiền, ngươi bức bách tiểu nương tử kia làm thiếp của ngươi, Vân Thành quận chúa nhìn không hợp, mới dạy dỗ ngươi một chút.
.Nguyên Kiệt đĩnh đạc nói: - Nguyên Triết, ngươi chỉ biết buôn bán, tuyệt không hiểu nhân gian hiểm ác, nếu lúc ấy nàng không gả cho ta làm thiếp, thì với tình hình của nhà nàng, sớm hay muộn cũng phải đi thanh lâu bán mình, ta là cứu vớt nàng.
.Ngươi con mẹ nó thật đúng là một lòng nhân nghĩa a! Hàn Nghệ hỏi: - Vậy sau đó tiểu nương tử kia có đi thanh lâu bán mình không?
.- Cái này.. !
.Nguyên Kiệt cúi đầu.
.Nguyên Phỉ cười nói: - Sau này do sự sắp xếp của Vân thành quận chúa, tiểu nương tử kia gả con của chưởng quỷ của một hàng tơ lụa, còn sinh một đôi song sinh, hạnh phúc vô cùng.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Kiệt, đối với y vô cùng là câm nín, nhưng nhiều hơn là đồng tình, ở trong đám hậu sinh Nguyên gia, chỉ có Nguyên Kiệt là do một tay Nguyên Ưng bồi dưỡng ra, thật sự là dạy hư học sinh a.
.Nguyên Triết đột nhiên cười dài nói: - Cô phụ, theo ta được biết, cô cô và Vân Thành quận chúa từ trước đến nay là thủy hỏa bất dung, hơn nữa hai người nàng đều là không dễ chọc vào, cô phụ có nắm chắc xử lý được không?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Các ngươi sao có thể lấy năng lực của các ngươi để nghiền ngẫm thực lực của ta, xem biểu tình trên mặt các ngươi là vui vẻ khi người khác gặp họa, thật sự là không có tiền đồ. Nếu ta là người bình thường, có thể cưới được Mẫu Đơn và Vân Thành sao? Ta nói một câu, các nàng phải ngoan ngoãn nghe lời.
.- Có thật hay không?
.Nguyên Kiệt hoài nghi hỏi lại.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không phải như vậy, ta bây giờ có thể tự do tự tại như vậy sao? Vân Thành quận chúa sẽ đáp ứng hôn sự của ta và Mẫu Đơn sao?
.Lời này vừa nói ra, mọi người liên tiếp gật đầu, rất có đạo lý, không hề có dấu vết khoác lác.
.Nguyên Kiệt cau mày nói: - Nhưng sao ta lại nghe nói, cô phụ vì chuyện này bị cô cô phạt ngủ dưới đất a.
.Hàn Nghệ sắc mặt cứng đờ, nói: - Ai nói vậy?
.- Có hạ nhận nói khi giúp người thu dọn phòng, phát hiện trên mặt đất còn có chăn đệm trải ra, bởi vậy tiểu chất suy luận, đích thị là cô cô giận cô phụ, bắt ngươi ngủ trên mặt đất.
.- Suy luận kiểu gì thế!
.Hàn Nghệ bỗng nhiên đem Nguyên Kiệt kéo lại gần, nhỏ giọng nói: - Cái này gọi là tình thú, hiểu không?
.- Không hiểu lắm!
.Nguyên Kiệt lắc đầu.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Đợi ngươi ngày nào đó có thể mã thượng hành phòng (sinh hoạt vợ chồng), ngươi liền hiểu ý tứ của ta.
.Nguyên Kiệt nghe xong ánh mắt sáng ngời, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hàn Nghệ, - Chẳng lẽ chẳng lẽ cô phụ ngươi thử qua rồi, mau nói nghe một chút, không dối gạt cô phụ, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta cũng chỉ kém thúc thúc một chút thôi, chỉ cần cô phụ chỉ điểm thêm chút, ta có thể học được.
.- Muốn nghe Tiểu Hoàng văn (truyện người lớn) thì nói muốn nghe Tiểu Hoàng văn, nói đường hoàng như vậy
.Hàn Nghệ khinh bỉ.
.Đúng lúc này, thì quản gia mập mạp chạy tới, thở gấp nói:
.- Cô gia, lão gia mời ngài đi một chuyến đến nghị sự đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận