Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 652: Một đòn trí mạng.

.Khi Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y đang tình chàng ý thiếp mặn nồng, đám Tiền Đại Phương thì lại đang ngập trong nước sôi lửa bỏng, đến cả Lạp Mỗ Hi Đức cũng bắt đầu sốt ruột rồi.
.Cùng với sự ảm đạm của Ngày Nữ Nhân, Ngõ Bắc đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
.Mà trên dưới Nguyên gia đều không ngừng hoài nghi, bọn họ thực lòng không hiểu Hàn Nghệ rốt cuộc đang làm cái trò gì, không, tên này căn bản chẳng làm gì.
.- Công tử, ta sớm đã nói rồi, Hàn Nghệ căn bản không có sức phản công. Nguyên Khánh nói với Nguyên Triết vẫn còn đang suy nghĩ xem Hàn Nghệ đang ấp ủ âm mưu gì.
.Nguyên Triết là người rất cẩn thận, hơn nữa cũng là một kẻ vô cùng thiết thực, trước giờ y chưa từng có một giây phút nào kinh thường Hàn Nghệ, y vẫn luôn thể hiện rất cẩn thận, cũng tôn trọng từng đối thủ, nhưng hôm nay, y cũng đang hoang mang, những điều đặc sắc của Ngõ Bắc, đều đã bị y đánh bại, nếu Hàn Nghệ còn không trả đòn, thì thực không còn khả năng xoay chuyển nữa, trầm ngâm hồi lâu, y hơi nheo mắt, nói: - Đã như vậy, thì cho y một đòn trí mạng đi. Ngươi lập tức phái người đi ra bên ngoài tung tin Hàn Nghệ nợ tiền, cố gắng nói nhiều một chút, sau đó ngươi đi tìm Tiền Đại Phương, bảo với ông ta, nếu ông ta bằng lòng gia nhập Nguyên gia chúng ta, thì khi Hàn Nghệ gục ngã, Nguyên gia chúng ta sẽ giúp ông ta chở thành chủ nhân của chợ mới Ngõ Bắc.
.Hiển nhiên y dự tịnh đem Ngõ Bắc của Hàn Nghệ phân thành hai, dù sao Ngõ Bắc cũ hắn đã đồng ý giao cho Cổ Tứ Mẫu rồi.
.Nguyên Khánh nghe xong mừng rỡ, đây quả thực là đòn trí mạng, nói: - Mưu kế của công tử quả rất hay, tên Tiền Đại Phương kia nổi tiếng tham lam keo kiệt, ta nghĩ ông ta nhất định sẽ bằng lòng.
.Nguyên Triết cười nhạt một tiếng, - Chẳng phải là ta thông minh, kỳ thực ta đây cũng là học từ Hàn Nghệ.
.Mục đích của Nguyên gia không phải là tranh giành cái chức thiên hạ đệ nhất, bọn họ là muốn Hàn Nghệ đóng cửa hoàn toàn, vì thế sự nợ nần của Hàn Nghệ chính là sát chiêu của Nguyên Triết.
.Ngày hôm sau, hang cùng ngõ hẻm đều tràn ngập lời đồn đại.
.- Ai! Ngươi có nghe nói không, hóa ra Hàn Nghệ thiếu người ta khoản nợ cả vạn quan đấy.
.- Sao mà như vậy được, nhiều tiền như thế, ai cho hắn vay chứ.
.- Chính là những thương nhân Ngõ Bắc đó, ta còn nghe đồn, Hàn Nghệ còn vay Dương gia không ít rồi.
.- Ôi Ya! Chuyện này --- là thật à?
.- Gạt ngươi làm gì, người bên Cổ gia cũng chứng thực rồi, hơn nữa có người còn trông thấy Hàn Nghệ cầm không ít tiền đi từ phủ Quan Quốc Công ra.
.- Hừ! Lần này e là tên nông dân kia sẽ táng gia bại sản rồi.
.- Đây chính là hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình, còn dám đấu đá với Nguyên gia, hắn dựa vào cái gì chứ.
.- Hắn thiếu nợ bao nhiêu tiền như thế, còn có cả tiền của phủ Quan Quốc Công, chuyện này xử lý không xong đến cả cái chức quan cũng mất đấy.
.- Nếu nói như vậy, thì chẳng còn gì tốt hơn nữa rồi, mau mau mà cút về Dương Châu đi thôi.
.Đủ loại tin đồn từng cái một đều có chứng thực, sau khi những tin đồn này loan ra, chẳng còn ai dám tới Ngõ Bắc mua sắm nữa, ông chủ nợ nhiều tiền như thế, thực quá là kinh khủng.
.Đồng thời còn có mấy tin đồn Nguyên gia và Ngõ Bắc tranh giành nhau danh xưng thiên hạ đệ nhất thương nhân, chỉ có điều những lời đồn đó đều trở thành trò cười, sự thật đã bày ra trước mắt, Ngõ Bắc căn bản không chịu nổi đến một đòn, dựa vào cái gì mà tranh giành đệ nhất với Nguyên gia.
.Những tin tức này cũng dẫn đến sự khủng hoảng của thương nhân Ngõ Bắc, không kiếm được tiền thì thôi, nhưng Hàn Nghệ nợ bọn họ mấy trăm quan, tất cả gộp lại có đến mấy ngàn quan, nếu những khoản tiền này không lấy lại được, thì đây đúng là tiền mất tật mang đấy.
.Một khi thương nhân Ngõ Bắc đã tìm tới cửa đòi nợ, thì Ngõ Bắc thật sự là đã xong rồi.
.Ngõ Bắc dường như đã kề bên tuyệt cảnh.
.Hậu viện Ngõ Bắc.
.- Khuynh Thành, cô suy nghĩ cho kỹ một chút.
.- Vâng, Khuynh Thành nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.
.- Vậy tại hạ xin cáo từ trước.
.- Công tử đi thong thả.
.Cố Khuynh Thành nhìn theo bóng Bùi Thanh Phong rời đi, không khỏi khẽ cười, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự khinh thường.
.Kỳ thực Bùi Thanh Phong vẫn luôn hi vọng Ngõ Bắc có thể đóng cửa, nếu như vậy, gã có thể chạy tới xun xoe bợ đỡ, theo mắt nhìn của gã, như thế sẽ rất có khả năng có được Cố Khuynh Thành.
.Bỗng nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười, - Đây chẳng phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi trong truyền thuyết đó ư?
.Cố Khuynh Thành quay lại nhìn, cười nói: - Đây đâu có phải là là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là lợi dụng lúc người khác gặp hoạn nạn, nhưng mà gã cũng quá coi thường Cố Khuynh Thành ta rồi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Lợi dụng lúc người khác gặp hoạn nạn, vậy cũng không sai đâu, dù gì thì cũng tốt hơn so với không ai thăm hỏi, cô còn không suy nghĩ xem sao.
.Cố Khuynh Thành khẽ thở dài nói: - Nói thì nói vậy, nhưng lòng ta đã có nơi có chốn rồi. Dứt lời nàng e thẹn nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ bó tay nói: - Chẳng lẽ ta đi làm ăn mày, cô cũng đi theo ư?
.Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: - Không thể nào đâu, ta vẫn còn chút tiền, đủ nuôi ngươi rồi, cho nên ngươi không cần phải sợ.
.Hàn Nghệ ngẩn người, không chắc chắn lắm, nói:
.- Cô muốn nuôi ta ư?
.Cố Khuynh Thành thẳng thắn gật đầu.
.Hàn Nghệ giận dữ nói: - Vậy thì cô và Bùi Thanh Phong có gì khác nhau, gã lợi dụng lúc người khác gặp hoạn nạn, muốn nuôi cô, co thì lợi dụng lúc ta gặp hoạn nạn, muốn nuôi ta.
.Cố Khuynh Thành ngẩn người, lập tức nói: - Vậy thì ta đem toàn bộ tiền của mình cho ngươi, ngươi nuôi ta là được rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, không tin nổi, nói: - Thật hay giả vậy?
.Cố Khuynh Thành đáp: - Đương nhiên là thật, nếu như ngươi muốn, bây giờ ta có thể đưa toàn bộ cho ngươi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vì sao?
.Cố Khuynh Thành trầm ngâm một hồi, nói: - Ta nghĩ giống như ngươi vẫn nói, chúng ta là người một nhà, từ trước tới nay, ngươi đều đối xử với ta như người trong gia đình, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, người nhà mới là quan trọng nhất, không phải vậy sao?
.Hàn Nghệ nghe xong ngây ngốc không lên tiếng.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên cười khúc khích, gian xảo nói: - Thế nào? Sắp bị ta chinh phục rồi chứ.
.Hàn Nghệ ngẩn người, đúng vậy, người nhà vĩnh viễn là từ có thể làm tâm hồn hắn rung động nhất, hắn lập tức cười nói: - Vậy thì cũng chẳng phải, tuy nhiên cô cũng coi như đã tìm ra bí quyết rồi.
.Cố Khuynh Thành vui vẻ nói: - Vậy thì ta sẽ tiếp tục cố gắng.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Cố gắng đưa dê vào miệng cọp ư? Cô có biết có một chiêu gọi là lạt mềm buộc chặt không.
.Cố Khuynh Thành há miệng chữ o nói: - Chẳng lẽ chiêu ngươi dùng với ta là chiêu này ư, vậy thì thật đúng là chẳng còn gì tốt hơn nữa rồi.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ một tay che mặt: - Cô thắng rồi.
.Đúng lúc này, một tên đầy tớ đi tới, nói: - Tiểu Nghệ ca, nhị công tử Dương gia ở bên ngoài cầu kiến.
.Cố Khuynh Thành học ngữ khí Bùi Thanh Phong nói: - Hàn Nghệ, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.
.Hàn Nghệ cũng phản ứng rất nhanh, nói: - Vâng, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ, nương tử đi thong thả.
.Cố Khuynh Thành lập tức mỉm cười khanh khách, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
.Nữ nhân này --! Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó sai người mời Dương Triển Phi vào.
.Một lát sau, Dương Triển Phi đã đi tới.
.Hàn Nghệ nửa đùa cợt nói: - Nhị công tử, ngươi sẽ không vì sự thảm bại của ta, mà đâm ra hoài nghi lời đề nghị của ta đấy chứ.
.Dương Triển Phi đầu tiên còn ngẩn người, rồi ngay lập tức cười nói: - Đây là hai việc khác nhau, ta sẽ không để lẫn lộn vào nhau đâu.
.- Nhị công tử quả là anh minh sáng suốt. Hàn Nghệ cười nói.
.Dương Triển Phi nhìn hắn cười, rồi bỗng nghiêm sắc mặt nói: - Hàn Nghệ, hôm nay ta tới, là muốn hỏi ngươi có phải đang thiếu tiền không, nếu ngươi thiếu tiền, Dương gia ta có thể giúp ngươi.
.- Ồ! Thật ư? Hàn Nghệ mong chờ nói: - Vậy ngươi có thể khiến tiền của ta nhiều hơn Nguyên gia không?
.Dương Triển Phi lườm hắn một cái, nói: - Ta nói chuyện nghiêm chỉnh với người, ngươi còn ở đây nói nhăng nói cuội, tất cả người Dương gia ta gộp lại cũng không có nhiều tiền như Nguyên gia đâu.
.- Vậy thì phải rồi, nỗi khó khăn của ta không phải là tiền có thể giải quyết được. Hàn Nghệ nói xong liền cười, nói: - Nhưng ta vô cùng cảm tạ nhị công tử trong lúc này còn đến khích lệ ta, thật lòng đấy.
.Dương Triển Phi lắc đầu cười.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Sao vậy? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì khác.
.Dương Triển Phi do dự hồi lâu, mới lên tiếng: - Không giấu gì ngươi, thật ra ta vẫn luôn rất có lòng tin đối với ngươi, ta nghĩ chẳng có việc gì khó hơn so với việc Trần Thạc Chân tiếp cận biên giới năm ấy, là --- là Phi Tuyết nhờ ta tới giúp ngươi một tay.
.Hàn Nghệ ngây người, lại chột dạ nhìn Dương Triển Phi.
.Dương Triển Phi ha ha nói: - Đằng nào ta cũng phải lập tức quay về Dương Châu rồi.
.Hàn Nghệ ngại ngùng cười, sau đó liền nói: - Lệnh muội vẫn khỏe chứ?
.Dương Triển Phi tinh quái cười, nói:
.- Ngươi nói xem?
.Đúng đấy! Hiện giờ ta bị nói thê thảm như thế, nàng--- nàng có khỏe được không. Hàn Nghệ cười nói: - Làm phiền ngươi chuyển lời cho lệnh muội, chút chuyện thế này không làm khó ta được, để nàng an tâm.
.Dương Triển Phi gật đầu nói: - Ta biết rồi, nhưng nếu ngươi cần giúp đỡ, thì cứ mở lời.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.
.Dương Triển Phi cười cười, không hỏi han thêm câu nào, bởi y thực tình rất có lòng tin vào Hàn Nghệ, y nói chuyện phiếm với Hàn Nghệ một lát liền cáo từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận