Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1190.1: Lễ độ của người khó tính

.Suốt một ngày, Hàn Nghệ bọn họ bị chắn ở phòng làm việc, đến cửa cũng không ra được, người quá nhiều rồi, ngoài ra còn có một đám thúc thúc chạy tới chắn cửa, kỳ thực là xem thử có thể để Cục Dân An dàn xếp chút ít.
.Trình Xử Lượng nghĩ thầm rằng, hiện tại ta lo lắng cho con trai ta, ta nào có công sức chiếu cố con trai các người.
.Bận rộn cả một ngày, Thôi Hữu Du bọn họ thì tay đăng ký đã mềm nhũn cả ra, Hàn Nghệ thì uống trà đến mức lưỡi mất vị giác.
.Khó khăn lắm mới đến buổi tối, cuối cùng mọi người cũng có thể thở phào một hơi rồi, đi đến nhà ăn lót dạ, vừa ăn, vừa nói chuyện.
.Nhưng đàm luận vẫn là về chuyện trại huấn luyện, người báo danh nhiều hơn so với lúc bọn họ nhiều, ngày thứ nhất đã có đến hàng trăm người báo danh, thật sự là quá khoa trương rồi.
.- Các vị, hãy yên lặng một chút đã, ta có một số việc cần tuyên bố!
.Năm trùm sỏ đi vào nhà ăn, Hàn Nghệ giơ cao hai tay, cao giọng nói.
.Mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Tình huống là thế này, căn cứ tình hình ngày đầu tiên, năm nay nhân số học viên của trại huấn luyện nhất định là sẽ vượt qua trại huấn luyện kỳ thứ nhất, các ngươi cũng biết, trại huấn luyện chúng ta không phải là người nào cũng có thể làm giáo quan, thành ra trên phương diện giáo quan nhân sự có khả năng sẽ không đủ, thành ra ta hi vọng chọn một số người trong các ngươi đi trại huấn luyện lên lớp cho học viên kỳ mới.
.Uất Trì Tu Tịch lúc này hét lên: - Chúng ta vừa mới tốt nghiệp, làm gì có tư cách lên lớp người ta!
.Không ít người đều gật đầu đồng ý, bởi vì bọn họ hiện tại mệt đã chết đi rồi, cũng không muốn nhận nhiệm vụ nữa.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ta ngay cả sách cũng không đọc quá vài năm, không phải ta cũng lên lớp với các người sao.
.Vi Phương âm dương quái khí mà nói: - Phó đốc sát, huynh là thiên tài, khóa đầu tiên huynh đã nói rồi, chúng ta sao có thể so với huynh chứ!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bài học thế này nào dám để cho Vi Nhị ngươi đứng lớp! Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ chỉ để ngươi phụ trách gọi bọn họ thức dậy.
.- Ha ha!
.Trình Xử Lượng nghe liền vui vẻ.
.Vi Phương vẻ mặt xấu hổ, không ngờ Hàn Nghệ đã làm Tể tướng rồi, miệng vẫn ti tiện như vậy.
.Uất Trì Tu Tịch đảo mắt, giơ tay nói: - Cái này cái này ta đi. Ha hả!
.- Ta cũng đi!
.Tiêu Hiểu lập tức giơ tay.
.Con cháu quý tộc đều giơ tay, tỏ vẻ muốn tham gia.
.Vi Phương còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng lúng túng, hướng tới bên cạnh Uất Trì Tu Tịch nói: - Tu Tịch, cái này có gì đáng đi.
.Uất Trì Tu Tịch vừa gãi đầu, vừa thấp giọng nói:
.- Chẳng lẽ ngươi còn không cảm nhận được một tấm khổ tâm của Phó đốc sát sao?
.Vi Phương vẫn chưa hiểu.
.Liễu Hàm Ngọc ở một bên kia đã nóng ruột, khẽ đạp gã ta một cước, nói: - Vi Nhị, chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem cảm giác tạt nước người khác sao?
.Trước khi tham gia trại huấn luyện, Vi Phương cũng không phải là loại chim tốt gì, lần này gã ta hoàn toàn nhớ cảm giác bị Hàn Nghệ tạt nước lạnh vào mùa đông, lòng ác tà lập tức trỗi dậy trong lòng gã ta, trực tiếp đứng dậy, nói: - Phó đốc sát, vậy ta nhất định phải đi.
.- Đi thì đi, kích động thế làm gì! Ngồi xuống, ngồi xuống!
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, nói: - Đám ma quỷ các ngươi!
.Một đám cảnh sát hoàng gia cùng kêu lên đáp lại nói: - Không phải là huynh dạy cả sao.
.- Ha ha!
.Trình Xử Lượng bọn họ lập tức phá lên cười ha hả.
.Hàn Nghệ nhướn mày, uy nghiêm mười phần nói: - Ăn một bữa cơm cũng nói nhảm nhiều, cúi đầu ăn cơm, đây là mệnh lệnh! Tổng cảnh ti, chúng ta gọi món đi, hôm nay ngươi mời.
.Trình Xử Lượng còn sửng sốt, liền nói ngay: - Dựa vào cái gì lại là ta mời.
.Hàn Nghệ nói: - Dựa vào con trai ngươi muốn đi học viện quân sự.
.Trình Xử Lượng chớp chớp mắt, cái này có thể có, hồ nghi nói: - Nếu ta mời rồi, ngươi sẽ thiện đãi nó?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cũng biết ta là người biết tình nghĩa.
.Lý Tư Văn đột nhiên sáp lại, nói: - Bữa này ta mời.
.- Đi đi đi! Trình Xử Lượng một tay đã đẩy gã ra, sau đó ôm chầm lấy Hàn Nghệ, vừa thân thiện trò chuyện, vừa đi tới phíaquầy.
.Những cảnh sát hoàng gia này mừng rỡ, làm gì còn nửa phần mệt mỏi, hưng phấn muốn chết, đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh những học viên mới kia bị bọn họ chơi cho sống lên chết xuống rồi, lần này có thứ chơi rồi.
.Bữa cơm này ăn được một nửa, Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ đã đi tới, hai người bọn họ hôm nay vẫn luôn ở Binh Bộ phụ trách chuyện Học viện quân sự Đại Đường, bởi vì Độc Cô Vô Nguyệt mới là người muốn vạch ra kế sách nhất, bọn họ nhất định phải tham dự vào.
.Hàn Nghệ vừa thấy bọn họ đến, liền lập tức nói: - Độc Cô cảnh trưởng, Nguyên cảnh trưởng, các ngươi ăn chưa, nếu chưa ăn, vừa hay Tổng cảnh ti mời khách.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta vẫn chưa!
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thật là tốt rồi, mau đi gọi món đi!
.Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi đến quầy bên kia gọi món. Đương nhiên, Nguyên Liệt Hổ hào sảng bỏ tiền ra trả, Nguyên gia bọn họ có tiền như thế, mấy người giống Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn, cả ngày chỉ biết kiếm tiền, đều không có thời gian tiêu tiền, Nguyên Ưng, Nguyên Liệt Hổ chỉ có thể giúp đỡ tiêu một ít.
.Vừa mới ngồi xuống, Vi Đãi Giới liền hỏi ngay: - Vô Nguyệt, bên Binh Bộ tiến hành thế nào?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu nói: - Tất cả đều rất thuận lợi.
.Lý Tư Văn nói: - Con trai của đại ca ta Lý Kính Nghiệp có đi không?
.- Đi rồi!
.- Khuyển tử của ta thì sao?
.- Cũng đi.
.- Nhân số bên các ngươi đông không?
.- Rất nhiều.
.Lời nói của Độc Cô Vô Nguyệt luôn không nhiều, trả lời đơn giản sáng tỏ. Nguyên Liệt Hổ thì nói rất nhiều, nhưng thằng nhãi này đang sói nhai hổ nuốt, không rảnh để ý đến bọn họ.
.Hai người bọn họ vừa đến, không khí lập tức trầm xuống.
.Sau khi ăn xong, Trình Xử Lượng bọn họ liền phủi mông về nhà, làm Tổng cảnh ti này cũng có chút dễ chịu.
.Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ đợi sau khi bọn họ rời đi, mới đi đến phòng làm việc nhỏ hẹp kia của Hàn Nghệ. Nguyên Liệt Hổ kia cao hơn hai mét ngồi ở bên trong cảm thấy rất chật chội, nói: - Hàn Nghệ, phòng làm việc của ngươi cũng quá nhỏ rồi!
.- Là ngươi quá lớn đấy!
.Hàn Nghệ lườm gã ta một cái, nói: - Có điều nhỏ cũng tốt, có thể nói chuyện nhẹ nhàng.
.Độc Cô Vô Nguyệt lập tức hỏi:
.- Vừa rồi ta muốn tìm ngươi nói về học viện quân sự, sao ngươi lại ngăn cản ta.
.Hàn Nghệ nói: - Trình Xử Lượng và Lý Tư Văn đều có người thân ở bên trong, phải đề phòng bọn họ a!
.Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: - Phòng bọn cái gì?
.- Cái gì cũng phòng!
.Hàn Nghệ qua loa một câu, lại hướng tới Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: - Bên ngươi tình hình thế nào?
.Độc Cô Vô Nguyệt cau mày nói: - Ngày đầu tiên số người báo danh đã hơn một ngàn rồi, đây vẫn chỉ là người báo danh, bên cấm quân còn muốn cho danh ngạch, có phải là quá nhiều người rồi không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận