Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 491: Trả thù có kế hoạch có tổ chức

.- Lạnh quá!
.Một bóng dáng nhỏ gầy vừa mới vừa mở cửa ra, toàn thân không khỏi khẽ run rẩy.
.- Oa! Sao lạnh thế này, Tiểu Mông, ngươi điên rồi.
.- Ôi, ta đau bụng! Không được, ta phải đi nhà xí rồi.
.Dương Mông Hạo che bụng nhảy vài cái, nhanh chóng chuồn đi, sau đó đóng cửa lại, lúc này bên ngoài vẫn là một mảnh mờ mịt, tầm nhìn gần như chỉ trong phạm vi một thước.
.Y ra khỏi cửa, lập tức đứng thẳng người, con ngươi nghiêng trái nghiêng phải, thầm nghĩ, thằng nhãi Hàn Nghệ là một tên giảo hoạt, nói không chừng trong thời khóa biểu kia còn cất giấu âm mưu quỷ kế nào đó, ta trốn đi nhà xí trước, nếu chẳng may có động tĩnh gì, ta sẽ nói ta đang đi vệ sinh, như vậy sẽ không có người sẽ nói ta rồi, nếu chẳng may không có, ta liền tiếp tục trở về ngủ.
.Y ôm lấy tính toán chạy tới nhà xí ẩn náu.
.Canh năm vừa mới đến.
.Keng keng keng! Bốn phía ký túc xá lập tức đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống dồn dập.
.Một hồi lại cao hơn một hồi.
.- Khốn khiếp, là ai hơn nửa đêm khua chiêng gõ trống, làm ầm ĩ giấc ngủ của lão tử.
.- Con mẹ nó, mau dừng lại, bằng không lão tử giết các ngươi.
.- A ! Ồn chết đi được! Trong ký túc xá lập tức truyền đến từng tiếng chửi bậy, nhưng rất nhanh đã bị tiếng chiêng trống che đi.
.Lại có không ít người cao giọng hô:
.- Dậy thôi, dậy thôi.
.Nhưng mặc cho bọn họ hô lớn thế nào, cửa ký túc xá đều là đóng chặt, không có một phòng nào mở cửa.
.- Vi nhị ca, Nhan tam ca, phải dậy rồi.
.Một tiểu tử nước da ngăm đen, ngoài hai mươi tuổi ngồi ở giường trên hô.
.Vi Phương ngủ ở giường dưới nói:
.- Ngươi muốn dậy ngươi dậy, đừng ở đây làm ồn, ta đây không dậy, ta xem hắn có thể làm gì.
.Nhan Du Học ngủ ở giường đối diện khinh thường nhìn gã một cái, lập tức nghiêng người ngủ tiếp.
.Người thanh niên ngăm đen này tên là Ngôn Hào, vốn là một tuần tốt trong quân Trình Xử Lượng, đêm trước khi Trình Xử Lượng nói cho gã biết trúng tuyển Dân An Cục, gã còn không thể tin được.
.Dân An Cục tiền lương cao, phúc lợi tốt, hơn nữa cạnh tranh nhỏ, lại dễ lập công, là sân chơi tốt để mọi người nổi bật.
.Gã khác với đám người Vi Phương, gã hết sức quý trọng cơ hội này, nhưng hôm nay gã lại lâm vào thế lưỡng nan, nếu gã đi ra ngoài, như vậy là không trọng nghĩa khí, nếu không đi ra, lại có khả năng mất đi cơ hội này.
.Gã ngồi ở trên giường ngu ngơ một lúc, vẫn là yên lặng xuống giường.
.- Hừ! Trong chăn lập tức truyền đến ba tiếng "hừ".
.Gã dừng lại một chút, cầm lấy dụng cụ rửa mặt liền đi ra cửa.
.Gã vừa ra khỏi cửa, Vi Phương liền mở mắt ra nói:
.- Dân thường chính là dân thường, một chút khí phách cũng không có, khó trách làm lâu như vậy vẫn chỉ là một tên lính quèn.
.- Vi nhị, ngươi so loại người này với chúng ta, vậy chả phải là làm nhục chúng ta sao.
.- Nói vậy cũng đúng.
.Ôi, sao bên ngoài không có tiếng gì nữa rồi.
.- Ta đã nói đó chẳng qua chỉ là ra oai chút thôi, ngủ đi, ngủ đi.
.Thật lâu sau, chỉ nghe một hồi tiếng bước chân nhất loạt chỉnh tề.
.Chỉ thấy từng hàng binh lính ở trước cửa ký túc xá, hai người trông coi một cửa.
.Lại thấy mấy người đi đến, đi tuốt ở phía trước chính là Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Xung, Trưởng Tôn Diên năm người đứng đầu lớn nhất Trại huấn luyện này.
.Trình Xử Lượng vừa thấy tình huống này, hừ nói:
.- Đám oắt con này, thật là coi trời bằng vung.
.Trưởng Tôn Xung cười nói:
.- Trình nhị, ngươi cũng chớ tự coi nhẹ mình, khi ngươi lớn cỡ như bọn họ, còn lợi hại hơn bọn họ nhiều.
.Trình Xử Lượng nhăn mặt nhịn không được nữa nói:
.- Trưởng Tôn huynh, ở trước mặt tiểu bối, ngươi có thể giữ thể diện cho ta không.
.Tiểu bối? Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, vụng trộm hỏi tiểu quan bên cạnh:
.- Vi nhị kia ở gian phòng nào? Tiểu quan nọ chỉ vào một gian phòng trong số đó.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói vài câu với Hình ngũ.
.Hình Ngũ gật đầu, nhưng sau đó xoay người rời đi.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi định làm như thế nào? Hàn Nghệ buồn rầu nói:
.- Còn có thể làm thế nào, đương nhiên là gọi bọn chúng dậy rồi!
.- Gọi thế nào?
.- Đến rồi.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên.
.Trình Xử Lượng theo đó nhìn qua, chỉ thấy Hình Ngũ bưng một chậu nước đi tới, đột nhiên hai mắt trợn trừng, chẳng lẽ.
.Hàn Nghệ không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ kia, lập tức đi đến Vi Phương trước phòng, gõ vài cái lên cửa, nói:
.- Này, dậy thôi.
.Bên trong không có bất kỳ tiếng đáp lại.
.Hàn Nghệ lùi lại sau một bước, hất đầu lên.
.Hình Ngũ một cước nhẹ nhàng, đã đá văng cửa gỗ không đáng tin cậy kia ra.
.Hàn Nghệ bước nhanh vào, thấy ba người đều chôn mình trong chăn, lập tức hắn làm ra một động tác khiến tất cả mọi người ở đây cực kỳ hoảng sợ ngạc nhiên, đó là bưng chậu nước kia lên hất lên giường Vi Phương. Ào ào một tiếng! Đừng nói Trình Xử Lượng, mà ngay cả Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt từ trước đến nay luôn bình tĩnh đều trở nên ngây như phỗng.
.Lúc này chính là mùa đông lạnh, ngươi giội nước lã xuống, ngươi quả thực là muốn lấy mạng người.
.Trình Xử Lượng ngay thời khắc này, lập tức cảm thấy so với Hàn Nghệ, bản thân mình trước kia thật sự là mẹ nó rất nhân từ.
.Cú hắt nước này của Hàn Nghệ không hề do dự, cứ tự nhiên như vậy, ngay cả thời gian cho người khác ngăn cản cũng không có, quả nhiên là chó cắn người không hé răng.
.- A ! Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết có thể dự đoán được, chỉ thấy Vi Phương từ trên giường giẫy nảy lên.
.Bịch! Vừa lúc đầu lại đụng vào tấm ván đầu giường.
.- Ui da! Vi Phương đụng đến thất điên bát đảo, ngồi xổm xuống, phía ngoài gió lạnh lại sưu sưu thổi vào, cả người khẽ run rẩy, chợt thấy Hàn Nghệ tay cầm một cái thau rửa mặt, làm gì không biết xảy ra chuyện gì, lập tức giương nanh múa vuốt hướng lao thẳng tới Hàn Nghệ:
.- Ngươi ta giết tên nông dân ngươi.
.Phịch! Chỉ thấy một cánh tay lớn ngăn Vi Phương lại từ giữa không trung, lại thuận thế ấn y lên tường, thiếu chút nữa ấn ngất y, ngay đến tiếng cũng không thốt ra được.
.Chính tiểu tử ngươi kiêu ngạo nhất, bây giờ đến nơi đây, lão tử cho ngươi hiểu thủ đoạn của lão tử! Hàn Nghệ căn bản cũng không nhìn Vi Phương, ánh mắt dời về phía hai người còn lại, chỉ thấy Nhan Du Học và Tần Thích hai người ngồi ở trên giường, hai tay nắm chặt đệm chăn, lạnh run, hai mắt lộ ra sợ hãi vô tận.
.Quý tộc? Hừ! Hàn Nghệ khinh miệt nhìn y một cái, xoay người rời đi ra ngoài, cất cao giọng nói:
.- Nếu ai còn không chịu dậy, liền trực tiếp dùng nước tạt cho tỉnh, sau một nén nhang, nếu vẫn chưa có người nào đến giáo trường tập hợp, các ngươi hãy tự tạt nước lên người mình.
.Đám binh lính cùng kêu lên tuân lệnh.
.Những binh lính này đều là thị vệ hoàng cung, Lý Trị đã hạ thánh chỉ, bảo bọn họ phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Hàn Nghệ.
.Hơn nữa, lão đại cũng làm như vậy, bọn họ còn sợ gì nữa.
.Chỉ một thoáng, nghe thấy trong ký túc xá truyền đến tiếng động ồn ào.
.Dặn dò xong, hắn nói với đám người Trình Xử Lượng:
.- Trình Tướng quân, Phò mã gia, mời.
.Hai người đồng thời ngẩn ra.
.Trình Xử Lượng trong cổ họng phát ra tiếng khùng khục, nói:
.- Hàn Nghệ, nhìn không ra tiểu tử ngươi hóa ra ngoan độc đến như vậy.
.Hàn Nghệ lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói:
.- Ta muốn chỉnh bọn chúng đã lâu rồi, đây đều là có tổ chức, có kế hoạch cả.
.Trưởng Tôn Xung nghe được đều si ngốc, câu này không giống như lời Hàn Nghệ nói cho lắm.
.Hàn Nghệ đưa tay nói:
.- Mời.
.Mấy người lại đi ra phía ngoài.
.Một bóng dáng gầy yếu trốn ở một góc, nhìn chăm chú vào đám người Hàn Nghệ rời khỏi, lau mồ hôi nói:
.- Không thể tưởng được Hàn Nghệ hóa ra ngoan độc đến vậy, may mắn ta thông minh chuồn sớm.
.Rất nhanh, đã có vài cửa phòng mở ra.
.Bọn họ những người này đều ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sáng láng, người cầm đầu là một người trẻ tuổi tuấn tú.
.- Hiểu ca, may mà nghe lời của huynh, nếu không thì, mùa đông lạnh giá thế này, bị giội nước lã, cũng thật sự quá sức chịu đựng.
.- Nhìn không ra là thằng nhãi Hàn Nghệ này hóa ra tàn nhẫn đến thế, mẹ ôi, trước kia làm sao không phát hiện ra.
.- Hiểu ca, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cứ thế này, chúng ta sợ là không chống nổi.
.- Đám tiểu tử các ngươi, có chút tiền đồ chút được không, như vậy mới hứng thú chứ.
.Nếu hắn chỉ là cái loại nhu nhược, lão tử đã không thèm đấu với hắn rồi.
.Đi, đi ra giáo trường tập hợp, ta lại muốn xem hắn còn có bản lĩnh gì.
.Khóe miệng Tiêu Hiểu giương lên, lộ ra nụ cười mỉm tà ác, thật sự là cực kỳ giống tỷ y.
.Trên giáo trường! Gió lạnh thổi qua, duy chỉ có Trưởng Tôn Xung cảm thấy có chút lạnh, không khỏi chà xát hai tay.
.- Phụ thân, ngươi phải chú ý sức khỏe.
.Chẳng biết lúc nào, Trưởng Tôn Diên từ bên trong lấy ra một chiếc áo choàng, khoác trên người của Trưởng Tôn Xung.
.Trưởng Tôn Xung cười gật đầu.
.Trình Xử Lượng mắt trái liếc nhìn Hàn Nghệ, mắt phải liếc nhìn, buồn bực nói:
.- Ngươi thật sự là Hàn Nghệ? Hàn Nghệ vung tay, một tấm bài tú kẹp ở ngón giữa.
.Trình Xử Lượng sửng sốt, nói:
.- Hôm nay làm sao không giống ngươi lắm nhỉ! Hàn Nghệ nhíu mày nghiêm mặt nói:
.- Ta nghĩ có thể là ức chế quá lâu, ngươi không biết, bây giờ nội tâm ta vô cùng dâng trào, xao động, dùng tục ngữ quê nhà ta mà nói, đây là một loại tâm trạng muốn bùng nổ.
.- Muốn bùng nổ? Trình Xử Lượng rít mạnh khí lạnh một hơi, thật sự lạnh quá! Trưởng Tôn Xung thấy Hàn Nghệ vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi bật cười ha ha.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói:
.- Nhưng Hàn Nghệ, nếu chẳng may bọn họ không chịu ở lại, vậy phải làm sao? Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Ta đây đều còn chưa có chơi chán, ai cũng không thể đi.
.Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Hôm nay Hàn Nghệ thật sự rất khác thường, đến nỗi trong lòng bọn họ đều có chút sợ hãi.
.Vỏn vẹn thời gian nửa nén hương, chỉ thấy một lượng lớn người từ phía ký túc xá tới, chỉ có vài người hành lễ với Trưởng Tôn Xung và Trình Xử Lượng, hơn phân nửa đều lựa chọn bỏ qua, đứng ở giữa giáo trường, căm thù nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không để ý đến bọn chúng, chỉ liếc nhìn nén hương bên cạnh.
.Trình Xử Lượng hôm nay vốn định thị uy thể hiện mình đã bị Hàn Nghệ dọa cho choáng váng, vô hình trung, Hàn Nghệ đã nắm trong tay quyền khống chế tuyệt đối, Tổng Đốc Sát y chẳng qua chỉ là một quần chúng mà thôi.
.Một lát sau, lại có không ít người tới, bọn họ cũng đều giống nhau, tận lực kéo giãn khoảng cách với Hàn Nghệ, chủ yếu là bọn họ cũng đều bị dọa sợ rồi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng không ai muốn tắm nước lạnh trong mùa đông lạnh giá này.
.- Tên nông dân người khinh người quá đáng, lão tử không để yên cho ngươi đâu.
.Nghe thấy tiếng mắng, chỉ thấy Vi Phương tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề lao tới, chỉ vào Hàn Nghệ mắng to:
.- Tên nông dân Dương Châu kia, con mẹ ngươi đợi đấy cho lão tử, nếu lão tử không kêu người lột da của ngươi ra, lão tử liền theo họ ngươi.
.Y vừa nói vừa đi về phía cửa lớn, cũng bất chấp Trình Xử Lượng và Trưởng Tôn Xung, dù sao Kinh Triệu Vi thị cũng không phải là giả.
.Trưởng Tôn Xung nói:
.- Làm sao bây giờ? Hàn Nghệ khó xử nói:
.- Ta cũng không biết, ta cũng không muốn y theo họ ta.
.Trưởng Tôn Xung nháy mắt xem thường, không lên tiếng, ông ta chỉ đến dạy học, lo lắng chuyện này để quái gì.
.- Mở cửa, mau mở cửa cho ta.
.Vi Phương đứng ở cửa lớn tiếng la hét.
.Binh lính thủ vệ lặng lẽ vươn tay ra.
.Vi Phương nói:
.- Làm gì?
.- Lệnh bài.
.Binh lính thủ vệ nói:
.- Nơi đây là Hoàng cung, ra vào nhất định phải có lệnh bài.
.Vi Phương ngớ ra, lúc này mới nhớ tới nơi đây chính là Hoàng cung, thật đúng là không chấp nhận được y ở đây giương oai, nghĩ thầm, mẹ nó, ra ngoài trước nói sau, vì thế lại xoay người đi về phía Hàn Nghệ.
.- Trình thúc thúc, kính xin ngươi thả ta ra ngoài.
.Vi Phương nói với Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bây giờ thì không cho phép ra ngoài.
.Trừ phi ngươi chủ động rút lui, ta nói rồi nơi này của chúng ta ta hết sức tự do mà, ngươi.
.- Đừng nói nhảm.
.Vi Phương nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Chỉ cần có thể thả ta ra ngoài, thế nào cũng được.
.- Được.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đầu tiên ngươi phải tự tay gỡ thẻ bài vinh quang của ngươi xuống, như vậy chính là chứng tỏ ngươi chính thức rút lui.
.Vi Phương không nói một lời, lập tức đi tới tường Vinh quang kia, bây giờ y chỉ muốn ra ngoài cáo trạng với cha y, nhất định phải giết chết Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói với người trên giáo trường:
.- Các ngươi cũng lại đây học tập một chút đi, có lẽ các ngươi rất nhanh có thể dùng tới đấy.
.Ồ, thiếu chút nữa quên, nhất định phải qua đây đấy.
.Những người kia vẫn sợ hãi trong lòng, cũng không dám kích động, trong lòng đều có tính toán cả.
.Nếu Vi Phương thuận lợi đi ra ngoài, thì bọn chúng lập tức cũng làm theo, đều đi về phía tường Vinh quang kia.
.Đợi mọi người đều đi tới phía trước tường Vinh quang.
.Hàn Nghệ cất cao giọng nói:
.- Các vị học viên, Kinh Triệu Vi thị, có thể nói là đệ nhất sĩ tộc của Quan Trung chúng ta, thanh danh hiển hách, được dân chúng Trường An kính yêu! Mọi người nghe được sửng sốt, như thế nào trong nháy mắt, đã chuyển thành thế tâng bốc rồi.
.Hàn Nghệ không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người, tiếp tục nói hươu nói vượn:
.- Cái gọi là vô Vi thị, không vinh quang.
.Đối với sự rút lui của Kinh Triệu Vi thị, ta bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc thay tường Vinh quang, bởi vì chúng ta nhất định phải có lễ đưa tiễn trang trọng nhất, mời mọi người cùng nhau làm lễ quan sát với ta, để cho ta dùng ánh mắt nghiêm túc và trang trọng đưa Kinh Triệu Vi thị rời khỏi, lễ quan sát này cũng là nghi lễ cao quý nhất của tường Vinh quang này.
.Lễ quan sát? Mọi người đều sửng sốt.
.Hàn Nghệ sai người đưa cây xiên cho Vi Phương, sau đó nói:
.- Tấu nhạc.
.Vừa dứt lời, tiếng đàn cất lên.
.Trình Xử Lượng giật mình, đảo mắt vừa thấy, không biết khi nào đã có nhạc công ngồi phía sau.
.Phụt! Trong đám người bỗng nhiên có người phát ra một tiếng cười, chính là Tiêu Hiểu.
.Tuy nhiên chuyện này cũng không trách hắn, mẹ nó, đang tấu nhạc buồn mà!
.- Nghiêm túc một chút.
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt, lập tức hướng mặt nhìn về phía tường Vinh quang, đầu hơi hơi hướng về phía trước, siết tay nâng lên, chỉ về phía đầu, một nghi thức tuyên thệ của đội thiếu niên tiền phong cực kỳ không quy chuẩn, không có cách nào, người ta chưa từng học mà, tư thế này là hắn học lỏm được từ bên ngoài trường học, cất cao giọng nói:
.- Kính lễ.
.Những học viên kia nhìn bên trái, nhìn bên phải, có chút buồn bực.
.Đột nhiên, Độc Cô Vô Nguyệt học Hàn Nghệ giơ lên nắm tay, Trưởng Tôn Diên cũng giơ lên nắm tay, Trình Xử Lượng đột nhiên cũng kịp phản ứng, giơ lên nắm tay, khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa, thầm nghĩ, một chiêu này thật sự là rất tuyệt.
.Mọi người thấy bọn họ đều làm như vậy, lập tức tin tưởng không nghi ngờ, đều học làm theo, mắt nhìn thẻ bài vinh quang Kinh Triệu Vi thị kia.
.- Vi nhị, ngươi có thể động thủ rồi.
.Thần sắc Hàn Nghệ nghiêm túc nói.
.Vi Phương hai tay cầm cây xiên, nhìn mọi người, lại nghe khúc âm kia càng tấu càng buồn bã, bầu không khí bi tráng bao phủ trên tường Vinh quang, giống như gỡ thẻ bài vinh quang này xuống, chẳng khác nào hủy diệt vinh quang của Vi thị, hai tay của y nắm chặt, phát ra tiếng cách cách, lòng tự trọng và phẫn nộ đang giao chiến trong lòng.
.Tiểu tử! Ngươi vẫn là quá trẻ con mà.
.Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói:
.- Vi nhị, ngươi có thể lấy rồi.
.Vi Phương vừa thấy Hàn Nghệ, không khỏi thở gấp, đột nhiên vươn cây xiên gỗ đến thẻ bài vinh quang của mình, nhưng hết sức run rẩy.
.- Chậm đã.
.Chợt nghe một người hô, chỉ thấy có một công tử trẻ tuổi đi ra khỏi đám người, gã nói:
.- Phó Đốc Sát, Vi nhị y chỉ thuộc họ hàng xa của Kinh Triệu Vi thị, cũng không thể hoàn toàn đại diện cho Kinh Triệu Vi thị, kính xin Đặc Phái Sứ chú ý lời nói của mình.
.Người này tên là Vi Hiển, chính là họ hàng đông quyến của Kinh Triệu Vi thị.
.Trên đời còn gì có thể hoàn mỹ hơn chuyện này sao! Vẻ mặt Hàn Nghệ xin lỗi nói:
.- Thật sự là thật có lỗi, ta sẽ chú ý chọn lọc từ ngữ của mình.
.Hắn lại cất cao giọng nói:
.- Chúng ta vì họ hàng xa của Kinh Triệu Vi thị tiến hành lễ quan sát cao quý nhất.
.Vi Phương kinh hãi nhìn Vi Hiển.
.Vi Hiển cũng là không nhìn tới y, lui lại trong đám người.
.Mấy trăm người nhìn chăm chú, nhạc buồn khiến lòng người tan nát, bảng Vinh quang.
.Dưới không khí này, tháo thẻ bài vinh quang của tổ tông mình xuống khỏi tường Vinh quang mà Hoàng đế thiết lập, chuyện này biểu thị ý gì? Vinh quang đã mất!
.- A ! Vi Phương đột nhiên phát điên quát to một tiếng, ném mạnh cây xiên gỗ xuống đất.
.Trình Xử Lượng coi như thấy được thủ đoạn của Hàn Nghệ, làm vậy quả thật là muốn bức điên người ta mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận