Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 381.1: Phiếu mua hàng.

.Sáng sớm hôm sau.
.- Hàn tiểu ca, mọi người đều tới đủ, ngươi nhanh qua đó đi!
.- Nhanh như vậy?
.- Hôm nay là ngày nữ nhân, lát nữa những nữ nhân kia đến thì không tiện rồi.
.- Vậy cũng đúng nha, được, vậy chúng ta qua đó.
.Hàn Nghệ và Lưu Nga ra khỏi hậu viện, đi về phía Phương Phi lâu, vừa đi vừa nói: - Đúng rồi, lát nữa tỷ bảo người truyền ra tin tức Hoàng thượng và Võ Chiêu nghi giá lâm ngõ bắc đi.
.Lưu Nga bị hù tới mức suýt chút cắn đầu lưỡi, nói: - Hàn tiểu ca, Hoàng thượng vi phục xuất tuần là cơ mật, sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài.
.Hàn Nghệ nói: - Cơ mật cái gì, ta xem chừng đại thần trong triều đã biết cả rồi, lại chẳng phải chỉ có chúng ta biết, Vân Thành quận chúa, Nguyên Mẫu Đơn các nàng đều biết, sợ cái gì.
.Lưu Nga nói: - Nhưng tại sao ngươi phải làm như vậy?
.Hàn Nghệ chậc một tiếng, nói: - Tỷ vẫn không rõ sao, lúc trước khi ta đắc tội Hộ Bộ Thượng Thư, những thương nhân kia đều lo lắng sợ hãi, bây giờ Hoàng thượng đã giá lâm đến ngõ bắc chúng ta, nếu truyền ra, vậy ngõ bắc chúng ta sẽ thay đổi về chất, chuyện tốt cực lớn như vậy, nếu không tuyên truyền ra ngoài, vậy chúng ta còn làm ăn gì nữa, về nhà cày ruộng đi.
.Nói tới đây, hắn lại bổ sung: - Nhưng tỷ cũng đừng nói Hoàng thượng đến đây coi trình diễn Thời trang, tỷ cứ nói như vầy, Hoàng thượng và Võ Chiêu nghi đến ủng hộ ngày nữ nhân.
.Lưu Nga thấy Hàn Nghệ không nói với nàng bằng giọng thương lượng thì biết không thể thay đổi được, hơn nữa nếu truyền tin tức này ra, đối với ngõ bắc đích thực là sự tuyên truyền vô cùng tốt, chỉ là có chút sợ hãi, dù sao cũng là lợi dụng Hoàng thượng nha, gật đầu nói: - Được, ta biết rồi.
.Trong khi nói, hai người đã đến cửa sau, Lưu Nga dẫn theo người của nàng đi trước coi tình hình, mà Hàn Nghệ dẫn theo hai hạ nhân vào trong lâu, lúc này bên trong có không ít người ngồi, đều là thương nhân ngõ bắc.
.- Hàn tiểu ca, ngươi làm việc này thật không phúc hậu mà. Chúng ta đều nộp cùng khoản tiền thuê, dựa vào cái gì buổi trình diễn Thời trang hôm qua không có phần của chúng ta, chỉ treo bảng hiệu của Lạp Mỗ huynh và lão Cổ chứ.
.- Đúng vậy, chỗ Phượng Phi Lâu có thể treo biểu ngữ rất nhiều, đâu phải không có chỗ.
.- Cho dù bọn họ cho người ưu đãi, chúng ta cũng có thể cho nha, ít nhất ngươi phải nói với chúng ta một tiếng nha!
.Những thương nhân này nhìn thấy Hàn Nghệ thì lập tức nã pháo, suy độc hai người Lạp Mỗ Hi Đức và Cổ Phú Quý bình tĩnh ngồi đó, rất khiêm tốn.
.Hóa ra hôm qua sau khi trình diễn Thời trang kết thúc, không ít nữ nhân chạy đến tiệm của bọn họ, hỏi những trang sức và phấn son mà những người mẫu kia đeo. Việc này khiến những cửa tiệm còn lại đỏ cả mắt, bọn họ không biết việc này, trong lòng sao có thể không oán Hàn Nghệ, thật sự là quá thiên vị.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Các vị, các vị, xin nghe ta nói. Ta không phải thiên vị, mà là thương phẩm của hai nhà bọn họ vừa hay thỏa mãn yêu cầu của buổi trình diễn Thời trang, do vậy mới sắp xếp như vậy.
.Tiền Đại Phương nói: - Tức là nói, trình diễn Thời trang sau này đều không liên quan đến chúng ta.
.Trình diễn Thời trang đã kết thúc rồi, có oán giận nữa cũng không xoay chuyển được gì, bọn họ cũng không phải thật sự so đo hôm qua, mà là muốn thương lượng ngày mai, đây mới là mấu chốt.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải là nói vậy, đây là lần đầu tiên ta làm, rốt cuộc hiệu quả ra sao ta cũng không biết. Nhưng trước mắt thấy dường như rất tốt. Các buổi trình diễn Thời trang sau này, bao gồm cả kịch nói, chúng ta sẽ chọn ra một vị trí thích hợp, dùng để cho thuê.
.- Cho thuê?
.Tiền Đại Phương ngẩn người.
.Cho dù ngươi là tên keo kiệt, ta cũng phải lột một lớp da của ngươi xuống. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Các ngươi xem chỗ của Phượng Phi Lâu chúng ta chỉ lớn như vậy, rất khó thỏa mãn tất cả cửa hàng, cho nhà này, không cho nhà kia chắc chắn là không tốt lắm, giống như bây giờ vậy. Ta nghĩ như vầy, chúng ta đều là người làm ăn, thì cứ làm theo quy định làm ăn thì không gì thích hợp hơn.
.Những chủ tiệm kia đều nhìn trái nhìn phải, trong lòng nhao nhao thầm mắng Hàn Nghệ thật sự quá gian trá, hóa ra chúng ta oán than là để giúp ngươi kiếm tiền nha!
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, nghĩ bụng, đám gian thương các ngươi, chỉ muốn vào, vừa phải ra tiền thì không lên tiếng rồi, thật sự coi ta là kẻ ngốc à! Việc này hắn không gấp, bởi vì hắn tin chỉ dựa vào địa vị của kịch nói và trình diễn Thời trang, những vị trí quảng cáo kia trễ một ngày thì có thể có giá trị khác rồi.
.Lạp Mỗ Hi Đức đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, ngươi cũng tính toán quá tỉ mỉ rồi, chỉ một vị trí trống mà thôi, còn phải đòi tiền.
.Cổ Phú Quý nói: - Đúng vậy nha, chúng ta đều là làm ăn nhỏ, tiền thuê cao ngất như vậy, còn phải bỏ tiền này, vậy chúng ta còn kiếm cái gì nha.
.Những thương nhân kia nhao nhao quay đầu sang, hồ nghi nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì cười thầm trong lòng, hai con cáo già các ngươi, lát nữa vừa xoay lưng, nhất định là hai người các ngươi là kẻ đầu tiên chạy đến thuê vị trí quảng cáo, nhưng cũng không lộ thanh sắc, khoản tiền này không chạy thoát được, nếu đã không chạy được thì còn bàn cái gì, cười nói: - Việc này chú trọng ngươi tình ta nguyện, nếu các vị không muốn thuê vậy cũng không sao, việc này lần sau nói tiếp đi. Hôm nay ta gọi các vị đến đây, là có chuyện tốt giới thiệu cho các vị.
.Những gian thương này vừa nghe vậy, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, dù sao thì Hàn Nghệ chưa bao giờ khiến bọn họ thất vọng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tuy rằng Thời trang tú hôm qua các vị đều không có mặt, nhưng ta tin rằng các vị cũng luôn chú ý, chắc chắn là nắm rõ như lòng bàn tay chi tiết của Thời trang tú. Chỉ dựa vào mắt nhìn thương nghiệp của các vị, Tự Do Chi Mỹ vừa khai trương thì sẽ thu được thành tích thế nào, trong lòng các vị cũng nhất định có tính toán rồi.
.Mọi người hơi gật đầu, trong lòng chỉ có hâm mộ, nhưng nghĩ trái nghĩ phải hình như không quan hệ lớn đến bọn họ.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, đột nhiên gật đầu vói trợ thủ bên cạnh.
.Chỉ thấy một hạ nhân bưng một mâm gỗ đi tới, trên mâm gỗ đựng một món đồ giống như là từng tấm vé kịch nói vậy, phát cho mỗi người một tấm.
.- Phiếu mua hàng?
.Tiền Đại Phương nhìn vé trong tay mình, cau mày đọc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng vậy, chính là phiếu mua hàng, cái này vốn là ta chuẩn bị cho cửa tiệm Tự Do Chi Mỹ, phàm là sau khi mua một số lượng phục sức nhất định ở Tự Do Chi Mỹ, chúng ta sẽ tặng phiếu mua hàng này, vốn dĩ ta định phiếu mua hàng này chỉ sử dụng giới hạn ở Tự Do Chi Mỹ, nhưng ta lại là chủ nhân của ngõ bắc, ta cảm thấy cần phải tạo phúc cho mọi người. Nếu các vị gật đầu đồng ý, phiếu mua hàng này có thể sử dụng ở bất cứ cửa hiệu nào ở ngõ bắc.
.Lạp Mỗ Hi Đức nghe thấy thì đảo mắt mấy vòng, đột nhiên liếc nhìn sau lưng tấm phiếu, lập tức ánh mắt lóe lên, lập tức nói: - Ta không có ý kiến.
.Tiền Đại Phương nói: - Ngươi đương nhiên không có ý kiến, trên phiếu mua hàng này có ghi rõ ràng, một tấm phiếu mua hàng trị giá cả mười văn tiền, son phấn của ngươi mắc như vậy, người ta vì dùng mười văn tiền này, nói không chừng còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn. Nhưng ta bán gạo nha, lợi nhuận ít ỏi, căn bản là không kiếm được lợi. Khi nói chuyện, ông ta lắc đầu nguây nguẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận