Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 584.1: Có nữ ước hẹn

.Hiệu thuốc bắc Lư gia!
.- Như thế nào rồi?
.Trịnh Thiện Hành thấy Hàn Nghệ trở lại, bèn vội vàng tiếp đón.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười nói: - Tứ đại giai không.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, lại không biết nói như thế nào cho tốt.
.Lư Sư Quái đứng phía sau thì bình tĩnh hơn nhiều, y cười ha ha bảo: - Việc này nghe thôi đã cảm thấy không tin nổi rồi, đây không phải là chuyện đương nhiên sao, ngươi cũng không cần để ý quá.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời an ủi của ngươi hay hơn so với phép khích tướng của ta đấy.
.Lư Sư Quái bật cười ha ha.
.Trịnh Thiện Hành thấy Hàn Nghệ cực kỳ thoải mái, thì bảo: - Xem ra ngươi cũng không quá để ý a.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàn toàn tương phản, ta vô cùng để ý, nhưng để ý không có nghĩa là không thể chấp nhận thất bại, hơn nữa lần thất bại này, cũng làm cho ta càng thêm khắc sâu hiểu biết về quy tắc trên triều đình, dù sao cũng vẫn phải nói là thu hoạch được rất nhiều a.
.Nói xong, hắn đột nhiên liếc nhìn Trịnh Thiện Hành: - Tuy nhiên Trịnh công tử, Vương công tử, các ngươi ngược lại là có cơ hội đấy, chỉ cần các ngươi chịu khó tranh thủ thôi.
.Trịnh Thiện Hành lập tức khoát tay một cái: - Miễn đi, miễn đi, ta còn đang suy nghĩ xem dùng cách nào để từ chức Giám sát Ngự sử đây.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vì sao?
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Sau khi trải qua sự việc lần này, ta mới phát hiện mình căn bản không thích hợp với triều đình, nhất là những chuyện lục đục với nhau này, ta thật sự là quá mệt mỏi vì phải ứng phó, hơn nữa trong lòng cũng chịu dày vò, nếu một ngày kia, cần ta vì dân chờ lệnh, cho dù là đến vùng ôn dịch, ta cũng sẽ không chối từ đâu, nhưng loại chuyện này, ta thực sự không làm được. Hàn tiểu ca, ngươi hãy giúp ta nghĩ biện pháp để cởi bộ quan phục này ra đi.
.- Ngươi nói thật đấy hả?
.- Thật sự.
.- Ách!
.Hàn Nghệ có chút muốn chửi tục, nhưng sự thật chính là như thế, bất kể là người ở niên đại nào cũng giống nhau, mục đích ngươi muốn phấn đấu cả đời, có khả năng là với một số người, rất dễ dàng đạt được. Hơn nữa người ta còn từ bỏ, hắn bảo:
.- Nếu bệ hạ biết chuyện này chẳng những không được triều đình ủng hộ, ngược lại còn mất đi một trợ thủ đắc lực. Vậy thì chỉ sợ bệ hạ sẽ muốn giết người đấy. Ngươi sao không kiên trì thêm chút, lúc này mà nói chuyện này ta. Ta đều có thể tưởng tượng được bệ hạ sẽ có vẻ mặt như nào rồi.
.Trịnh Thiện Hành ngẫm nghĩ một chút, có vẻ cũng không ổn thỏa, đành gật đầu nói: - Vậy cũng tốt.
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ngươi cũng đừng có quên, đương kim Vương hoàng hậu chính là đường tỷ của ta đấy, hơn nữa ta cũng không muốn bị kẹp ở giữa đâu.
.Vậy ngươi còn chui vào nữa. Hàn Nghệ thầm nhủ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được, nếu Vương Huyền Đạo trộn lẫn vào chuyện này, hơn phân nửa là nếu chẳng may Vương hoàng hậu thất bại. Y có thể đứng giữa cứu lại, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, cũng là bởi vì hắn, nếu như không có lời của hắn, Vương Huyền Đạo cũng không thể đánh vỡ số phận của chính mình, không dám nhập sĩ đấy. Hắn thở dài: - Một cái bánh thơm ngon đặt ở nơi đấy, không ngờ bệ hạ lại không tìm được người tới ăn, ta nghĩ hiện tại bệ hạ nhất định đang ngồi xổm trong nhà xí mắng người đấy.
.Vương Huyền Đạo nói: - Hàn tiểu ca, xuất thân của ngươi sẽ vân luôn ảnh hưởng đến sĩ đồ của ngươi. Nếu không thể thay đổi được điểm này, thì ngươi rất khó lấy được sự ủng hộ trong triều đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này ta cũng biết, nhưng ta cũng không thể thay đổi được a.
.Vương Huyền Đạo do dự nói:
.- Biện pháp cũng không phải là không có.
.Trịnh Thiện Hành vội hỏi: - Ngươi có biện pháp nào?
.Vương Huyền Đạo nói: - Đám hỏi! Kỳ thật rất nhiều con cháu đều dùng đám hỏi để nâng cao địa vị của mình. Trong đó bao gồm Phòng công, Đỗ tướng, Lư quốc công và một số khai quốc công huân, chỉ là bon họ vốn cũng đã xuất thân từ gia tộc quan lại, địa vị cũng không thấp rồi.
.Lư Sư Quái nói:
.- Nói bậy! Huyền Đạo, chẳng lẽ ngươi không biết Hàn tiểu ca đã có thê thất sao, sao còn có thể làm đám hỏi với người khác chứ. Y cực kỳ kháng cự việc này đấy.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta chỉ nói vậy thôi.
.Vài người chúng ta nói thôi thì được, nếu lời này để nữ ma đầu nghe được, tiểu quy nhân, đến lúc đó cũng đừng trách ta a! Đám hỏi? Hàn Nghệ ngẫm lại đều mỉm cười, thê tử của hắn có được huyết mạch tôn quý nhất trên đời. Sao còn cần làm đám hỏi gì nữa, vẫn đề ở chỗ trước mắt hắn cưới là Tiêu Vân. Mà không thể coi là Tiêu Vô Y a.
.Vì sao có nhiều người ham thích làm đám hỏi như vậy, cũng bởi vì đám hỏi là một loại phương thức thăng cấp gian dối a.
.Có thể nói đơn giản thế này. Nếu Hàn Nghệ bất luận cưới con cái của một trong bốn nhà Thôi Lư Trịnh Vương, vậy những vấn đề hắn gặp phải hiện giờ, sẽ không còn tồn tại, điểm này chính là hiện thực thế đấy.
.Nhưng Hàn Nghệ căn bản không có ý tưởng này, giống như hắn không muốn đi đánh giặc vậy.
.- Ân công, ân công.
.Hàn Nghệ mới bước ra từ hiệu thuốc bắc Lư gia, đã gặp ngay được Tang Mộc.
.Y đi tới, nhỏ giọng nói: - Ân công, chuyện ngài bảo ta đi hỏi thăm, ta đã nghe được một ít tin tức rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt hỏi: - Chuyện gì?
.Tang Mộc sửng sốt, nói: - Ân công, ngài quên ư, không phải ngài bảo ta đi hỏi thăm về mảnh đất bên ngoài Kim Thủy môn ở thành Tây sao?
.Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Đúng đúng đúng, ngươi hỏi thăm thế nào rồi?
.Tang Mộc nói: - Ta nghe nói mảnh đát kia vốn là của Đậu gia trong thành đấy, nhưng gần đây đã bán lại cho người khác, nhưng ta tìm mọi cách cũng không thể nghe ngóng được người mua sau lưng này là ai, nhưng ta nghĩ nếu đối phương giấu diếm sâu như vậy, nhất định là là một đại nhân vật, hoặc là một đại gia tộc cực kỳ có thế lực đấy.
.- Đại gia tộc?
.Hàn Nghệ đột nhiên nhướn mày, đột nhiên hỏi: - Gần đây việc mua bán của Nguyên gia ở ngõ Bắc có gì biến động không?
.Tang Mộc lắc đầu: - Ngược lại không có gì thay đổi, hai ngày trước là ngày Nữ nhân, Mẫu Đơn nương tử cũng đều đến đây. Ân công, ngài không phải là đang hoài nghi Nguyên gia đi? Trong giọng nói của y lộ ra một tia lo lắng.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải hoài nghi, chỉ có điều Nguyên gia cũng có khả năng này. Bất kể là ai, chỉ cần là trong lĩnh vực buôn bán này, thì lão tử cũng không sợ gã, dù sao việc buôn bán là nhìn vào ai xuất thân thấp hơn đấy.
.Tang Mộc nghe lời này thấy là lạ, đột nhiên dường như nhớ tới điều gì, lại bảo: - À, ân công, mấy ngày Nữ nhân vừa rồi, Dương cô nương đều tới tìm ngài đấy.
.Phi Tuyết muội tử? Hàn Nghệ thở dài, vỗ bờ vai của y, nói: - Ta đã biết, đây là điểm chênh lệch giữa ta và Thẩm Tiếu, cái tên kia cũng chỉ dám tác oai tác quái ở thanh lâu mà thôi. Trong lòng hắn lại bổ sung một câu, ta cực kỳ muốn đổi chỗ với Thẩm Tiếu, đó mới là phong lưu tiêu sái chứ, còn ta phải nói là sự giam cầm hạnh phúc rồi.
.Bất kể thế nào, vụ án này cuối cùng cũng trần ai lạc định, tất cả mọi người có thể nhẹ nhàng thở ra rồi.
.Hàn Nghệ về nhà ngủ lấy lại sức, rất nhanh đã bước ra khỏi bóng ma tứ đại giai không, dù sao bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này. Hắn đều đã trải qua rất nhiều lần thất bại, dù sao chỉ cần không chết, thì sẽ không có khó khăn gì có thể đả đảo hắn cả.
.Rất nhanh hắn đã ném vụ án của Trương Minh ra sau đầu. Thu thập lại tâm tình, bắt đầu đặt lực chú ý vào công tác. Điều hắn nhớ nhung nhất, vẫn là chuyện bên trại huấn luyện, đã rất lâu rồi hắn chưa đi qua đấy, vì thế hôm qua hắn đã phái người đi hỏi thăm tình huống của trại huấn luyện, hóa ra từ sau tết Nguyên Tiêu, trại huấn luyện cũng không cho nghỉ, đây là chủ ý của Trưởng Tôn Diên, y không muốn các học viên trong trại huấn luyện Hoàng gia bị ảnh hưởng bởi vụ án của Trương Minh. Vì thế nên chỉ cho nghỉ một ngày ở trong doanh thôi.
.Sau khi biết tin tức này, Hàn Nghệ xem như yên tâm không ít, tuy nhiên hắn cũng không định lập tức đến trại huấn luyện, hắn muốn nghỉ ngơi mấy ngày, cho mình nghỉ phép, dù sao mấy này này làm hắn mệt muốn chết rồi.
.- Bánh bao đến đây, bánh bao đến đây.
.Chỉ thấy Hùng Đệ cầm một lồng hấp cao bằng trúc nện bước hai cái chân mập mạp đi đến, mặt sau còn đi theo cơ hữu Tiểu Dã nữa.
.Hàn Nghệ cùng bọn Thẩm Tiếu, Mộng Nhi ngồi trong phòng thấy vậy thì sợ hãi, vội nói: - Chậm một chút, chậm một chút.
.Tiểu Dã đi ở mặt sau cười với Hàn Nghệ. Giống như nói, Hàn đại ca cứ yên tâm, có ta che chở ở phía sau đây.
.- Ai ai ai. Hùng Đệ vừa đáp lời, vừa đặt lồng hấp lên trên bàn, ngồi trên ghế, xoa xoa cái tay nhỏ bé, cười ha ha nói: - Đây là bánh ta vừa làm xong đấy, mọi người mau nếm thử đi, xem ăn có ngon không?
.- Để xem thế nào! Hàn Nghệ cười ha ha, gỡ cái lồng hấp cao nhất xuống, xốc miếng vải trắng lên, lập tức có hơi nóng bốc lên. Mơ hồ có thể thế được bốn cái bánh bao bên trong, vừa nhìn một cái, thấy được da bánh mỏng như tờ giấy, trong suốt sáng bóng như ngọc. Bên trong xanh mướt kết hợp với mặt ngoài, hơn nữa còn có nước canh lưu động bên trong, giống như là thanh ngọc hàm thủy vậy, cực kỳ mê người a!
.- Oa!
.Mộng Đình thấy vậy kêu lên một tiếng kinh ngạc: - Bánh bao này nhìn thật xinh đẹp!
.Thẩm Tiếu cũng gật đầu khen: - Bánh bao này thật sự là xảo đoạt thiên công.
.- Thật sao!
.Hùng Đệ nghe vậy vui vẻ muốn chết, hai vai dựng thẳng: - Vậy mọi ngươi mau nếm thử xem đi.
.Đúng lúc này, chợt có một tiếng nói cực kỳ trong trẻo vang lên từ bên ngoài: - Cái gì vậy, thơm quá a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận