Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 550.2: Muốn bắt tay hòa hảo

.Hắn chỉ nói một chữ, đột nhiên lại ngừng lại, nguyên bản hắn muốn hỏi Hứa Kính Tông có đồng ý đi hay không? Hiện tại trong triều có mấy người dám đối nghịch với Trưởng Tôn Vô Kỵ đâu, nhưng hắn lại cảm thấy hỏi như vậy thì có chút không ổn.
.Chẳng qua hắn không nói. Nhưng Võ Mị Nương vẫn biết hắn muốn hỏi gì, vì thế giải thích: - Là ông ta chủ động tỏ vẻ nguyện ý giúp ta.
.Vừa nói như vậy, Hàn Nghệ lập tức hiểu được.
.Võ Mị Nương lưu chuyển sóng mắt, hỏi: - Ngươi nghĩ như thế nào?
.Theo ý kiến cá nhân của Hàn Nghệ, hắn đương nhiên không hy vọng xảy ra loại tình huống này, dù sao hắn cùng Hứa Kính Tông từng có quan hệ, hơn nữa hắn cảm thấy người này lòng dạ nhỏ mọn, không thể thâm giao. Nhưng hắn cũng không thể nói ra thế được, bởi nếu hắn nói như vậy, thì không phải là đặt lợi ích của Võ Mị Nương lên hàng đầu, mà là trước tiên nghĩ cho chính mình rồi, làm thế sẽ mất nhiều hơn được, bởi vậy hắn bèn nói: - Ta cho rằng người này có thể đáng giá đi thử.
.Võ Mị Nương cười hỏi: - Nói như thế nào?
.Hàn Nghệ giải thích: - Nếu như là cùng một loại phương thức du thuyết, ta phỏng chừng là có hy vọng không lớn, Quốc cữu công đều không cần suy xét phải ứng đối như thế nào. Vậy thì không có tất yếu rồi, nhưng nếu như thử dùng các cách khác nhau, thì đương nhiên là đáng giá thử một lần rồi. Mà lần đầu tiên là bệ hạ và Chiêu nghi tới cửa thuyết phục, là thương lượng giữa người nhà với nhau, bởi vậy sẽ có rất nhiều phương diện cần kiêng dè. Lần thứ hai là mẫu thân của Chiêu nghi, càng chú trọng nhiều hơn vào quan hệ cá nhân và phương diện thế giao, nhưng vẫn phải kiêng dè việc của triều đình. Nhưng Hứa Kính Tông và Quốc cữu công lại là thần tử cùng điện, hơn nữa tuổi, bối phận cũng không sai biệt lắm, bọn họ có thể đàm luận càng nhiều đề tài, cũng không cần kiêng dè gì cả, nói không chừng còn có thể nói ra một số việc gì đấy, nếu như Hứa Kính Tông có thể nói trúng được những gì Quốc cữu công nghĩ trong lòng, vậy thì tiếp theo có thể lấy được tiến triển có tính thực chất rồi, bởi vậy ta cho rằng việc này đáng giá thử một lần.
.Võ Mị Nương tự nhiên cười một cái, hơi hơi lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, nhưng lại chỉ cười không nói.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Ta nói sai gì sao?
.Võ Mị Nương hơi hơi lắc đầu: - Ngươi nói không sai, chỉ có đều mỗi lần ngươi đều có thể nói trúng những gì ta suy nghĩ trong lòng thôi.
.- Thế sao?
.Hàn Nghệ hơi sửng sốt, kỳ thật hắn cũng có loại cảm giác này, hắn cùng Võ Mị Nương có một loại ăn ý, hắn cười bảo: - Một khi đã như vậy, thì khẳng định là không sai được.
.- Khẳng định là không sai, bởi vì ta cũng không có quá nhiều lựa chọn, nếu có cơ hội, ta nhất định phải đi thử.
.Võ Mị Nương nói xong bèn cười bảo: - Tuy nhiên ngươi có thể nói ra như vậy, làm ta cảm thấy có chút kinh ngạc, ta nghe bệ hạ nói qua, ngươi từng có chút xích mích với Hứa Kính Tông ở trại huấn luyện đấy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện nào ra chuyện đấy, chuyện ở trại huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện của bệ hạ và Chiêu nghi mới là chuyện lớn, vì cái nhỏ mà để mất cái lớn, cũng không phải là tác phong của thương nhân đâu.
.- Ngươi có thể nghĩ được như vậy, ta cũng an tâm. Võ Mị Nương cười gật đầu, lại bảo: - Một khi đã như vậy, vì sao các ngươi không dứt khoát biến thù thành bạn đi.
.Hàn Nghệ hơi sửng sốt, lập tức bảo: - Ta ngược lại là không sao cả, chỉ sợ ông ta không nguyện ý thôi.
.Võ Mị Nương bảo: - Kỳ thật nguyên nhân của việc này, vẫn còn là do cháu của Hứa Kính Tông, Hứa Ngạn Bá, nếu ngươi có thể lui một bước, nghĩ cách để cho cháu của ông ta trở lại trại huấn luyện một làn, ta nghĩ việc các ngươi hòa hảo cũng không phải việc gì khó cả.
.Hàn Nghệ nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng hơi cân nhắc chút thì cũng không khó lý giải.
.Hiện tại Võ Mị Nương tứ cố vô thân, thật vất vả có một người đồng ý trợ giúp, đương nhiên phải nghĩ cách lung lạc rồi, mà Hàn Nghệ vẫn luôn là tâm phúc của nàng, là do nàng một tay đề bạt lên đấy, cho nên càng thêm không cần phải nói rồi, chỉ có hai trợ thủ, mà các ngươi còn nội đấu, vậy thì còn chơi cái gì nữa, nàng cảm thấy khiến Hứa Ngạn Bá trở lại trại huấn luyện, cũng không phải chuyện lớn gì, vậy thì sao không biến thù thành bạn chứ.
.- Nếu Chiêu nghi đang hỏi ý kiến của ta, thì ta không đồng ý đâu. Hàn Nghệ suy nghĩ một lúc, thì hồi đáp
.- Vì sao?
.Võ Chiêu nghi hiếu kỳ hỏi, nàng cho rằng Hàn Nghệ là một người cực kỳ có khí độ, hơn nữa Hứa Kính Tông dù sao cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, tốt xấu gì cũng vác cái mặt mo đến, tuy rằng việc này do Hứa Kính Tông chủ động tìm tới cửa đấy, nhưng cũng không thể khiến ông ta nói lời xin lỗi với một tiểu tử ở tuổi nhược quán đi, việc này là không thể nào rồi, vậy thì chỉ có thể để Hàn Nghệ trước vươn tay hữu nghị thôi.
.Hàn Nghệ bảo: - Đầu tiên, nếu bắt đầu tiền lệ này, thì không dùng được bao lâu, những kẻ từng bị khai trừ sẽ vin vào đây để lấy cớ, yêu cầu trở lại trại huấn luyện. Tiếp theo, hiện tại Hứa Ngạn Bá cho dù vào trại huấn luyện, cũng sẽ không theo kịp nữa, ở trong đó sẽ bị người giễu cợt, hơn nữa còn bị ta trừng phạt, như vậy chỉ làm ân oán giữa chúng ta sâu sắc thêm thôi, cho nên ta không tán thành làm như vậy.
.Võ Mị Nương nghe vậy hơi gật đầu, hiển nhiên có chút thất vọng.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Chiêu nghi, ta là một người vô cùng chú trọng đến tự trọng cá nhân, bởi vậy cũng không làm việc tư ảnh hưởng đến công việc, việc tư chính là việc tư, việc công chính là việc công, ta có thể phân biệt rất rõ ràng, mặc kệ là lén lút có qua lại, có hòa thuận hay không, nhưng ở phương diện công việc, ta vẫn sẽ đặt việc chung lên hàng đầu.
.- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ có điều…
.Võ Mị Nương muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi có thể làm được, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể làm được. Nàng vẫn là hy vọng Hàn Nghệ có thể hòa hảo với Hứa Kính Tông, ít nhất đừng tự mình đấu đá, nhưng nàng thấy Hàn Nghệ cự tuyệt dứt khoát như vậy, cũng biết việc này rất khó đấy, nếu ép buộc Hàn Nghệ nhận sai với Hứa Kính Tông, vậy thì Hàn Nghệ nhất định sẽ vô cùng khó chịu, Hàn Nghệ là tâm phúc của nàng, mà phía Lý Trị cũng cực kỳ coi trọng Hàn Nghệ, hơn nữa Hàn Nghệ còn đảm nhiệm trọng trách ở Dân an cục, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay, nàng chuyển lời: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý, ta đây sẽ không can dự vào ân oán giữa các ngươi nữa, nhưng ta còn là hy vọng các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực phân ưu giúp bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận