Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 831.2: Hương tiêu ngọc vẫn

.Hai người Đông Hạo và Tá Vụ hai lão Phù Tang vẫn đang cầm vò rượu, kề vai đi khỏi hậu trường, nhìn phía chân trời khói đen mịt mù phía xa xa, lập tức ngây ra như phỗng.
.Đông Hạo đột nhiên nhìn Tá Vụ: - Tá... Tá Vụ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
.Tá Vụ trừng mắt nhìn, nói: - Đừng nói lung tung.
.Đông Hạo vội vàng câm miệng.
.Phòng ốc thời cổ đại đều làm bằng gỗ, đây chính là thứ dễ bắt lửa nhất, nếu có chuyện xảy ra thì cả tòa thành đều bị đốt thành tro bụi, huống chi nơi này là hoàng cung.
.- Nhanh lên nhanh lên, nếu lửa lan tới nhà kho lớn, tất cả mọi người đều rơi đầu!
.Một lão thái giám liều mạng hô to, Thái Thương nằm ở Dịch Đình Cung, một khi Thái Thương bị đốt, thì lửa không thể dập tắt được, toàn bộ Hoàng thành sẽ bị hủy diệt, trước mắt còn không biết tình hình lửa cháy như thế nào, nhưng nhất định phải lấy việc cứu Thái Thương làm việc chính, không thể để lửa lan tới Thái Thương.
.Trong nháy mắt tiếng la thét vang lên bốn phía Dịch Đình Cung, người ngã ngựa đổ, đều loạn thành một mớ rối thùi lùi. Bởi vì hoàng cung chưa từng xảy ra hỏa hoạn, binh lính bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng lại không có kinh nghiệm dập lửa, hơn nữa còn bị dọa suýt chết. Cấm quân xung quanh Dịch Đình Cung cũng tới.
.Bởi vì cấm quân trong trại huấn luyện cách nơi này khá gần, bây giờ còn bảo vệ cái gì nữa, đều nhanh chóng đi cứu hỏa, không có việc gì quan trọng hơn việc này, nhưng giống như điều Hàn Nghệ đã dự liệu, bọn họ theo bản năng lách từ cửa chính vào, không ai chọn trèo tường để đi tường tắt. Bởi vậy học viên trại huấn luyện cũng chạy vào trong hoàng cung mà không gặp trở ngại gì, mang theo thùng nước vào dập lửa.
.Một lúc sau, toàn bộ người trong viện đều bị sắc khói, mắt cũng không mở ra được, kỳ thật lửa không đáng sợ, đáng sợ chính là khói.
.Đang lúc mọi người loạn như mớ nùi, hai bóng dáng lén lút thừa dịp loạn lạc không ai trông coi đã chạy nhanh như bay. Đi đến phía sau căn phòng nhỏ, lúc này nơi này cũng bị khói đặc bao vây, căn bản không nhìn rõ, một người dán lỗ tai trên tường, nghe thấy tiếng cộc cộc cộc, theo tiếng động tiến tới vài bước, đưa thay sờ sờ, lấy một cái gậy sắt nhỏ ra, bởi vì đều là những tấm ván dỗ được đóng đinh, bốp bốp hai tiếng đã cạy mở được cửa sổ bị bịt kín, một làn khói đặc xuất hiện, người nọ phất tay phẩy phẩy, bên trong làn khói lộ ra ánh lửa, cũng thấy rõ hơn một chút, thấy ba mặt căn phòng nhỏ lửa đã hoàn toàn bốc cháy, duy chỉ có phía sau chưa bị gì.
.Người còn lại ôm một thi thể trực tiếp nhảy vào trong phòng, ném thi thể vào trong đống lửa, bởi vì quần áo trên thi thể đã được tưới cồn lên nên lập tức bùng cháy, người đó lại thấp hướng về phía cửa sổ hô lên: - Vương Hoàng hậu.
.- Ta ở đây, khụ khụ khụ.
.Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
.Người nọ phất tay mạnh một cái để xua khói đặc, mở mắt ra nhìn, thấy hai người phụ nữ dùng khăn ẩm che mũi, tựa người ngồi dựa cửa sổ, hắn xem xét, ôm lấy ném ra ngoài cửa sổ.
.Lại nghe thấy bên cạnh có người nói: - Mau mau.. mau cứu ta ra ngoài.
.Người nọ căn bản không hề chần chờ chút nào, trực tiếp một tay đánh ngất người ta, lại lấy một cái bình nhỏ trong ngực ra, ném lên người nàng ra, rồi ném vào trong phòng, còn mình nhảy ra ngoài cửa sổ.
.- Hoàng thượng giá lâm! Hoàng Hoàng hậu giá lâm!
.Giọng nói thái giám kêu tên hơi run lên.
.Một đoàn người nhanh chóng đi về phía bên này, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý Trị sớm đã tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới, nếu như là hỏa hoạn bình thường, vậy thì trước tiên y nhất định sẽ tị nạn, hiển nhiên y biết Vương hoàng hậu và Tiêu Thục phi bị giam giữ ở nơi bị cháy.
.Lý Trị lo lắng hô: - Hoàng hậu, Thục Phi có an toàn không?
.Một tiếng hô to này, quần thần kinh ngạc, ngài gọi ai là Hoàng hậu vậy!
.Cái tên này Lý Trị đã gọi mười năm rồi, sao có thể sửa được.
.Sắc mặt Võ Mị Nương u ám, nhưng vẫn ẩn nhẫn không tức giận.
.Một gã cấm quân chạy tới, nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Vương thị và Tiêu thị đến nay vẫn còn ở trong phòng!
.Dập lửa quan trọng hơn tất cả, hơn nữa đây vốn là nơi giam giữ phạm nhân, tất cả mọi người đều nghĩ đến cứu hỏa, nghĩ đến Thái Thương, nghĩ đến hậu cung, không đê y đên bên trong còn có người, đợi cho đến khi nhớ ra, trời đã tối.
.- Cái gì?
.Lý Trị quá sợ hãi, thân thể lảo đảo vài cái.
.Trương Đức Thắng vội vàng tiến lên đỡ Lý Trị, nói:
.- Bệ hạ, người phải bảo trọng thân thể!
.Lý Trị một tay đẩy Trương Đức Thắng ra, nóng nảy quát: - Nếu không cứu được các nàng, trẫm chém hết đầu các ngươi.
.Quần thần cũng ngơ ngác nhìn nhau.
.Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy bên trong có tiếng hét thảm thiết, rồi sau đó là tiếng gào thê lương: - Ông trời ơi, ta nguyện kiếp sau đầu thai thành mèo, để khiến A Võ thành con chuột, để cào rách cổ họng ả! A... Sau đó là một tiếng hét thảm.
.Hàn Nghệ nghe thấy khẽ run rẩy, chẳng lẽ thất bại rồi?
.- Thục Phi! Thục Phi! Chớ sợ, trẫm tới cứu nàng đây.
.Lý Trị nghe thấy tiếng kêu của Thục Phu, nước mắt liền rơi xuống, theo bản năng xông vào.
.Nhưng đám quần thần đều sợ hãi, vội vã chạy lên giữ chặt lại Lý Trị, cũng bất chấp quân thần lễ nghi, sống chết túm y về.
.- Bệ hạ!
.Lại nghe thấy bên trong có tiếng la hét rung động,
.- Thục Phi!
.Lý Trị gấp đến độ nước mắt chảy xuống, nhưng nước mắt lại mang ý tứ châm chọc.
.- A... !
.Đúng lúc này, ầm một nổ ầm. Căn phòng nhỏ kia sụp đổ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thống khổ.
.Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt quần thần, im lặng như tờ.
.Mà Hàn Nghệ ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn không rảnh áy náy, bởi vì tiếng kêu hô này không nằm trong kế hoạch của hắn, nếu chẳng may Tiêu Thục phi nói chân tướng ra, vậy cũng hỏng bét, ánh mắt y liếc nhìn Võ Mị Nương, chỉ thấy sắc mặt Võ Mị Nương âm trầm đến dọa người, bàn tay trắng như phấn nắm vào thật chặt, hai mắt lộ ra sự oán độc, nghĩ thầm rằng, thật sự xin lỗi! Ngươi đã hoàn thành vai diễn của mình, tiếp theo chính là sân khấu của ta.
.Cứ như vậy Tiêu Thục Phi bị Trưởng Tôn Vô Kỵ bán rẻ, lập tức hương tiêu ngọc vẫn, làm người ta cảm thấy tiếc hận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật cũng không khó hiểu tại sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại làm như vậy, bởi vì Tiêu Thục Phi đối với ông ta không có bất cứ giá trị nào, hơn nữa Võ Mị Nương vào cung cũng vì Tiêu Thục Phi mà tranh sủng, Trưởng Tôn Vô Kỵ không có mối quan hệ quá lớn với Tiêu Thục Phi, vậy tại sao phải cứu nàng ta? Cứu một người dễ dàng hơn so với cứu hai người, chuyện này hợp tình hợp lý.
.Mà trên ngọn núi cao ở ngoại ô phía Bắc có một tòa đạo quán, mà lúc này có một ông lão và một người đàn ông khôi ngô đứng trước đạo quán, một người trong đó bưng một chén rượu, nhìn làn khói đặc phía xa, khóe miệng hơi lộ ra ý cười.
.Người đàn ông khôi ngô bên cạnh nói: - Lão gia đừng lo lắng, kế hoạch chúng ta chặt chẽ chu đáo như vậy, nhất định sẽ không thất bại.
.Lão già đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: - Nhìn lão phu giống như đang lo lắng sao? Chỉ cần ngọn lửa này đốt lên, mục đích của lão phu đã đạt được. Nói xong ông ta dốc chén rượu vào miệng, thì thào: - Hàn Nghệ, ngươi đừng làm lão phu thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận