Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1103: Một xu cũng phải tranh giành

.Nhiệm vụ chủ yếu mấy ngày này của Hàn Nghệ, chính là dẫn Dương Lâm đi dạo ở Trường An, nhưng không phải chỉ là đi dạo mà thôi, nhìn từ biến cố Mai Thôn, Hàn Nghệ cảm thấy vẫn là Dương Lâm đáng tin nhất, Dương Lâm không phát tài, đó là việc Hàn Nghệ không thể chấp nhận được, bởi vì toàn quốc hóa thương phẩm này, không chỉ là việc của triều đình, thương nhân ở các địa phương cũng phải phối hợp, Hàn Nghệ bắt buộc phải lập ra cho mình vài ví dụ thành công.
.Dương Lâm dĩ nhiên là người đứng đầu tiên.
.Dương Lâm trung hậu thật thà đương nhiên vẫn chưa hề nghĩ đến vận may phát tài đã sắp đến rồi!
.Ngày hôm nay, Hàn Nghệ lại dẫn theo Dương Lâm cùng với Dương Triển Phi tới xưởng ở phía tây thành để thị sát.
.Đừng nói là Dương Lâm, ngay cả Dương Triển Phi nhìn thấy phân xưởng quy mô này cũng đều không nói nên lời, cái này với quan doanh đúng là ngang sức ngang tài, hơn nữa công tác dây chuyền sản xuất là vô cùng chặt chẽ, bởi vậy xem ra còn thu hút sự chú ý hơn so với quan doanh.
.- Nhị công tử, ta không có gạt ngươi chứ, với quy mô sản xuất lớn như vậy của ta, chắc chắn sẽ tiêu thụ khắp Dương Châu. Hơn nữa, cái mà ngươi thấy mới chỉ là một phần nhỏ thôi. Hàn Nghệ cười nói với Dương Triển Phi.
.- Một phần nhỏ?
.Dương Triển Phi có chút toát mồ hôi, nói: - Như vậy mà mới chỉ một phần, vậy ngươi phải tiêu tốn hết bao nhiêu tiền chứ?
.Dương Lâm cũng gật gật đầu, phân xưởng này còn lớn gấp mấy lần so với tất cả các vụ buôn bán của ông ta ở Mai Thôn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đi đi về về, ít nhất cũng phải mười vạn quan.
.Dương Triển Phi, Dương Lâm cùng lúc hít một hơi lạnh, bọn họ không phải là người chưa từng thấy tiền, chỉ là chưa bao giờ tiêu nhiều tiền như vậy, đối với họ mà nói, cả đời cũng không có cơ hội tiêu tiền kiểu như vậy.
.Dương Triển Phi đột nhiên nói: - Nhưng hàng hóa của ngươi vận chuyển từ Trường An đến Giang Nam, phí vận chuyển trong đó không phải ít nha.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thế nào? Muốn bảo ta đến Dương Châu mở xưởng à?
.Dương Triển Phi nửa đùa nói: - Đương nhiên là có nghĩ như vậy, chỉ cái xưởng lớn như vậy của ngươi, ta phải thu nhiều bao nhiêu là thuế đấy!
.- Mới có bao lâu, mà ngươi đã biến thành quan liêu rồi! Hàn Nghệ đánh giá Dương Triển Phi nói.
.Dương Triển Phi nói: - Ta vốn dĩ là quan liêu, chẳng lẽ ngươi không phải sao.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - So với giá rượu ngon của ta thì phí vận chuyển có là gì đâu, người ta nhắm vào cũng không phải là bách tính Dương Châu, mà là những người có tiền kia, mỗi một vò rượu tăng thêm mười mấy văn tiền, ta tin rằng sẽ không có ai để tâm, cho dù một chuyến tàu vận chuyển mấy trăm vò, thì cũng đủ để ta dành ra mấy trăm quan cho phí tàu, đó là dư dả rồi.
.Dương Triển Phi nói: - Vậy ý của ngươi là không có ý định đi Dương Châu nữa.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên là ta sẽ đi, chỉ có điều không liên quan đến phí vận chuyển, chỉ là bất kể là rượu, hay là nước hoa, đều cần phải có nguyên liệu, nguyên liệu sinh trưởng ở các nơi khác nhau, có thể sẽ tạo ra các loại rượu không giống nhau, ta chỉ là đến Giang Nam ủ rượu, đồng thời cũng sẽ vận chuyển đến Quan Trung, yên tâm đi, vụ làm ăn của ta rất nhanh sẽ qua thôi.
.Dương Lâm kích động nói: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt, việc mua bán của con nếu mà đến Dương Châu rồi, thì ta sẽ không sợ nữa rồi.
.Hàn nghệ cười nói: - Nhị thúc, thật ra thúc không cần phải sợ, thúc phải nhớ một điều, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ đứng về phía Mai Thôn, các người sẽ không bị sụp đổ đâu, cứ dũng cảm dang tay ra mà làm là được rồi.
.Dương Lâm cười gật gật đầu, cũng không biết là ông ta có nghe hay không nghe nữa.
.Hàn Nghệ biết Dương Lâm là người không thích làm phiền người khác, ông ta là kiểu người đau cũng cắn răng chịu đựng một mình, sau đó Hàn Nghệ lại nói: - Nhị thúc, thế nhân thường nói Vô gian bất thương, nhưng không phải nói cứ là thương nhân thì nhất định phải gian, thương nhân thật thà cũng có thể đạt được thành công, chỉ là có thể phải tốn nhiều thời gian một chút, nhưng cần phải kiên định hơn một chút, phàm việc gì có mặt lợi, thì cũng nhất định sẽ có mặt hại, lúc này phải xem mình có thể tận dụng được sở trường của mình hay không. Nhưng mà phàm việc gì cũng không thể bỏ qua, thúc chính là quá lo thừa rồi, cứ nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, như vậy vẫn là không được đâu, tiền bạc bất nghĩa, chúng ta một xu cũng không thèm, nhưng nếu là quyền lợi của mình, thì vẫn là một xu cũng nhất định phải tranh giành, hơn nữa còn phải tranh giành đến cùng.
.Lần này Dương Lâm không biểu lộ ý cười, khuôn mặt nghiêm túc gật gật đầu nói: - Tiểu Nghệ, thúc nghe theo con.
.Dương Triển Phi cười nói: - Một người thật thà như Nhị thúc bị ngươi dạy hư rồi.
.Hàn Nghệ không trả lời, nói với Dương Lâm: - Nhị thúc, ta nói với thúc những lời này đều có nguyên nhân của nó cả, bởi vì có một vài việc ngoài tầm tay ta, nhưng thúc có thể đi tìm nhị công tử, y nhất định sẽ giúp thúc, thúc phải hiểu điều này, thành tích của thúc vẫn phải dựa hoàn toàn vào bản thân thúc, thúc phải giành được lợi ích công bằng từ trên người y.
.Dương Triển Phi nghe vậy mắt trợn lên.
.Dương Lâm chỉ xem như câu nói đùa, ra vẻ trách cứ, nói: - Tiểu Nghệ, con đừng có nói bậy.
.Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
.Hàn Nghệ nhìn sang người đứng bên cạnh Trương Kiếm Ba, hỏi: - Kiếm Ba, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
.Trương Kiếm Ba nói: - Tiểu Nghệ ca, có phải huynh đã quên rồi không, hôm nay là ngày thương nhân Trường An đến lấy hàng.
.- Đúng đúng đúng, ta quên mất chuyện này rồi.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ trán, nói: - Nói vậy là thương nhân Lạc Dương đã lấy hộp quà đi rồi sao?
.Trương Kiếm Ba gật gật đầu nói: - Mấy ngày trước đã lấy đi rồi.
.Dương Triển Phi nói: - Hàn Nghệ, sao ngươi không biết gì hết vậy?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu cái gì ta cũng đều biết, ta còn tuyển nhiều người như vậy để làm gì, đi thôi, ra ngoài xem xem.
.Ra đến bên ngoài, chỉ thấy hàng dài các đoàn xe ngựa hầu như không nhìn thấy được điểm đầu!
.Dương Lâm nhìn thấy đến toát mồ hôi!
.- Ai! Hàn tiểu ca, ngươi cũng tới rồi à.
.Một người đột ngột hỏi lớn, chính là Tiền Đại Phương.
.- Hàn tiểu ca!
.- Hàn tiểu ca!
.Một đám thương nhân nhìn thấy Hàn Nghệ, thì không ngừng hưng phấn, bởi vì từ lúc Hàn Nghệ đến Hộ Bộ thì thương nhân rất ít có cơ hội trò chuyện với Hàn Nghệ, đều là nói chuyện với Tang Mộc, Hàn Nghệ chỉ là chịu trách nhiệm lập kế hoạch, chi tiết thì gần như không quản.
.Tang Mộc cũng đã đi tới.
.- Chào các vị!
.Hàn Nghệ chắp tay, nhìn Tiền Đại Phương cười nói: - Lão Tiền, ông nói gì vậy, hôm nay là ngày quan trọng như vậy, sao ta có thể không đến được chứ, ta còn phải nhờ vào các ông đến lấy hàng bán giúp ta nữa mà.
.Dương Triển Phi và Dương Lâm nhìn nhau một cái, lời nói dối này đúng là nói mà mặt không hề biến sắc, tim không đập à!
.Tiền Đại Phương cười hì hì nói: - Ta còn tưởng ngươi đã quên mất việc này rồi chứ.
.- Ông nói thật chuẩn! Trương Kiếm Ba khẽ nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ông đã đưa tiền cho ta rồi, ta dám quên được sao, nếu như vi phạm khế ước, thì sẽ phải bồi thường cho mọi người.
.Lạp Mỗ Hi Đức tiến lại gần, nói: - Hàn Tiểu ca, hôm nay nếu như ta còn không nhận được hộp quà, thì danh dự của ta coi như là xong rồi đấy.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Lạp Mỗ Hi Đức nói: - Lần trước khi đại tướng Thổ Phiên bọn họ đi, hộp quà này đã bại lộ rồi, vậy đương nhiên ta nói là tiệm của ta chắc chắn có bán, dẫn đến mấy vị khách kia suốt ngày đến tiệm ta để hỏi, thậm chí còn có người cho rằng ta đang lừa hắn ta.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Nhất định là ông đã nói cái này số lượng có hạn đúng không.
.Lạp Mỗ Hi Đức hơi ngạc nhiên, cười ha ha nói: - Hàn Tiểu ca thật là thông minh a!
.Dương Triển Phi hiếu kỳ nói: - Số lượng có hạn gì vậy?
.Hàn Nghệ nói nhỏ bên tai gã: - Lý do rất đơn giản, nếu nói số lượng có hạn, vậy thì những khách hàng đó sẽ tranh nhau mà tìm cách thân thiết với ông ta vì hộp quà này, bình thường đều là ông ta đi nịnh bợ khách hàng, điều này còn có lời hơn so với bán bao nhiêu hộp quà.
.Dương Triển Phi gật gật đầu nói: - Thì ra là thế!
.Lạp Mỗ Hi Đức nháy nháy mắt ra hiệu, bảo hắn đừng nói ra nữa, đây là đắc tội với người ta đấy.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không nói ra, cất cao giọng nói: - Các vị chưởng quỹ, hôm nay ta tới đây, là đặc biệt đến để cảm ơn mọi người, sau này ta có thể sớm ngày kiếm được tiền mua quan tài hay không thì phải dựa vào mọi người rồi.
.Tiền Đại Phương cười ha ha nói: - Hàn Tiểu ca, ngươi quá khiêm tốn rồi, là bọn ta mượn hào quang của ngươi, phát tài chút đỉnh!
.Một đám thương nhân lần lượt hùa theo.
.- Nói hay lắm, nói hay!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng cho dù là ai mượn hào quang của ai, chỉ mong mọi người đều kiếm được tiền, thậm chí ta còn thích mọi người kiếm được nhiều hơn nữa, chỉ cần mọi người tốt, ta mới có thể tốt được. Lúc nãy Lạp Mỗ tiên sinh đã nhắc đến cá nhân ta bỏ tiền ra giúp triều đình đáp lễ lại lễ vật cho Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, ta nói cho mọi người biết, không chỉ là như vậy, năm nay khách nước ngoài đến Trường An đều sẽ nhận được hộp quà này.
.- Nguyên nhân chắc mọi người cũng đã đoán được rồi, ta một nửa là báo đáp ân tình của bệ hạ, gánh vác một phần vì triều đình, nửa còn lại chính là hi vọng xây dựng một nền tảng vững chắc cho mọi người, ta mong rằng mấy vị khách nước ngoài có thể hiểu rõ hơn về sản phẩm của chúng ta, chỉ có khi họ biết được sản phẩm của chúng ta là độc nhất vô nhị trên thế gian, hơn nữa còn vô cùng hữu dụng, bọn họ mới đến mua, mấy vạn quan này, ta cảm thấy dùng rất đáng tiền.
.Tiền Đại Phương kinh ngạc nói: - Mấy vạn quan?
.- Ông cho rằng triều đình sẽ giống với chúng ta sao, đưa hai hộp là xong chuyện này à! Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.Mọi người gật đầu liên tục, chuyện này là thật, không thể giả được.
.Duy chỉ có Tang Mộc len lén cười thầm, mấy ngàn quan lễ vật, lại bị Hàn Nghệ nói thành mấy vạn quan, nhưng có ai mà biết.
.Hàn Nghệ lại oai phong lẫm liệt nói: - Nhưng bất kể là bao nhiêu tiền, ta mong rằng mọi người có thể hiểu, Phượng Phi Lâu không chỉ đơn thuần là bán sản phẩm cho mọi người, mà còn dành cho mọi người sự đối đãi vô cùng tốt, chúng ta sẽ giúp mọi người lập ra kế hoạch tiêu thụ, sẽ giúp mọi người tìm kiếm khách hàng, ta tin rằng chỉ cần chúng ta thật lòng biết nghĩ cho nhau, chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác được, vậy thì kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa, đều không thành vấn đề.
.Những lời này làm mọi người vô cùng hài lòng, kỳ thật rượu, nước hoa này, bản thân Hàn Nghệ cũng có thể tự bán, nhưng Hàn Nghệ không những để cho bọn họ bán, mà còn bỏ ra mấy vạn quan tiền để tranh giành khách hàng cho bọn họ, thật là không còn gì để nói.
.Tiền Đại Phương lập tức nói: - Tính tình của Hàn Tiểu ca, mọi người còn không rõ sao, nếu không thì chúng ta cũng sẽ không tiếp tục đi theo Hàn tiểu ca a!
.Các thương nhân còn lại đều hùa theo, nịnh bợ không ngớt.
.Nói chuyện đơn giản với bọn họ một lát, mọi người liền xếp hàng đi lĩnh hàng rồi.
.Dương Triển Phi nói nhỏ: - Ngươi thật sự lấy mấy vạn quan tiền ra sao?
.Gã cảm thấy không thể tin nổi!
.- Đây chính là cơ mật.
.Hàn Nghệ không lừa dối Dương Triển Phi, nhưng cũng không nói ra con số cụ thể, lại nói: - Nhưng mà bất kể là bao nhiêu tiền, bắt buộc phải cho bọn họ biết rằng, đây chính là tình nghĩa, trên thế gian này khó trả nhất chính là nợ nhân tình. Nói đến đây, hắn nói với Dương Lâm: - Nhị thúc, đây chính là thương nhân nên làm, làm việc tốt không để lại tên, đó là việc mà quân tử làm, chứ không phải việc mà thương nhân làm, đừng có cảm thấy không nỡ, ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho dù đổi lại là mấy câu nịnh bợ, dù sao vẫn tốt hơn không thấy tăm hơi đâu hết.
.Dương Lâm gật đầu cười.
.Dương Triển Phi cười ha ha nói: - Chỉ sợ không chỉ là vài câu nịnh bợ đơn giản như vậy, ít nhất có thể cho bọn họ biết được là, có những khách hàng nào đang chờ đợi bọn họ nữa.
.Hàn Nghệ phá lên cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận