Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 648.1: Tiểu nhân khó phòng

.Sườn núi Cao gia!
.Gió xuân ấm áp, mầm non xanh tươi, ánh nắng xuân sáng lạn chiếu rọi xuống, vạn vật tràn trề nhựa sống, hình thành một bức tranh nông thôn xinh đẹp.
.Bốn người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo chậm rãi đi men theo ven ruộng. Hôm nay bọn họ ra ngoài, đương nhiên là vì chuyện yếm thắng chi thuật.
.- Thật không ngờ trong đó lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
.Trịnh Thiện Hành biết Vương Huyền Đạo suýt chút bị hạ ngục, thậm chí còn đại nạn lâm đầu, thật sự nghĩ mà sợ, không khỏi cảm thán một tiếng.
.Lư Sư Quái nhíu mày, bất mãn nói: - Bệ hạ rõ ràng là ám chỉ Huyền Đạo, bảo y vu oan giá họa cho Hoàng Hậu, vậy vậy không khỏi cũng quá hèn hạ, đường đường là thiên tử sao có thể làm loại chuyện này.
.Thôi Tập Nhận cười lắc đầu nói: - Thiên tử sẽ không để ý những chuyện này, đương kim bệ hạ coi như là nhân hậu rồi, dù sao người cũng chỉ ám chỉ Huyền Đạo, cũng không bảo y làm chuyện thương thiên hại lý gì, so với sự biến Huyền Vũ Môn mà Thái Tông Thánh Thượng phát động năm đó còn nhân từ hơn nhiều.
.Lư Sư Quái tức giận nói: - Lấy chuyện xấu đi so với chuyện xấu, để chứng minh bản thân mình đúng, đây chẳng phải là chân lý.
.Thôi Tập Nhận nói: - Ta không có ý này, ta chỉ nói, trong triều đình vốn không có chính nghĩa, thiện ác, chỉ có thành vương bại khấu. Bọn Quốc Cữu Công khi đó giết Ngô Vương, Giang Hạ Vương, có từng nói tới đạo nghĩa sao?
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Chuyện đã qua rồi, hà tất nghiên cứu nữa.
.Thôi Tập Nhận liếc nhìn Vương Huyền Đạo, tò mò nói: - Huyền Đạo, mặc dù hữu kinh vô hiểm, nhưng tình hình khi đó cũng vô cùng nguy hiểm, ta thấy ngươi hình như không chút sợ hãi, lẽ nào từ sớm ngươi đã đoán được ngươi sẽ biến nguy thành an?
.Vương Huyền Đạo khẽ lắc đầu nói:
.- Sống chết có số, cần gì phải sợ hãi chứ.
.Thôi Tập Nhận mỉm cười: - Sớm biết bốc quẻ có thể khiến con người rộng rãi với sống chết như thế, lúc đó ta cũng nên đi học.
.Vương Huyền Đạo vô cùng chân thành nói: - Ta dạy ngươi.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, sau đó mỉm cười ha ha, nhưng thấy Vương Huyền Đạo mang vẻ nghiêm túc nhìn y, thì lập tức nói: - Ngươi bớt nghiêm túc với ta đi, ta mới không làm đồ đệ của ngươi. Ngừng một lát, y đột nhiên mang vẻ lo lắng nói: - Có điều qua chuyện lần này, bệ hạ khó tránh sẽ sinh lòng hoài nghi các ngươi, dù sao thì vào thời khắc mấu chốt, Huyền Đạo đã không giúp người một tay, thoạt nhìn còn như nghiêng về phía Hoàng Hậu. Thêm vào sự xuất hiện của bọn Lý Nghĩa Phủ, chuyện này không phải là một tin tức tốt với các ngươi, không được quân chủ tin tưởng, là đại kỵ của người làm thần tử.
.Trịnh Thiện Hành vội vàng nói: - Như vậy thì không thể tốt hơn được, ta cũng không muốn làm quan.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Bây giờ không phải các ngươi nói mới tính đâu.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Nói vậy là sao?
.Thôi Tập Nhận nói: - Ta cũng có nghe nói về Lý Nghĩa Phủ này. Người này lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn ghen tỵ, ông ta thỉnh cầu bệ hạ trị tội Huyền Đạo ngay trước mặt bệ hạ và Huyền Đạo, tuy Huyền Đạo hoàn toàn không để ý, nhưng ông ta nhất định sẽ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù các ngươi không có lòng báo thù, ông ta cũng sợ các ngươi báo thủ, cho nên một khi ông ta nắm quyền, ông ta quyết sẽ không để các ngươi sống yên ổn, các ngươi nên phòng ngừa chu đáo nha.
.Vương Huyền Đạo nghe thấy mà không khỏi khẽ cau mày.
.Lư Sư Quái cũng cảm thấy vô cùng lo lắng nói: - Không sao! Nếu để đám người Lý Nghĩa Phủ đó nắm chức vị quan trọng, ta thấy sẽ càng nghiêm trọng hơn bọn Quốc Cữu Công.
.- Chuyện này thật sự không thể không phòng nha! Trịnh Thiện Hành nhăn mày, nói: - Thôi huynh, vậy ngươi cho rằng chúng ta nên làm sao đây?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Nếu trốn không được thì cũng chỉ có thể phân cao thấp với họ, mấy người chúng ta từng sợ ai sao?
.- Nữ ma đầu!
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói.
.Thôi Tập Nhận bất đắc dĩ nói: - Huyền Đạo ngươi có biết không, bản lĩnh mà ngươi lợi hại nhất, chính là làm người ta mất hứng.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta chỉ không giỏi tự biên tự diễn.
.Lư Sư Quái nghe thấy thì bật cười ha ha.
.Thôi Tập Nhận cả giận nói: - Bệ hạ thật sự nên giam ngươi thêm vài ngày.
.Trịnh Thiện Hành bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nghiêm mặt nói: - Ta tự thấy về mặt này còn thua xa bọn Lý Nghĩa Phủ, đấu cũng không đấu thắng bọn họ.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Các ngươi chẳng phải còn có một bằng hữu am hiểu mặt này sao?
.- Hàn Nghệ?
.Lư Sư Quái nói.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Có điều có một điểm, ta trước sau không thể hiểu được.
.- Cái gì?
.- Hàn Nghệ vốn xuất thân nông gia, quý tộc đều khinh thường hắn, đây cũng là khuyết điểm hắn không thể bù đắp được, mà Lý Nghĩa Phủ vừa hay lại giống hắn, cũng xuất thân hàn môn, theo lý mà nói, hắn nên đứng cùng một phía với Lý Nghĩa Phủ mới đúng, đây chính là cơ hội thật tốt để hắn xây dựng thế lực của mình. Nhưng từ sau khi bọn Lý Nghĩa Phủ xuất hiện, Hàn Nghệ lại dần dần thoát ly cuộc tranh đấu này, gần như không muốn có quá nhiều tiếp xúc với bọn Lý Nghĩa Phủ, chuyện này thật khiến người ta không sao hiểu nổi. Thôi Tập Nhận cau mày nói.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nghe ngươi nói thế, chuyện này thật sự kỳ lạ.
.Lư Sư Quái hơi suy nghĩ nói: - Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, có lẽ cách nghĩ của Hàn Nghệ khác với bọn Lý Nghĩa Phủ.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Bây giờ trong triều nguy cơ tứ phía, hơi không cẩn thận, có thể sẽ chọc phải họa sát thân, cho dù là tòng phụ ta đã phải cẩn thận dè dặt, thực lực của Hàn Nghệ vẫn chưa lớn đến mức cố kỵ đạo bất đồng bất tương vi mưu. Thật ra rất nhiều hành động của Hàn Nghệ đều khiến ta cảm thấy không hiểu, ta luôn cảm thấy, mục đích của hắn không chỉ là thăng quan phát tài đơn giản như thế.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Mặc kệ Hàn Nghệ xuất phát từ mục đích nào, nhưng ta tin ý nguyện ban đầu của hắn là tốt.
.Lư Sư Quái cũng gật đầu nói: - Ta cũng tin Hàn Nghệ không phải loại tiểu nhân âm hiểm.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Các ngươi đã nghĩ như vậy, thật sự không có gì tốt hơn, cho dù Hàn Nghệ có mục đích gì, ta kiến nghị các ngươi tạm thời tiếp tục làm đồng minh của hắn, như vậy các ngươi mới có thể bảo vệ được chính mình. Trước mắt triều đình phong vân thay đổi, nguy hiểm trùng trùng, mà Hàn Nghệ vừa hay lại là trí tuệ mà các ngươi thiếu nhất.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Trước kia chúng ta cũng không thiếu.
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói: - Trong đầu ta bây giờ loạn thành một mớ, rất nhiều vấn đề đều không nghĩ rõ được, càng đừng nói những chuyện khác.
.Vương Huyền Đạo nói: - Là vì Hàn Nghệ sao?
.Thôi Tập Nhận nói có lệ: - Rất nhiều chuyện.
.Sở dĩ Trường An thất tử nổi tiếng như thế, thứ nhất, đương nhiên là vì tính cách của họ độc lập độc hành, thứ hai là vì thứ mà họ am hiểu rất ít khi trùng lặp.
.Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành am hiểu năng lực chấp chính, đừng nhìn Trịnh Thiện Hành bình thường giống như bất hiển sơn, bất lộ thủy, chỉ làm chút buôn bán nhỏ, nhưng y có thể nhanh chóng tổ chức đoàn đội vô cùng lớn để làm từ thiện, hơn nữa còn lên kế hoạch đâu ra đó, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc, y quy hoạch vô cùng chính xác, chuyện này thật ra cũng cần thiên phú rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận