Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 444:. "Thiên" quân trở về

.Mới sáng sớm hôm nay, Hàn Nghệ liền mang theo một số lễ vật đến Ngự Sử Đài, chưa đến cửa thì thấy một đám người đi ra, Trương Minh Hoắc Nguyên Đức, Tưởng Hiến.
.- Sao ngươi lại đến đây?
.Hoắc Nguyên Đức thấy Hàn Nghệ đứng ở trước cửa, không khỏi kinh ngạc hỏi.
.Ta là giám sát Ngự Sử, ta tới nơi này kỳ quái sao? Thật sự là khôi hài! Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Ta đây không phải nhớ các ngươi ấy ư, ta nhậm chức lâu như vậy, cũng không giúp được việc gì, trong lòng thật sự là rất xin lỗi, đây là một chút lễ vật, để tạ lỗi.
.Lễ vật này không thể nhận, ai biết có phải tiền bẩn hay không, hiện giờ Hàn Nghệ nhận hối lộ nhận đến mức nổi danh, ai không biết, ai không hiểu, người đầu tiên trong lịch sử.
.Trương Minh biết tin nội bộ, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Ngươi bận chuyện của Dân An cục, cũng không trách ngươi được, lễ vật này thì miễn đi, Ngự Sử Đài chúng ta không có trò này.
.- À?
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ khó xử.
.Trương Minh nhíu mày nhìn hắn một cái, thấy hắn muốn nói lại thôi, liền hỏi:
.- Như thế nào? Còn có việc sao?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Đúng thật là có chút chuyện, phiền Trương Trung Thừa giúp cho.
.Trương Minh cẩn thận nói:
.- Chuyện gì?
.Oa! Không cần phải phòng bị ta như vậy đi? Hàn Nghệ xấu hổ nói:
.- Là như vậy, ta thường không đến, vô cùng không ổn, đơn giản là đến xin nghỉ phép.
.Trương Minh hiểu rồi, tiểu tử này là muốn danh chính ngôn thuận bỏ bê công việc, nhưng đây cũng đúng ý ông ta, nói:
.- Được, không có vấn đề.
.Hàn Nghệ vui vẻ nói:
.- Vậy thì thật là đa tạ.
.Nói xong, hắn đột nhiên lại hỏi:
.- Đúng rồi, không biết Trung Thừa các ngươi định đi nơi đâu?
.Trương Minh ồ một tiếng, nói:
.- Tưởng Ngự Sử hôm nay phải xuất ngoại tuần tra, chúng ta tiễn y.
.- Vậy sao?
.Ánh mắt Hàn Nghệ chợt lóe sáng, nói:
.- Vậy vậy ta cũng tiễn Tưởng Ngự Sử đi.
.Tưởng Hiến và Hàn Nghệ không có giao tình, hừ nói:
.- Nay ngươi là người bận rộn, thôi thì không cần tiễn.
.- Cần chứ, cần chứ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu ta không biết, vậy thì thôi. Giờ ta đã đến rồi, nếu không tiễn thì người khác sẽ cho là Ngự Sử Đài chúng ta không hòa thuận đấy.
.Ai với ngươi hòa thuận rồi.
.Đám người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão thầm nghĩ.
.Trương Minh thấy Hàn Nghệ cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa hắn gần đây rất là nổi tiếng. Nghĩ thầm rằng vẫn không nên so đo với hắn, hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì to tát, vì thế liền gật đầu đáp ứng. Ông ta đã đồng ý, đám người Tưởng Hiến tự nhiên không nhiều lời.
.Hàn Nghệ cùng bọn họ tiễn đưa Tưởng Hiến về phía cửa Nam.
.Tuy nhiên, khi tới cửa thành, mấy người đều hướng Tưởng Hiến cáo biệt, trong đó chỉ Hàn Nghệ là đa cảm nhất, thật giống như phụ thân đưa tiễn đứa con mình vậy, khiến đám người Trương Minh dở khóc dở cười, cho đến khi Tưởng Hiến sắp phát hỏa lúc này, Hàn Nghệ mới dừng lại.
.- Trung Thừa, các vị, Tưởng mỗ cáo từ.
.- Tưởng huynh đi thong thả.
.- Đi đường cẩn thận.
.Đợi đến bọn Hoắc Nguyên Đức nói xong, Hàn Nghệ mới nói:
.- Ngày hôm nay lạnh. Buổi tối lúc ngủ nhớ đắp chăn.
.Vẫn là phụ đưa tử a!
.Tưởng Hiến thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa, tức giận tới mức trực tiếp kéo dây cương, dẫn mấy người thuộc hạ, nghênh ngang rời đi.
.Ngươi rất nhanh sẽ tới.
.Hàn Nghệ khóe miệng lộ ra một chút cười gian.
.Sau khi tiễn Tưởng Hiến, Hàn Nghệ phải đi rồi, nghỉ dài hạn đã tới tay, hắn cũng không có mặt đến Ngự Sử Đài rồi.
.Đến ngõ Bắc, hắn trực tiếp đi tới hiệu thuốc bắc Lư gia.
.Chỉ thấy Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo đã sớm ngồi đợi rồi.
.Trịnh Thiện Hành thấy Hàn Nghệ đến đây, vội vàng hỏi:
.- Tưởng Ngự Sử đi à?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Đã đi rồi.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Hàn tiểu ca. Ta cầu nửa ngày, mới cầu được đại bá ta gặp đám người Hoắc Nguyên Đức một lần, nếu chẳng may không thành, kia.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Vậy cũng không có việc gì. Người ta Hoắc Nguyên Đức bình thường không ít nịnh nọt ngươi, đơn giản là muốn thỉnh giáo một ít học vấn của Trịnh gia ngươi, cũng không phải chuyện tổn thương thiên lý.
.Nói xong hắn lại nói:
.- Tuy nhiên ngươi yên tâm, việc này nhất định không sai được đấy. Ngày thứ hai Tưởng Hiến xuất tuần, Tưởng phu nhân đều lấy lý do đi cầu bình an cho gã, đến Đại Nghiệp Tự tắm rửa trai giới. Kì thực là đi hẹn với Trương Minh.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Nếu Trương Minh có chuyện không đi thì sao?
.- Không có khả năng, yêu đương vụng trộm cũng không chỉ có chuyện khoái lạc trên giường, theo đuổi còn là một loại kích thích, làm cho người ta say mê trong đó, muốn ngừng mà không được, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, Trương Minh nhất định sẽ hẹ hò đấy, ngươi không biết, vừa rồi lúc Trương Minh nhìn Trưởng Hiến rời đi, trong mắt tràn đầy kích động và kỳ vọng.
.Hàn Nghệ nói thật là sinh động a!
.Lư Sư Quái thở dài:
.- Xử lý việc này luôn làm cho tâm thần người bất an, xem ra ta thật đúng là không thích hợp làm việc trái với lương tâm.
.Nói giống như ta thường làm vậy. Hàn Nghệ ủy khuất nói:
.- Chúng ta cũng không có cách nào, không phải đều là Hoàng thượng ép đấy, nếu không như vậy, sao có thể đạt được mục đích.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Nếu Lư huynh ngươi thật sự là lương tâm bất an, sao không an ủi mình như vậy, coi như là chúng ta có lòng tốt đem chuyện này nói với Tưởng Hiến, về phần việc sau đó, là chuyện của họ, cũng không phải chúng ta thao túng đấy.
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Ta nói Vương công tử, đây vốn dĩ là câu an ủi người khác, nhưng sao từ trong miệng ngươi nói ra, nghe cảm thấy lạ lạ ấy.
.Lúc Tưởng Hiến đến nơi, đi vào nhà trọ quen thuộc.
.Sáng sớm ngày thứ hai, gã liền dậy thật sớm, đi cho ngựa quý của mình ăn, dù sao xuất thân võ tướng, yêu ngựa như mạng, rất quý trọng ngựa, thà rằng chính mình bị đói, cũng không để ngựa của mình đói, đây cũng đã trở thành một thói quen, dù sao ngựa là dùng để chạy đấy, nếu nó không vui, ngươi sẽ trễ.
.Đang lúc gã ở đây cho ngựa an, chợt nghe bên cạnh có người nói:
.- Ai, ngươi có biết người đêm qua cách vách chúng ta là ai không?
.- Ta nghe chủ quán nói, hình như là Tưởng Ngự Sử củaNgự Sử Đài. Nhưng ta thấy Tưởng Ngự Sử đích thị là một quan tốt, trời lạnh như vậy, còn phải đi tuần tra phía nam, thành thân cũng không thể ở nhà.
.- Ha hả, ta xem may ra là Trương Trung Thừa an bài.
.- Đây là đương nhiên, chẳng lẽ lại là ngươi an bài.
.- Cái này ngươi không biết đâu, ta cho ngươi biết, ngươi đừng nói với người khác, Trương Trung Thừa và phu nhân của Tưởng Ngự Sự có gian tình đấy.
.Tưởng Hiến nghe được đầu óc trống rỗng, lại nghe bên ngoài người nọ kinh hô:
.- Cái gì?
.- Ngươi nhỏ tiếng một chút nha!
.- Việc này ngươi chớ nói lung tung, nếu để cho người khác nghe thấy, cẩn thận ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.
.- Đây là ta tận mắt nhìn thấy đấy, còn có thể sai sao.
.Năm ngoái chẳng phải ta buôn bán không thuận lợi sao, liền nghĩ là có phải đã không đi thắp hương hương hay không. Vì thế ta đi đến Đại Nghiệp Tự thắp nén hương, Đại Nghiệp Tự đó rất lớn, ta lại lần đầu đến đó, đi mãi đi mãi. Liền lạc đường, lúc ấy ta lại mắc tiểu, vì thế tìm một chỗ hẻo lánh, đột nhiên ta nhìn thấy Trương Trung Thừa lén lút đi sang đường nhỏ bên kia, nhất thời hiếu kì, bèn đi theo.
.Lại thấy Trương Trung Thừa đi vào một gian phòng nhỏ, mơ hồ ta còn nghe được có tiếng phụ nữ bên trong. Lúc ấy ta còn tưởng là ả ni cô nào, cũng không có để ý, người ta quan lớn như vậy, tìm phụ nữ thì sao. Vì thế ta đi tìm đường, trên đường gặp được một tiểu sa di, ta liền thuận miệng hỏi, kết quả khiến ta bị hù chết, tiểu sa di nói là Tưởng phu nhân ở bên trong tắm rửa trai giới, chậc chậc.
.Tưởng Hiến ở phía sau nghe được. Hai đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, nổi cả gân xanh, cả người đều run rẩy, một bước bước ra, chuẩn bị lao ra để hỏi, nhưng đột nhiên ánh mắt hướng lên lầu, lại thu bước chân về, mở to miệng thở.
.Đợi cho sau khi hai người kia đi xa, gã mới đi ra. Ổn định lại cảm xúc, đi vào trong lữ quán, vừa lúc nhìn thấy hai sĩ quan phụ tá của mình từ trên lầu đi xuống, nói với gã:
.- Ngự Sử. Hành lý đã thu dọn xong, khi nào thì ra.
.Tưởng Hiến cười nói:
.- Đều tại ta sơ ý, có một công văn để quên ở nhà.
.- Công văn?
.Một người trong đó nói:
.- Công văn chúng ta đều mang theo đó a!
.Tưởng Hiến khoát tay một cái nói:
.- Không phải công văn bình thường, là Trương Trung Thừa giao cho ta đấy.
.- Vậy làm sao bây giờ?
.- Như vậy đi, tạm thời các ngươi ở trong này một ngày, ta cưỡi ngựa nhanh về. Hoặc là đêm nay liền tới, hoặc là ngày mai giữa trưa tới.
.- Vâng.
.Lão Đại nói như vậy, làm tiểu đệ nào dám hỏi nhiều.
.Tưởng Hiến ngay cả bữa sáng đều không ăn, phỏng chừng gã cũng không có tâm tư ăn, cưỡi ngựa hướng về Trường An.
.Không biết rằng đằng sau có hai kẻ lén lén lút lút cười trộm, hai người này là Trương Kiếm Ba và Bành Tĩnh, việc bọn họ mới làm, chính là phản tướng trong Thiên môn bát tướng, đây cũng là chiêu bọn họ am hiểu nhất đấy. Bình thường Hàn Nghệ đều là tướng chính, chỉ có điều hắn từ nhỏ dựa vào lừa gạt mà sống, vì vậy rất toàn năng.
.Hôm nay Hoắc Nguyên Đức, Loa Văn, Đinh Mão ba người rất là cao hứng, bởi vì cuối cùng bọn họ có thể nghe sự dạy bảo của Trịnh Bá Ngung.
.Vinh Dương Trịnh thị, gia thế hùng hậu, là nơi xuất thân của vô số Tể tướng, Trịnh Bá Ngung Ngung tuy chỉ là quan nhỏ, nhưng dù là dân gian hay triều đình, cũng đều có uy vọng rất cao, ông ta học vấn cao, tinh thông cổ kim, cho dù là đại thần trong triều, đôi lúc cũng phải đến tìm ông ta hỏi sách lược, có thể nói chuyện cùng ông ta quả thật là có phúc ba đời.
.Mấy người đi đến một nơi yên tỉnh phía Đông Nam Trường An, trong một ngôi đình trên sườn núi, ngồi trên chiếu, Trịnh Thiện Hành cũng đi cùng.
.Đám người Hoắc Nguyên Đức khẩn trương hướng Trịnh Bá Ngung thỉnh giáo đạo làm quan.
.Trong mắt bọn họ, học vấn chỉ là thứ hai, mấu chốt là làm quan như thế nào.
.Trịnh Bá Ngung không hổ danh là đại tài, kể ra một số danh thần cổ đại, làm sao từng bước một đi lên tới triều đình.
.Đám người Hoắc Nguyên Đức nghe như si mê như say sưa nha.
.Thật không có lừa họ, đây quả thật rất hữu ích với họ.
.Trong lúc bất tri bất giác, chính ngọ đã gần.
.Lúc này, một người làm đi tới, Trịnh Thiện Hành vội khoát tay, ra hiệu người hầu kia đừng quấy rầy bọn họ, lặng lẽ đứng dậy, người hầu kia đi sang bên kia.
.Thật ra Hoắc Nguyên Đức bọn họ đã bị quấy nhiễu rồi,
.ánh mắt theo bản năng thoáng xéo qua nhìn, nhưng sau khi thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên dáng chặt dưới chân núi, chỉ thấy một bóng người vội vã hướng chân núi đi xuống.
.Ba người tựa hồ cũng có chút không dám tin tưởng, liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tin tưởng chính mình không nhìn lầm, không hẹn mà cùng lại nhìn sang hướng Trịnh Thiện Hành, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành đứng đối lưng với bọn họ, xì xào bàn tán với người hầu kia, cũng không có phát hiện.
.Không biết rằng mọi hành động nhỏ của họ, đều bị Trịnh Thiện Hành nhìn trong mắt, trong lòng cũng là âm thầm khâm phục, Hàn Nghệ thật là có tài có thể làm điều người khác không thể, chi tiết như thế, có thể nắm chắc một cách chính xác.
.Một lát sau, hắn quay qua, đi vào trong đình, hơi hơi gật đầu, để thị quấy rầy, sau đó ở bên tai Trịnh Bá Ngung nói gì đó.
.Trịnh Bá Ngung gật gật đầu, lại hướng đám người Hoắc Nguyên Đức nói:
.- Các vị, trong nhà có một số việc, ta phải đi ngay, hôm nay dừng ở đây đi.
.Hoắc Nguyên Đức không có vẻ tiếc nuối, khẩn trương đứng dậy, vái chào, cung kính nói:
.- Tiên sinh đi thong thả.
.Trịnh Thiện Hành cũng hướng bọn họ chắp chắp tay, nói:
.- Thật sự là có lỗi.
.- Không sao, không sao, đa tạ Trịnh công tử toại nguyện.
.Trịnh Thiện Hành, Trịnh Bá Ngung vừa đi, ba người liền vội vàng đi xuống chân núi Lúc này ở trong khu rừng chỗ núi thấp cách đây một dặm, một tiểu ca còn trẻ ngồi xổm trên sườn núi, nhìn người đàn ông trung niên từ dưới gấp gáp đi qua, bỗng nhiên ha hả cười, nói:
.- Đi nhanh như vậy, người ta theo không kịp nha!
.Cũng may ta cũng có chuẩn bị.
.Nói xong, y vỗ vỗ bên người một củi phu, nói:
.- Tá Vụ, đến lượt ngươi lên, đừng lộ tẩy a!
.- Yên tâm, ân công, việc này ta cũng không phải lần đầu làm.
.- Ta chính là lần đầu làm.
.- Ai, lần đầu làm.
.Tá Vụ đem nón tre đeo lên đầu mình, một chiếc khăn rách treo trên cổ, che hết toàn bộ khuôn mặt. Sau đó gánh củi đi xuống chân núi.
.Vừa tới chân núi, mới xác định phương hướng, chưa đi vài bước, chỉ thấy ba người bước nhanh về phía bên này, Tá Vụ rất biết điều mà đi sang một bên.
.Hoắc Nguyên Đức đột nhiên ngừng lại, hết nhìn đông lại nhìn tây, lại hướng củi phu hỏi:
.- Ai, củi phu, ngươi đợi lát. Mới vừa rồi ngươi có thấy một người đi qua bên đây không?
.- Ồ, mới vừa rồi có một người đi qua.
.- Y đi hướng nào?
.- Hình như là theo hướng Đại Nghiệp Tự.
.Đương nhiên không cần xin lỗi củi phu, sau khi ba người nghe xong, lập tức đi sang hướng tới Đại Nghiệp Tự.
.Hàn Nghệ nhìn theo bọn hắn, âm thầm nói, chắc có thể theo kịp.
.Tá Vụ đi được vài bước, sau đó quay đầu lại, hướng phía trên núi giơ vành nón lên.
.Hàn Nghệ trên núi dựng ngón tay cái lên.
.Chuyện hắn đang làm, chính là Phong Tướng trong Thiên môn bát tướng, chuyên môn thị sát hoàn cảnh, thu thập tin tức.
.Mà người đi phía trước chính là Tưởng Hiến, chỉ có điều gã đem ngựa giữ lại ở ngoài thành, dù sao cưỡi ngựa vào thành quá gây chú ý..
Bạn cần đăng nhập để bình luận