Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 557.1: Một phần cày cấy, một phần thu hoạch

.Trại huấn luyện Hoàng gia!
.Các học viên quen với kỳ nghỉ năm ngày, đột nhiên phải tiếp nhận huấn luyện chín ngày liên tiếp, trên dưới kêu than, oán hận không ngừng, đau khổ tuột cùng.
.Nhưng cũng chính bởi vì vậy, hôm nay bọn họ lại vui vẻ cực kỳ, bởi vì Võ chiêu nghi thay mặt Lý Trị giá lâm trại huấn luyện hoàng gia.
.Đương nhiên, không phải là bọn họ cảm thấy vui vẻ vì việc Võ chiêu nghi đến, mà là vì Võ chiêu nghi mang đến rất nhiều đồ ngon, bắt đầu từ bữa sáng, các học viên đã cảm nhận được mùi thơm phưng phức của sủi cảo thịt và hẹ.
.Buổi trưa lại lên đời với cá om, chân giò.
.Dù sao cũng là người thay mặt hoàng đế, cũng không thể keo kiệt a!
.Đây đúng là mưa xuống kịp thời a!
.Kỳ thật bọn họ đã thích ứng cường độ huấn luyện, dù sao Hàn hồ ly gian xảo, đáng ghét kia không ở đây, không có tiếp tục tăng cường huấn luyện, nhưng thức ăn thì vẫn đạm bạc như bình thường, vì vậy cải thiện thức ăn, chính là sự mong đợi lớn nhất trong cuộc đời bọn họ, ăn sủi cảo và chân giò, trong lòng cảm động đến khóc như mưa.
.Đương nhiên, cũng có ít người phát giác ra điều mờ ám trong chuyện này.
.- Lúc Võ chiêu nghi phát biểu, các ngươi có nghe ra điều gì không?
.Bùi Thiếu Phong khóe miệng nhếch lên, cười dài nói.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Sao lại không nghe ra, cả một hàm ý muốn chiếm vị trí của người khác.
.Bùi Thiếu Phong cười lạnh nói: - Còn không phải sao, chúng ta là cảnh sát hoàng gia tương lai, tốt xấu gì thì trên danh nghĩa cũng là người của hoàng gia, hoàng hậu không đến, nhưng một vị chiêu nghi lại đến, đúng là thái quá.
.Liễu Hàm Ngọc hừ nói: - Chỉ với thân phận của cô ta, cũng chỉ có thể đến chỗ chúng ta diễu võ dương oai, ngươi bảo cô ta đi tuần thị bách quan? Ta thấy chẳng có một ai để ý đến cô ta.
.Thôi Hữu Du cười nói: - Bất kể nói thế nào, tốt xấu gì thì người ta cũng đã đem chân giò đến cho chúng ta, hơn nữa lại là thay mặt bệ hạ, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cũng phải nể mặt cô ta một chút.
.Thật ra bọn họ nói đều rất đúng, Võ Mị Nương đi lần này, hoàn toàn cũng đã phản ánh sự bi ai của Võ Mị Nương, nàng ta cũng thật là chỉ có thể lộ mặt ở đây, bởi vì đại thần trong triều đều không để ý đến nàng ta, không có ai mua món nợ của nàng ta, chủ có mảnh đất nhỏ hậu viện này của Lý Trị, có thể để cho nàng phát tiết cảm xúc buồn bực đè nén nhiều ngày.
.Nhưng đây đối với nàng mà nói lại là nơi cực có ý nghĩa, bởi vì đây là nơi Lý Trị cho nàng đến, lại là một lần biểu đạt ý đồ quyết định đổi hoàng hậu của hoàng đế.
.Tuy nhiên Võ Mị Nương cũng không ở lại nơi này lâu, buổi sáng đến, nói vài câu với các học viên, rồi xem bọn họ huấn luyện một chút, đến trưa thì trở về cung.
.- Cuối cùng cũng tiễn bước rồi.
.Võ Mị Nương vừa đi, Trình Xử Lượng thở dài một hơi. Có thể nói rất chắc chắn, nếu như là hoàng hậu đến đây tuần tra, thăm hỏi, y tuyệt sẽ không cảm thấy áp lực lớn như vậy, có những thứ, đột nhiên phát sinh thay đổi, luôn làm cho người ta cảm thấy cả người khó chịu.
.Độc Cô Vô Nguyệt liếc nhìn Trình Xử Lượng ngồi nghỉ trên khúc gỗ, quay sang Trưởng Tôn Diên ở bên cạnh nói: - Trưởng Tôn, lần này Võ chiêu nghi đến, sợ là sẽ lại sinh ra rất nhiều chuyện.
.Trưởng Tôn Diên thở dài: - Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a.
.Phủ thái úy.
.Bịch!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đập mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng vang lớn, ông lão đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, chỉ thấy ông ta từ trên giường thấp nhảy bật dậy, chỉ vào Hứa Kính Tông ngồi ở bên phải, há miệng chửi lớn: - Hay cho một Hứa Kính Tông ngươi, lúc đầu ngươi bán cha cầu sinh, bán nữ cầu tài, cáo tử cầu thiếp, ta đều nể mặt phụ thân ngươi, giả vờ không nghe không thấy, hy vọng ngươi có thể biết sai hối cải, không ngờ rằng ngươi không những không biết hối cải, ngược lại còn trầm trọng hơn, lại còn chạy đến chỗ ta, bảo ta khuyên bệ hạ bỏ vợ, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng nói ra được, ta thấy sách thánh hiền ngươi đọc mấy chục năm qua đều ném vào bụng chó hết rồi, uổng ngươi làm người, làm cha, làm thần, sao ta còn có thể giữ loại người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như ngươi ở trong triều.
.Một phen chửi bới này vừa thốt ra, Hứa Kính Tông lập tức sợ đến choáng váng, hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ tay nắm đại quyền, đến khai quốc công huân, hoàng thân quốc thích như Lý Đạo Tông cũng bị ông ta hại chết, huống chi một Tu quốc sử như mình, vội vàng đứng dậy cầu xin tha thứ, nói: - Thái úy thứ tội, thái úy thứ tội, hạ quan hạ quan chỉ là nhất thời hồ đồ, xin thái úy tha thứ cho hạ quan lần này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt giận dữ, đôi mắt già thâm thúy hơi nheo lại, nói thầm, thật là đáng tiếc, nếu sớm biết người này lại mang tâm địa xấu như vậy, lúc đầu đã loại bỏ gã rồi. Bây giờ nếu ta động đến gã, nhất định bệ hạ sẽ ra mặt bảo vệ gã, lỡ như không thành, ngược lại sẽ khiến gã kiêu căng thêm, bất lợi cho ta, trước tiên ta dọa lui, khiến gã tạm thời không dám lộ diện nữa, đợi chuyện này trôi qua, ta sẽ loại trừ gã sau.
.Nghĩ đến đây, ông ta tức giận hừ một tiếng, vung tay áo, xoay người sang chỗ khác, Hứa Kính Tông thấy vậy, biết vẫn còn hy vọng, khóc lóc ỷ ôi, tìm mọi cách cầu xin tha thứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đợi đến khi cơn giận nguôi ngoai, nhắm mắt thở dài một tiếng, nói: - Hứa Kính Tông, nếu không nói đến giao tình của hai nhà chúng ta, lần này ta quyết không thể tha cho ngươi... Được rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi vẫn còn không biết hối cải, cho dù lão phu đặt cược bộ quan phục này, ta cũng phải mãn môn sao trảm nhà ngươi, lúc đó ngươi đừng trách ta không niệm tình cũ.
.Hứa Kính Tông đầu tiên chỉ cảm thấy đã thoát chết, nhưng sau đó lại lập tức sợ đến mức gan sắp vỡ nát ra rồi, vội vã nói cảm ơn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nhìn ông ta, vung tay lên nói: - Ngươi đi đi.
.- Vâng.
.Hứa Kính Tông tè ra quần chạy ra khỏi phủ Thái úy.
.Đợi sau khi ông ta đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới xoay người lại, thở dài, trong mắt tràn ngập nỗi sầu lo.
.Hứa Kính Tông ra khỏi phủ Thái úy, liền lập tức tiến cung diện thánh, dùng một phương thức vô cùng oan ức, gần như khóc khi nói cho Lý Trị nghe những lời Trưởng Tôn Vô Kỵ mắng ông ta, có lẽ ông ta cũng thật sự bị lời mắng của Trưởng Tôn Vô Kỵ dọa, cũng không dám thêm mắm thêm muối.
.Lý Trị nghe xong, trầm mặc không nói, mặt không chút biểu cảm.
.Hứa Kính Tông lén liếc nhìn Lý Trị, kỳ thật ông ta đang thăm dò Lý Trị, xem thử rốt cuộc là Lý Trị có chống lưng cho mình hay không, ta là người ngươi phái đi, bây giờ ta bị đối phương chửi cho thành như vậy, chẳng khác nào chính là đang chửi ngươi.
.Trôi qua hồi lâu, Lý Trị chỉ có vẻ mặt cảm kích nói: - Trẫm biết rồi, thật là vất vả cho ái khanh rồi, ái khanh về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
.Hứa Kính Tông vừa thấy, trong lòng đã lạnh thấu, nói lẩm bẩm, may mà trước đó không có đối đầu với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu thật sự vạch mặt thì hoàng đế nhất định sẽ bỏ rơi ta.
.Mang theo vẻ mặt mờ mịt lui xuống, ông ta bắt đầu tự hỏi rốt cuộc nước cờ này của mình là sai, hay là đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận