Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 299.2: Đại Đường phóng khoáng.

.Sau khi Hàn Nghệ biết được, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì buồn cười, trước kia hắn vẫn cho là, khiêu vũ giao lưu là do người phương Tây phát minh đấy, không nghĩ tới Trung Quốc cổ đại sớm đã có cái kiểu khiêu vũ giao lưu này rồi.
.Đây là một loại văn hóa, hắn cũng vô cùng có hứng thú đứng xem, thân mình cũng theo tiết tấu mà đong đưa đong đưa, nếu lúc này có ai mời hắn đi xuống nhảy, hắn tuyệt đối sẽ đi đấy, hắn vô cùng thích bầu không khí như thế này, hắn cũng từng cùng những thổ dân châu Phi nhảy nhót rồi.
.Khi bắt đầu nhảy múa, không khí hoàn toàn liền thoáng hẳn lên, mọi người thoải mái chè chén, không gì không vui.
.Điều này làm cho Hàn Nghệ lại có hiểu biết mới đối với văn hóa Đường triều, không giống như hắn vẫn biết, không chỉ đều là nho nhã lễ độ, nói chuyện cũng là nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, mà còn khá phóng khoáng, không nên chính là một đám nam nhân đang nhảy, nếu nữ nhân sau tấm bình phong cũng chạy đến nhảy, vậy không còn gì tốt hơn rồi.
.Sau khi ca múa chấm dứt, mọi người hưng trí đang cao, vì không để cho hưng trí này hạ xuống, Lý Trị cho người phân phó đám người Hàn Nghệ có thể biểu diễn rồi.
.Màn biểu diễn đầu tiên nhất định là tiểu phẩm, cho nên Hàn Nghệ cũng bảo thái giám kia đi nói với Lý Trị, lúc xem tiểu phẩm, tốt nhất là đừng có ăn cái gì, để tránh phát sinh vấn đề.
.Kỳ thật quy củ này, đã sớm truyền ra, tuy rằng nơi này vương công quý tộc hơn phân nửa đều chưa từng được xem tiểu phẩm, nhưng cũng đã được nghe nói quy củ này rồi.
.Vải đỏ chậm rãi mở ra!
.Một tiếng gào cao vút vang lên: - Đại lừa đảo! Đại lừa đảo!
.Trong phòng ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
.Lý Trị nghe thấy từ này, đột nhiên hướng tới tấm bình phong phía sau cười nói: - Mị Nương, lực ảnh hưởng của kịch nói này thật đúng là không thể khinh thường nha, trẫm nghe nói hiện giờ cái từ lừa đảo này, ở Trường An vô cùng thịnh hành đấy.
.Võ Mị Nương ở phía sau tấm bình phong cười nói: - Thiếp thân nghĩ rằng, từ này cũng là thật thú vị. Ý tứ của lừa đảo và nói dối, nói ra thì có vẻ tương tự, nhưng đi gạt người và nói dối dù sao cũng không phải là việc quân tử nên làm, làm người ta nghe căm tức, nhưng còn lừa đảo, lại mang theo vài phần ý tứ trêu ghẹo rất hàm súc, dễ dàng hóa giải không khí xấu hổ.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Nàng nói rất có lý.
.Hai người vừa nói chuyện, trong điện tràn ngập từng trận tiếng cười.
.Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du ở trong đoàn biểu diễn Phượng Phi Lâu, là ba vị có diễn xuất tốt nhất, mới đầu vẫn có chút khẩn trương, nhưng theo tiếng cười của mọi người, bọn họ cũng hoàn toàn nhập tâm vào vở diễn.
.Lý Trị cũng là lần đầu tiên được xem tiểu phẩm này, chỉ trong chốc lát, đã cười ngặt nghẽo rồi.
.Nguyên bản sau bình phong các quý phụ là phải thủ lễ, không được ồn ào lớn tiếng, nhưng tiểu phẩm này thực sự là quá buồn cười, thường thường cũng nghe được tiếng cười khanh khách từ sau tấm bình phong truyền đến.
.Tóm lại, ở trước tiểu phẩm, chẳng phân biệt được quý tộc và hàn môn, đều là thoải mái cười to.
.Thời gian vui vẻ vĩnh viễn là ngắn ngủi đấy, rất nhanh, vở "Bán gậy" này đã kết thúc.
.Ba người Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du tới trước đài thi lễ.
.- Trẫm đã lâu lắm không cười vui vẻ như vậy rồi. Hay hay hay! Mỗi người thưởng hai mươi thất lụa.
.Lý Trị dẫn đầu đứng dậy vỗ tay.
.Trong lúc nhất thời, cả sảnh đường đều vỗ tay hoan hô.
.Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du cũng vui mừng không chịu nổi, cúi đầu, nhìn lẫn nhau.
.Vải đỏ lại lần nữa chậm rãi hạ xuống.
.Đám người Hùng Đệ thối lui đến hậu trường.
.- Tiểu Mập, Hoa Tử, Du Du, vô cùng tốt, các ngươi thật sự là quá tuyệt vời.
.Hàn Nghệ trước giờ vẫn không keo kiệt khích lệ đối với bọn họ, lập tức đi ra phía trước, lớn tiếng khen ngợi, chớ thấy hắn có vẻ khá thoải mái, kỳ thật trong lòng cũng rất khẩn trương, giờ nếu chẳng may xảy ra chuyện gì không ngờ, vậy thật là không biết làm sao bây giờ.
.Hùng Đệ cười ha hả, đột nhiên đầy cõi lòng chờ mong nói: - Đại ca, có thức ăn không, đệ đói quá rồi.
.Không xong! Thiếu chút nữa quên mập mạp này cứ diễn xong là phải ăn. Hàn Nghệ cười nói: - Hiện tại còn ăn uống gì chứ, đợi lát nữa có bữa tiệc lớn ồ, tất cả đều là ngự yến cung đình đấy.
.Hùng Đệ trợn trừng đôi mắt nhỏ, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ lừa dối nói: - Nhất định nha, đệ gắng nhẫn nhịn chút nữa, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn.
.Hùng Đệ gật gật đầu, nói: - Vậy được, ta sẽ nhịn một chút.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, lập tức an bài người lên thu hết đạo cụ lại, hắn cũng không dám để Hoàng đế đợi quá lâu.
.Tiểu Dã lập tức đi tới, kéo Tiểu Mập qua một bên, vụng trộm đưa cho y mấy miếng thịt khô.
.Hùng Đệ vui vẻ dựng hai vai, trốn ở một bên, bắt đầu vụng trộm ăn.
.Trôi qua trong chốc lát, vải đỏ lại lần nữa được kéo ra, vở kịch nói chủ đạo hôm nay đã đến rồi, chính là "Bạch sắc sinh tử luyến".
.Hàn Nghệ đã sớm nói, kịch nói của hắn nhất định sẽ được biểu diễn ở trước mặt Hoàng đế, hiện giờ rốt cục cũng thực hiện được lời hứa của hắn.
.Lý Trị đã sớm muốn xem, trong lòng vô cùng chờ mong, y chỉ nghe nói qua về kịch nói này, nhưng cụ thể là cái gì, thì y cũng không biết, hơn nữa đại thần đang ngồi, rất ít người từng được xem, mặc dù là được xem qua, thì cũng không được xem toàn bộ, tối đa cũng chỉ là xem qua một hai hồi.
.Tuy rằng hiện giờ có ngày nữ nhân rồi, nhưng đi ngày nữ nhân, chủ yếu thiếu nữ, thiếu phụ là chính, phu nhân những đại thần này trên cơ bản đều chưa từng đi, cũng đều chưa từng được xem kịch nói, cho nên cũng đều vô cùng chờ mong.
.Đương nhiên, mong đợi nhất không ai qua được Võ Mị Nương.
.Hiện giờ nội dung biểu diễn chủ yếu của "Bạch sắc sinh tử luyến" cũng không hề thay đổi, chỉ là gia tăng một ít cảnh về tình yêu, trọng điểm thì cũng bất đồng, "Bạch sắc sinh tử luyến" lúc trước trọng điểm chính là mua bán hôn nhân của sĩ tộc Sơn Đông, mà hiện giờ trọng điểm của "Bạch sắc sinh tử luyến" lại chính là tình yêu giữa quý tộc và thứ tộc, mặt khác chính là đem Thôi gia đổi thành Diệp gia.
.Nhưng dù vậy, có ít người vẫn xem đến ngột ngạt trong ngực, nhất là Liễu Thích, nghiêng thân, nhỏ giọng nói ở bên tai Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Quốc cữu công, ngươi xem một chút, vở diễn này đều đang diễn những cái gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Đây chẳng qua chính là kịch nói, cũng không phải sự thực, không cần lo lắng.
.Liễu Thích vội vàng nói: - Thái úy, ngươi không biết đó thôi, ta nghe tỷ tỷ của ta nói, lúc trước chính là Võ Chiêu nghi đề nghị để Phượng Phi Lâu phái người đến Vạn Niên cung diễn kịch nói, đây là tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết a!
.Chử Toại Lương ánh mắt đảo qua trong đại điện, nói: - Phụ Cơ huynh, ai dám cam đoan những người khác sẽ không bởi vì kịch nói này, mà nghĩ ngợi lung tung, cứ tiếp tục lâu dài như thế, chỉ sợ địa vị của trung cung trong triều đường sẽ dao động.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng sớm đã hiểu, Võ Chiêu nghi đơn giản thì ra là muốn mượn kịch nói này để thử phản ứng của mọi người một chút, liếc nhìn Liễu Thích, thấy ông ta vẻ mặt bất an, có câu là mẫu bằng tử quý, ông ta có thể làm chức Trung Thư Lệnh này, hơn phân nửa vẫn là bởi vì quan hệ với Vương hoàng hậu, hiện giờ Vương hoàng hậu thất sủng, chức vị cao mà ông ta đang đứng nhất định là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng ông ta vẫn kỳ vọng ổn trung cầu thắng, vẫn chưa mở miệng bàn luận, mà tiếp tục thản nhiên xem kịch.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận