Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 698.1: Chợ nô lệ

.ây tuyệt đối là ngày hội của thương nhân, đây tuyệt đối là thời khắc đỉnh cao của mậu dịch triều Đường, tơ lụa tinh mỹ, lá trà thơm ngát, gốm sứ hoa mỹ, kim bôi lấp lánh, đồ ngọc xa hoa lộng lẫy, lông cừu trắng muốt, ngà voi nhọn hoắt, điêu khắc tinh xảo, các loại da thú quý hiếm, phàm là thương phẩm ngươi có thể tưởng tượng được, ngươi đều có thể nhìn thấy ở nơi này.
.Người không có tiền mua nhìn thôi cũng có hứng a.
.Đây mới giống một thị trường đại đô thị quốc tế, đây là mới phong phạm mà vương triều Đường nên có, đây cũng là điểm hấp dẫn nhất mà vương triều Đường có, mỗi một bách tính triều Đường đều sẽ tự hào vì nó.
.- Ồ? Sao năm nay đuôi bò của các ngươi ít vậy?
.- Năm nay chúng ta đã mang đến rất nhiều đuôi bò, nhưng ở đây chúng ta chỉ bán số lượng ít, nếu công tử muốn mua nhiều đuôi bò hơn thì phải đến Thương vụ lâu mua, ồ, tên của chúng ta ở Thương vụ lâu là Thổ Phiên Hao.
.- Thổ Phiên Hao? Ha ha, ai lấy tên này?
.- Là Phượng Phi Lâu lấy tên giúp chúng ta.
.- Thú vị, thú vị.
.Một hình thức thương nghiệp mới ra đời ở Ngõ Bắc, chính là Thương vụ lâu.
.Trước đây mậu dịch không co nhân mach ngoại thương, thông thường chỉ là đem tất cả hàng hóa ra hai chợ bán, như vậy sẽ khiến thị trường có vẻ hỗn loạn mất trật tự, và còn chiếm quá nhiều chỗ, nói chuyện mua bán lớn ở chợ huyên náo cũng là một chuyện hết sức khổ não.
.Ở Trường An người có nhân mạch thì trực tiếp đến nhà bàn chuyện mua bán, giống như mấy ngày trước, những ngoại thương đó đến nhà hỏi mua nước hoa. Nếu như vậy, hiệu suất không cao lắm, ngươi phải đến từng nhà, từng nhà hỏi thăm, trước đó còn phải hẹn trước, còn phải mang lễ vật, bên kia cũng phải rượu ngon, thức ăn ngon chiêu đãi, tốn thời gian tốn công sức, nói chuyện không thành lại càng thêm buồn bực.
.Bây giờ thì khác rồi, mọi người đều chỉ cần lấy các loại thương phẩm của mình bày lên quầy hàng, một là có thể bán lẻ, hai là triển lãm, khách hàng cần mua lượng lớn, nếu như xem xong rồi thì đến Thương vụ lâu rồi nói chuyện, đại phú giả đều tập trung lại với nhau, cơ hội của mỗi một người đều là bình đẳng.
.Những thương nhân trên đường hiện giờ, hoặc chỉ là tôi tớ, hoặc chỉ là thương nhân nhỏ, những thương nhân lớn giống Giả Phú Quý, Pháp Lý Tư, Tiền Đại Phương đều đã đến Thương vụ lâu rồi.
.- Hì hì! Tiểu Dã, Hoa Tử, đẹp không?
.Chỉ thấy Hùng Đệ giơ một mảnh tơ lụa ngang mặt mình, hưng phấn hỏi Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa bọn họ.
.Tiểu Dã gật gật đầu: - Đẹp!
.Hùng Đệ nói: - Vậy chúng ta mua một ít về cho Mộng Nhi các tỷ.
.Đỗ Tổ Hoa buồn rầu nói: - Tiểu Mập, Mộng Nhi họ đều đến bên Ngõ Nam rồi, tơ lụa bên đó chắc còn đẹp hơn bên này nữa, chúng ta cần phải mua giúp họ sao.
.Hùng Đệ chớp chớp mắt nói: - Phải rồi, tự họ cũng có thể mua được.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Tiểu Mập, mọi người bảo chúng ta mua ít đồ ăn ngon về, tơ lụa gì đấy, đừng xem nữa.
.Hùng Đệ nói: - Vậy được, chúng ta đến phía trước xem.
.Hàn Nghệ cũng không phải là một người hẹp hòi, hiện giờ Phượng Phi Lâu đã kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là công lao của mọi người, nam nữ mỗi bên cho hai trăm quan, để bọn họ đi mua ít đồ ăn, coi như chia sẻ phúc lợi cho mọi người, trong đó còn bao gồm những xưởng ngoài thành, bởi vì mọi người đều rất bận, cho nên hắn chỉ phái ra mấy người đại diện, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa bọn họ là đại diện bên nam, Mộng Nhi bọn họ là đại diện bên nữ.
.Tối hôm qua, bọn họ mỗi bên đã mở một cuộc họp hết sức dân chủ, mọi người thảo luận dùng số tiền này như thế nào.
.Bởi vì Hàn Nghệ đã quy định, số tiền này nhất định phải dùng, không phát tiền, bởi vì những tôi tớ này đều hết sức tiết kiệm, ngươi cho bọn họ tiền, bọn họ sẽ cất giữ, không nỡ dùng, trải qua một hồi bàn bạc, nữ nhân đều muốn mua ít tơ lụa, son, nữ trang, còn nam nhân thì thống nhất mua đồ ăn, mua nhiều thịt một chút.
.- Hàn tiểu ca!
.- Hàn tiểu ca!
.- Xin chào!
.Hàn Nghệ vừa mới ra ngoài, không ít người đều chào hỏi với hắn, bây giờ Hàn Nghệ thật sự là nóng bỏng tay, thanh danh bên ngoài, đừng nói là thương nhân Trường An, cho dù là thương nhân Giang Nam, Tây Vực, Phù Tang đều hết sức tín phục hắn.
.Những công tử ca trước đây tẩy chay Ngõ Bắc, tẩy chay Hàn Nghệ hôm nay cũng quả thực không nhịn nổi, đều đã đến hết, không thiếu một ai, địa điểm chơi vui nhất Trường An hôm nay chính là Bình Khang Lý, ngoài chỗ này ra, những nơi khác đều không một bóng người.
.Những công tử ca này nhìn thấy Hàn Nghệ đến, rất xấu hổ, lúc đầu nói tuyệt tình như vậy, lần này lại mặt dày đến cửa, thật là tự mình chuốc lấy cực khổ.
.Hàn Nghệ cũng không để ý đến bọn họ, cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, chỉ chào hỏi với những người quen biết. Dù sao thì hắn đã thấy rõ bộ mặt của những người này rồi, chỉ cần ngươi xuất thân không tốt, cho dù ngươi quỳ xuống nói chuyện với bọn họ, bọn họ vẫn sẽ coi thường ngươi, nếu đã như vậy thì cứ coi như không quen biết.
.- Hàn tiểu ca!
.Nghe thấy có người gọi, Hàn Nghệ đang chuẩn bị trả lời như cái máy, nhưng quay đầu lại nhìn, phát hiện người đến là Trịnh Thiện Hành, cười nói: - Trịnh công tử, ngươi cũng đến.
.- Ta có thể không đến sao?
.Trịnh Thiện Hành mặt đầy hưng phấn đi tới, kéo Hàn Nghệ qua một góc bên cạnh, thấp giọng nói: - Vừa nãy Từ Cửu phái người đến báo, có thể hôm nay sẽ bán hết toàn bộ hàng hóa của chúng ta, lợi nhuận e là có đến mấy ngàn quan.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhưng chỉ cười nhạt một tiếng, nói: - Đây đều là chuyện trong dự liệu. Ngươi nghĩ thử xem, bọn họ mua tơ lụa về, chẳng phải là để làm y phục, như vậy thì còn phải mời thợ may làm, thợ may của Đại Đường chúng ta còn ít, huống hồ là chỗ bọn họ, giá mời thợ may chắc chắn cũng không rẻ, với lại, y phục bọn họ làm, còn không đẹp bằng chỗ chúng ta làm, chỉ cần ra giá cả chuẩn xác, hàng của chúng ta chắc chắn sẽ bán hết rất nhanh, nếu bán không hết thì phải mục nát trong tay, bách tính Đại Đường chúng ta ai sẽ mặc những phục sức đó.
.Sự phát triển của Tự Do Chi Mỹ hiện giờ là vô cùng kinh người, chủ yếu cũng không phải là bản thân Tự Do Chi Mỹ hiện tại, mà là xưởng may ở phía sau, trên thế giới hiện nay, chỉ có Tự Do Chi Mỹ là có phương thức sản xuất dây chuyền, đây chính là ưu thế.
.Bởi vì hiện giờ may y phục đều là lượng thân tài y, làm mấy ngày mới xong một bộ y phục, mấu chốt là mời thợ may vẫn quá đắt, thông thường quý tộc mới mời nổi, số lượng y phục một ngày của Tự Do Chi Mỹ ít nhất cũng hơn trăm bộ,
.Tự Do Chi Mỹ sớm đã chuẩn bị cho mậu dịch lần này, vì vậy còn làm một cuộc điều tra đối với các nhân sĩ Tây Vực ở chợ Tây, điều tra kiểu dáng y phục, tỷ lệ chiều cao của bọn họ.
.Cộng thêm một số ý kiến của Hàn Nghệ, từng bộ "đồng phục" Tây Vực, Thổ Phiên tinh xảo đã ra đời như vậy.
.Y phục này không đắt hơn bao nhiêu so với tơ lụa, còn giảm bớt thời gian và tiết kiệm phí dụng, mấu chốt vẫn là đẹp, tính sao thì mua y phục cũng hơn mua tơ lụa.
.May là xưởng may không đáp ứng nổi cả thế giới, nếu không thì, đây sẽ là cú tấn công cực mạnh đối với kinh doanh tơ lụa.
.Hàn Nghệ bình tĩnh, nhưng Trịnh Thiện Hành không thể bình tĩnh, một buổi sáng kiếm được đến mấy ngàn quan, y kích động đến nỗi quên cả hàm dưỡng quân tử, không kìm được bật cười ha hả, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đừng làm quan nữa, buôn bán được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ta không làm quan, sợ là Ngõ Bắc này sớm đã sụp đổ rồi.
.Trịnh Thiện Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, nói: - Hàn tiểu ca, từ sau khi hợp tác cùng ngươi, ta mới biết được cái gì là buôn bán.
.Hàn Nghệ nói: - Hợp tác cùng ngươi, việc buôn bán của ta mới càng ngày càng tốt. Trịnh Thiện Hành nói:
.- Ngươi cũng đừng tâng bốc ta, ta là người tự biết mình có gì.
.- Đây cũng không phải là tâng bốc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiền huynh kiếm được đều là cứu tế người nghèo, đợi cuộc sống của người nghèo tốt rồi, bọn họ sẽ đến Ngõ Bắc của ta mua hàng, đây chính là một tuần hoàn lương tâm. Trịnh Thiện Hành nghe nói vậy sửng sốt, cảm thấy hình như có chút đạo lý. Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Đi đi đi! Chúng ta đến phía trước xem.
.Hàn Nghệ vừa đi vừa nói: - Trịnh công tử, ngươi không mua vài món đồ về sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Người xem đi, không phải châu báu, thì là ngọc thạch, những thứ này quá đắt.
.- Đệt! Ngươi mới kiếm được mấy ngàn quan, ngươi còn nói đắt với ta? Hàn Nghệ dè bỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận