Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1186: Quay ngược đầu giáo

.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đắc ý vênh váo, lần này cuối cùng đã đá trúng thiết bản rồi, chẳng những không can thiệp được việc nội bộ của Hộ Bộ, ngược lại còn bị Hàn Nghệ quay ngược đầu giáo, đúng là mất nhiều hơn được!
.Bởi vì bọn họ mới nhậm chức không lâu, mà Trung thư lệnh và Môn Hạ Thị trung đều là Tể tướng chính thức, đều có đoàn đội phụ tá của mình, có phủ đệ riêng để làm việc, bởi vì Tể tướng chính thức đều có tư cách mở phủ, còn Đồng trung thư môn hạ thì không có tư cách này, nhưng số tiền này nhất định là triều đình ra, trước đây tể tướng nhậm chức, phúc lợi của quan thự nhất định có hậu đãi hơn, những kẻ phía dưới mới phục ngươi, lần này thì tốt rồi, bọn họ vừa mới nhậm chức, Hộ Bộ liền giảm bớt chi tiêu, đây không phải là cố ý đánh vào mặt bọn họ sao.
.Đây chính là hiệu ứng cân bằng mà kiểu chế độ hiện tại mang đến, các ngươi tuy khống chế được Tam Tỉnh, nhưng Lục Bộ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của các ngươi nữa, không thể so với Trưởng Tôn Vô Kỵ được, lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ tại vị, Tam Tỉnh Lục Bộ từ trên xuống dưới đều là người của lão, lão muốn làm gì thì làm nấy, đây mới là quyền khuynh triều dã thật sự.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông tuy đã đánh bại Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng bọn họ còn lâu mới so được với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lại một hồi lâu sau, hai người bọn họ liền mặt mày xám xịt cùng Lý Trị rời khỏi Hộ Bộ.
.Bọn họ vừa đi, Trương Đại Tượng nhìn Hàn Nghệ vẻ mặt sùng bái nói: - Những lời Hàn Thị lang nói vừa rồi, thật sự là phấn kích tuyệt luân, hiện giờ khắp cả triều dã, người còn dám nói chuyện như vậy với Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, cũng chỉ có Hàn Thị lang thôi.
.- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu dám động vào người của Hộ Bộ, tất phải bị trừng phạt! Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên nói: - Trương Thị lang, chúng ta nên cho bọn họ biết mùi một chút, phải làm cho bọn họ hiểu rõ, Hộ Bộ chúng ta không phải dễ bắt nạt.
.Trương Đại Tượng hơi sững sờ, hơi toát mồ hôi nói: - Hàn Thị lang, không phải là ngươi thật sự tính đến việc giảm bớt chi tiêu của mỗi quan thự chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên rồi, ta luôn luôn chuẩn bị cho việc này, nhất định phải giảm bớt đến mức độ bọn họ phải ngậm đắng nuốt cay.
.Việc này sớm đã lập hồ sơ rồi, chỉ là không công khai thôi, đều là Hàn Nghệ đã âm thầm chuẩn bị.
.Hàn Nghệ chưởng quản Hộ Bộ tới nay đã luôn tính toán giảm bớt chi tiêu quan thự, bởi vì hắn biết đồ của triều đình, không có người nào quý trọng, vì không phải đồ của nhà mình, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ăn không được cũng cố mà nuốt vào, như vậy thì người thua thiệt chỉ có Hộ Bộ, lúc tài chính dồi dào, các ngươi đều nguyện chết rũ ở trong này, nhưng lúc tài chính không tốt, còn kẻ nào nguyện ý ghi danh vào đây? Minh triều không phải là tiền bạc đều nằm trong tay quan liêu hay sao, lúc đánh giặc, ngân khố quốc gia không có tiền, quan viên cũng không chịu quyên góp, kết quả là càng về sau để Lý Tự Thành cướp đi hết. Đến lúc đó, hoàng đế nhất định trách Hộ Bộ, sẽ không trách kẻ khác, hơn nữa ngươi đều lấy từ triều đình, vậy bút mực giấy nghiên trong tiệm của Hàn Nghệ bán cho ai.
.Bởi vậy, từ đầu tới cuối Hàn Nghệ cũng không có dự tính giảm phúc lợi quan viên, tiền ta cấp đủ cho ngươi, ngươi muốn cái gì, ngươi cầm tiền ra chợ mua, bởi vì giai cấp quan viên vẫn là nhiều tiền nhất, thị trường cũng phải dựa vào họ mà duy trì.
.Trương Đại Tượng lo lắng nói: - Kỳ thực, chúng ta chỉ nhằm vào Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông là được rồi, cần gì phải đắc tội với tất cả đại thần.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trương Thị lang, tiền trong tay chúng ta, chúng ta sợ ai, chỉ có bọn họ đến cầu chúng ta, nếu kẻ nào không phục, ta sẽ dám nợ bổng lộc, trừ phúc lợi của bọn họ. Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cũng đúng là đã nhắc nhở ta, không lý gì chỉ để bọn họ ra vẻ ta đây, ta liền nghẹn khuất, ta cũng phải thể hiện một chút uy phong của Tể tướng. Như vậy đó, ngươi hiểu chưa?
.- Ta không hiểu lắm! Trương Đại Tượng lắc lắc đầu.
.Hàn Nghệ thở dài: - Chính là chi tiêu của hai phủ Môn Hạ, Trung Thư, giảm cho ta một nửa trước đi.
.- Giảm một nửa?
.Trương Đại Tượng ngay tức khắc hít một ngụm khí lạnh, ngươi đây cũng quá ác rồi đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Bằng không thì sao? Hai tên khốn này lại còn tìm tới ta thật, ta không cho bọn họ biết mùi, bọn họ còn không biết sao hoa lại đỏ như vậy. Dù sao thì trừ quân đội ra, hết thảy chi tiêu của các quan thự còn lại, đều phải làm theo quy củ của chúng ta. Về quân đội, có thể cho thêm ít phúc lợi, biểu thị một chút.
.Trương Đại Tượng nghe mà lại mơ hồ nói: - Sao phải làm thế?
.Hàn Nghệ sách một tiếng, nói: - Chúng ta có tiền, nhưng bọn họ có đao nha, đây là điểm yếu duy nhất của Hộ Bộ chúng ta, tuyệt đối không nên đụng vào những mãnh phu kia, chọc bọn họ giận rồi, người thua thiệt vẫn là chúng ta. Nhưng những đại thần kia thì không phải e dè, bọn họ ngoại trừ miệng oang oang đôi câu, còn có thể làm được việc gì, với lại, như vậy thì quân đội nhất định ủng hộ chúng, vậy là được rồi.
.Trương Đại Tượng hơi trầm ngâm, cười nói: - Ta hiểu rồi!
.Hàn Nghệ không có ngu, đã đắc tội với tất cả mọi người, trước mắt mà nói, quân đội vẫn vô cùng ổn định, chỉ có điều trên triều đình tương đối loạn, việc duy nhất Hàn Nghệ có thể làm, chính là không đưa tiền, các ngươi hối lộ lẫn nhau, ta đây không quản, nhưng tiền của quốc khố thì các ngươi khỏi cần nghĩ.
.Nhưng mà, nghe phong thanh, ngày đó Hàn Nghệ liền tổ chức tất cả quan lại của Hộ Bộ, bắt đầu thống kê. Yêu cầu từ mùa hè năm nay sẽ bắt đầu thi hành phương án chi tiêu mới, bởi vì vừa vặn mùa xuân là mùa chi tiêu của Hộ Bộ, nhưng năm nay Hàn Nghệ luôn trì hoãn, hiển nhiên ngay từ đầu hắn cũng rất cẩn thận, cũng chính là sợ dẫn đến sự phản đối gay gắt, vì dù sao thì đang phung phí cũng khó mà tiết kiệm, hôm nay thấy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông kiêu ngạo như vậy, vậy hắn cũng nên huênh hoang một chút, mọi người đều là công thần phế Vương lập Võ, dựa vào cái gì mà chỉ bọn họ có thể phách lối.
.Nhưng Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông nào sẽ bỏ qua, ngay lập tức truyền tin tức đi, hi vọng mượn sức mạnh của quần thần tạo áp lực cho hoàng đế.
.Dù sao nói gì thì nói, Hàn Nghệ chuẩn bị giảm bớt toàn diện chi tiêu của quan thự, mọi người đều phải sống cuộc đời nghèo khó rồi.
.Bách quan nghe được tin tức này đều đại kinh thất sắc, nhao nhao động viên, việc này nhất định phải đấu tranh đến cùng, kỳ thật Hàn Nghệ không có giảm bớt phúc lợi của quan viên, mà là giảm bớt chi tiêu của quan thự, nhưng những quan viên này đâu phải người bình thường, đều là những kẻ lõi đời, bọn họ biết nếu hôm nay không ngăn cản Hàn Nghệ, vậy thì ngày sau sẽ giảm bổng lộc của họ.
.Nhưng cùng lúc đó, Hàn Nghệ cũng chính thức thượng tấu hoàng đế, yêu cầu giảm bớt chi tiêu chính phủ, mong tích góp tài lực, để chuẩn bị cho đại sự sau này.
."Đại sự" gì? Mặc dù Hàn Nghệ không nói rõ, nhưng trong lòng Lý Trị vô cùng rõ ràng, chính là đông chinh Cao Câu Ly, cùng xây dựng học viện. Ngoài có một chút... ra, Lý Trị không có sở thích gì, bản thân cũng coi như khá cần kiệm, tiền Lý Trị dùng nhiều nhất, đoán chừng cũng là vàng bạc châu báu ban cho hoàng hậu. Hơn nữa Lý Thế Dân lúc tuổi già xa hoa lãng phí, khiến cho quốc gia bị lung lay ít nhiều, cũng đã để lại cho y sự ảnh hưởng sâu sắc, mấu chốt thêm nữa là, tiêu phí bình quân của y còn ít hơn tiêu phí của các đại thần, như vậy sao được, liền trực tiếp chuẩn tấu.
.Sau khi được Lý Trị phê chuẩn, Hàn Nghệ hành động cũng vô cùng nhanh gọn, bởi vì chuyện này một khi bắt đầu thì nhất định phải lập tức chấp hành, chỉ cần trì hoãn một cãi là nhất định sẽ không thi hành được, trực tiếp đề xuất bố cáo ở hoàng thành, xác lập chế độ chi tiêu tài chính mới, chia ra theo quý. Việc này hắn đã chuẩn bị xong từ sớm, đã tính ra đại khái rồi, và còn chế định một phương trình thống kê, người ở bên dưới cứ căn cứ theo phương trình này tính toán rõ ràng là được, việc này không cần quá lâu.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không thể nói giảm bớt chi tiêu gì đó, quá chướng tai gai mắt rồi. Hắn vẫn là giương lá cờ công bằng, không lấy quan thự cao thấp để dự toán chi tiêu nữa, mà dựa vào công vụ bao nhiêu để dự toán, trước đây tiêu phí của Tam Tỉnh nhất định là dùng không hết, dù sao đều là Tể tướng làm việc ở đó, Hộ Bộ đều chịu sự khống chế của bọn họ, đồ Tam Tỉnh có được nhất định là nhiều nhất, nhưng hiện tại thì không phải, ví dụ như Lễ Bộ phải lo việc thi cử, vậy thì tăng chi phí cho Lễ Bộ, cần đánh giặc thì tăng chi phí cho Binh Bộ, quan thự nhỏ đến mấy, nhưng chỉ cần quý này ngươi có nhiều công vụ, Hộ Bộ sẽ tăng chi phí cho ngươi.
.Hơn nữa bắt đầu từ Lý Thế Dân, quan viên đều có phúc lợi cơm trưa, cơm trưa này vốn dĩ không có, cũng bởi vì Lý Thế Dân bận rộn chính vụ, có khi bàn công sự hết cả một ngày, quan viên đói bụng liền cho làm một nhà ăn, dần dần biến thành phúc lợi của quan viên, nhưng một khi biến thành phúc lợi, vậy thì nhất định sẽ định ra theo bậc quan viên, đại quan tam phẩm trở lên, thức ăn tất nhiên vô cùng ngon, hơn nữa chỉ có tăng thêm chứ không giảm. Nhưng Hàn Nghệ yêu cầu thay đổi chế độ, dùng cơm như nhau, không có đãi ngộ đặc biệt nào nữa, chỉ cần đảm bảo dinh dưỡng cho quan viên, không để ngươi bị đói, giống như trại huấn luyện, ngươi muốn ăn giò hay chân gà gì đó, ngươi đi về nhà ăn.
.Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không ăn.
.Mặc khác, gia tăng phúc lợi cho Cấm Quân, nhưng cũng chỉ là ân huệ nhỏ thôi, đồ chống lạnh gì đó nhất định có thể bao ấm, đồng thời chế định ra quy cách, nặng bao nhiêu, dày bao nhiêu, thức ăn cũng được cải thiện nhất định.
.Phía dưới còn có các loại số liệu thống kê làm sơ sở thay đổi chế độ, phải lấy số liệu để làm người tin phục.
.Sau khi tin tức công bố ra, luồng phản đối lập tức giảm đi. Điểm đầu tiên, bởi vì cải cách thể chế của Lý Trị, bỏ trống Thượng Thư Tỉnh, dẫn đến các Tể tướng mỗi người quản một bộ, vậy dựa vào cái gì mà chi tiêu của Tam Tỉnh nhiều hơn chúng ta nhiều như vậy, đương nhiên, phải theo nhu cầu thực tế mà tính, kỳ thật Tam Tỉnh Lục Bộ đã giảm bớt chi tiêu rồi, nhưng ít nhất thế này là công bằng hợp lý, bởi vì Tam Tỉnh không chỉ là viết tấu chương, phê công văn, viết văn, cơ quan thực sự chấp hành là ở Lục Bộ, về lý thì Lục Bộ chi tiêu nên cao hơn Tam Tỉnh.
.Tiếp theo, quan viên ngũ phẩm trở xuống sẽ không chịu hùa theo, bởi vì bọn họ không bị cắt giảm phúc lợi, ngược lại còn gia tăng, ví dụ như đò của Tam Tỉnh, một tiểu lại ngươi không vớt vát được cái gì, đều để cho Tể tướng vớt mất, mặt khác, quan thự nhỏ cũng rất tán thành, bởi vì trước đây đồ bọn họ có được chỉ có bấy nhiêu như vậy, hiện giờ thì khác, chỉ cần bọn họ công vụ bề bộn, vậy thì Hộ Bộ liền tăng thêm dự toán cho bọn họ, bọn họ là người được lợi.
.Quân đội càng không cần phải nói, tuyệt đối ủng hộ, phúc lợi của bọn họ là duy nhất không bị cắt giảm, ngược lại còn tăng lên.
.Người bị tổn hại lớn nhất chính là Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh, trên cơ bản đã trở về năm tháng gian khổ của thời kỳ đầu Trinh Quán, phúc lợi quan thự mang lại, toàn bộ đều cắt bỏ hết, thậm chí còn hủy bỏ, cho dù là bột trà đều là thống nhất với ngũ quan viên.
.Lý Tích, Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư bọn họ xem như đã hiểu, Hàn Nghệ chủ yếu là nhằm vào Tam Tỉnh, nếu đã như vậy thì không cần phải cuốn vào cuộc đấu tranh giữa bọn họ làm gì.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông tức giận đến sắp hộc máu rồi, nhưng bọn họ không thể kích động bách quan, ít nhất quan võ ủng hộ Hàn Nghệ, Hàn Nghệ rõ ràng chính là lấy phúc lợi của quan viên để bù cho quân đội, mà Lý Trị cũng đã phê chuẩn rồi. Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ chỉ có thể chạy đi tìm Võ Mị Nương tố cáo, rõ ràng là Hàn Nghệ chỉnh bọn họ mà, tính đi tính lại, hóa ra Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh là trung khu gặp họa, điều này quá là không phù hợp với chế độ đẳng cấp của xã hội phong kiến, không phải là rối loạn rồi sao.
.- Hoàng hậu! Tiền là chuyện nhỏ, nhưng mặt mũi là lớn a, chúng thần vừa mới nhậm chức, Hàn Nghệ liền giảm bớt chi tiêu Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh, đây không phải ức hiếp người sao, mặt mũi của lão thần còn để vào đâu nữa. Hứa Kính Tông hận không thể ném nước mắt, nước mũi lên người Võ Mị Nương.
.- Ta đã nghe chuyện này rồi. Võ Mị Nương cười nói: - Nhưng hình như là các khanh trêu chọc Hàn Nghệ trước.
.- Chúng thần!
.Võ Mị Nương khoát tay cắt ngang lời của bọn họ, nói: - Các khanh không cần phải thanh minh, bệ hạ và ta không phải đui mù, sao có thể không nhìn ra dụng ý của các khanh. Nhưng các ngươi khanh cũng không nghĩ xem, trước đây nếu là hai đệ đệ của Hàn Nghệ giẫm hỏng hoa màu của nông phu, các khanh sẽ dễ dàng bỏ qua giống như Hàn Nghệ vậy sao? Hơn nữa các khanh có biết vì chuyện này mà bệ hạ và ta còn phải nói chuyện với Hàn Nghệ một phen không.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông liếc mắt nhìn nhau.
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ chẳng qua chỉ muốn giữ bát nước này cân bằng, nếu chuyện này đã là các khanh khơi mào trước, vậy thì các khanh không thể trách Hàn Nghệ có phản kích, các khanh chỉ lo giữ mặt mũi của mình, vậy mặt mũi của Hàn Nghệ thì để ở đâu? Hơn nữa việc này cũng không hoàn toàn nhằm vào các khanh, Hàn Nghệ có thể lập tức công bố những tin tức này trong một hai ngày, hiển nhiên là bên phía Hộ Bộ sớm đã có chuẩn bị phương án rồi, chẳng qua là, đúng lúc các khanh đụng vào, đã cho Hàn Nghệ một lý do để phát huy. Việc này các khanh nói nhiều cũng vô ích, kỳ thật cũng không phảilà ta không có nói giúp các khanh, nhưng lần này bệ hạ quyết tâm muốn làm chủ giúp Hàn Nghệ, ta cũng bất lực đối với việc này, ta chỉ có thể khuyên các khanh một câu, đừng đi trêu chọc Hàn Nghệ nữa, hãy giống như Hàn Nghệ không bao giờ chủ động chọc vào các khanh.
.Lời này nói ra đã quá rõ ràng rồi!
.Đó là tốt nhất là các ngươi nước sông không phạm nước giếng, dù sao thì nếu kẻ nào khơi mào trước, thì chắc chắn hoàng đế sẽ giúp bên kia, mặc kệ ai đúng ai sai.
.Kỳ thật đều là không có cách xử lý rồi.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ lúc này đã hoàn toàn hiểu ra rồi, đừng tưởng rằng các ngươi là Trung thư lệnh, Môn hạ thị trung là có thể áp chế được Hàn Nghệ, không có chuyện như vậy, trong lòng hoàng đế các ngươi đều ngang nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận