Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 843.1: Rể hiền.

.Trước đó không lâu khi Lý Trị, Võ Mị Nương, Lý Nghĩa Phủ nghe được tin này, cũng đều khiếp sợ không thôi, huống chi là Tiêu Nhuệ còn có liên quan trực tiếp tới việc này.
.Quả thực là không thể tin nổi!
.Vẻ mặt của đám người Tiêu Cự cũng là không hiểu ra sao, rất là buồn cười.
.Cả nửa ngày trôi qua, Tiêu Nhuệ mới hỏi: - Ngươi --- ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ đáp lại: - Từ hai ba năm trước, vãn bối đã cùng Vô Y kết làm phu thê rồi.
.Tiêu Nhuệ chậm rãi dời ánh mắt lên mặt Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y vẫn luôn dũng mãnh khi đối mặt với nhiều ánh mắt kinh ngạc của bề trên, cũng không tránh khỏi có chút khiếp đảm, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã sớm đỏ lựng, nàng chỉ hơi hơi gật đầu.
.- Ai ôi! Vài người đồng thời kinh hô, vẻ mặt hoảng sợ, cứ như sắp tới tận thế vậy.
.Không đến mức ấy đi! Ca cũng đâu kém! Hàn Nghệ bị bọn họ làm tổn thương rồi.
.- Khốn nạn!
.Người lên tiếng không phải là Tiêu Nhuệ, mà là Tiêu Cự ngồi bên cạnh, ông ta tức nổi trận nôi đình, giương nanh múa vuốt nói: - Việc hôn nhân đại sự cần dựa vào lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, các ngươi thực đúng là coi trời bằng vung, không biết xấu hổ.
.- Khụ khụ khụ!
.Tiêu Quân ho vài tiếng cắt đứt lời Tiêu Cự: - Đại ca, ngươi đừng vội, theo ý ta, việc này chắc chắn là có nguyên do gì khác, trước hết cứ nghe xem bọn họ nói thế nào đã.
.Có bản lĩnh các ngươi cứ mắng tiếp đi, để ta xem là các ngươi mạnh miệng hay là cứng cổ! Hàn Nghệ cực kỳ bình tĩnh liếc nhìn Tiêu Cự, cái gì gọi là bày mưu tính kế, chính là thế này đấy.
.Tiêu Quân nhìn thoáng qua Hàn Nghệ, thấy hắn không sợ hãi, trong lòng cũng minh bạch, ông ta mỉm cười hỏi: - Hàn Nghệ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại --- ? Kỳ thật ông ta cũng không đến mức không biết xấu hổ nói ra miệng, việc này thật sự rất là làm xấu gia phong.
.- À, chuyện là như này. Hàn Nghệ lại kể lại chuyện gặp gỡ Tiêu Vô Y với bọn họ một lần, đương nhiên, vẫn cứ tóm tắt đoạn tâm tính báo ơn ban đầu của Tiêu Vô Y, trọng điểm ở chỗ hai người tìm hiểu và yêu nhau.
.Tài ăn nói của Hàn Nghệ là không thể nghi ngờ gì rồi, nói đến mức cảm động lòng người. Tiêu Vô Y thân là đương sự mà nghe được cũng hơi ươn ướt hốc mắt, dường như đang nghe câu chuyện của người khác vậy, mấu chốt là chuyện này được sửa chữa nhiều lằm, thật sự suýt đã biến nàng thành hiền thê tốt đẹp nhất thế gian rồi.
.- Thì ra là thế!
.Tiêu Nhuệ gật đầu, sắc mặt dịu đi không ít, trong lòng không còn quá nhiều mâu thuẫn, bởi vì ông tin theo Phật giáo, mà Phật giáo lại đề xướng mỗi con người đều bình đẳng, hơn nữa nếu lúc trước không có người nhà Hàn Nghệ cứu Tiêu Vô Y, thì chỉ sợ hiện tại Tiêu Vô Y cũng không biết đang ở nơi nào rồi.
.Tiêu Cự thấy Tiêu Nhuệ thế mà không phản đối, cảm thấy không thể được, thanh danh rực rỡ của Lan Lăng Tiêu Thị, lại thêm huyết mạch cao quý của Tiêu Vô Y, sao có thể gả cho người xuất thân nông phu như Hàn Nghệ chứ. Nhưng khi ông ta đang định mở miệng, thì Tiêu Quân lại giành nói trước: - Thì ra là như vậy, theo lý mà nói, hai người các ngươi khó có thể gặp gỡ, chứ nói gì đến việc nên duyên vợ chồng, bởi vậy có thể thấy được, đây chính là nhân duyên trời ban a.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, từ khi nào đám thúc thúc bá bá này của ta lại dễ nói chuyện như vậy.
.- Lời của Tiêu Đại phu thật sự rất hay, đúng như những gì ta nghĩ. Hàn Nghệ cười thầm một tiếng, cũng may còn có một người biết điều, hắn cười nói: - Ta cũng hiểu được chuyện này là do ông trời sắp đặt, bởi vậy ta cực kỳ quý trọng đoạn nhân duyên này.
.Tiêu Cự kinh ngạc nhìn Tiêu Quân nói: - Lão lục, ngươi ----!
.Tiêu Quân liếc mắt ra hiệu một cái với ông ta, ý bảo ông ta trước đừng lên tiếng, rồi lại nói với Hàn Nghệ: - Dù cho đây là cơ duyên xảo hợp, nhưng chuyện hôn nhân đại sự chung quy vẫn cần cha mẹ gật đầu đáp ứng, việc này quá đột ngột, đám người già chúng ta cần phải thương lượng một chút, ngươi cùng Vô Y đi sang phòng bên ngồi tạm trong chốc lát, được không?
.- Đương nhiên là được rồi!
.Đầu tiên Hàn Nghệ chắp tay với Tiêu Quân, rồi lại nói với Tiêu nhuệ: - Cha vợ, tiểu tế trước hết xin vắng mặt một chút.
.Tiêu Nhuệ ngẩn ra, gật đầu theo bản năng, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, sao lại gọi là cha vợ rồi, này ----, ông ta lại không biết nên nói gì mới tốt, nên chỉ có thể giả vờ câm điếc.
.Về phần những người khác, Hàn Nghệ đều không có liếc mắt nhìn xem lấy một cái, sau đó liếc mắt ra hiệu một cái với Tiêu Vô Y, vợ chồng hai người lập tức đi ra ngoài.
.Bọn họ vừa đi, Tiêu Cự lập tức nổi bão: - Nực cười, nếu việc này truyền ra ngoài, thì Lan Lăng Tiêu Thị chúng ta chắc chắn sẽ bị các sĩ tộc khác nhạo báng, không được, việc hôn sự lần này ta nhất quyết sẽ không đáp ứng.
.Những người còn lại cũng đều nói nhao nhao gào thét, kiên quyết phản đối, hai người xuất thân chênh lệch quá xa, thậm chí có một số người còn mở miệng nói lời ác ý, phê bình Tiêu Vô Y quá mức kiêu ngạo, thế mà dám gả cho một tên nông dân, đây quả thực là chuyện nhân thần cộng phẫn, hận không thể ném Tiêu Vô Y cùng Hàn Nghệ vào chiếc hộp pandora, biến họ trở thành danh từ đại diện cho tà ác.
.Bầu không khí giống như trời long đất nở, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh giống như là quần ma gầm loạn!
.Tiêu Nhuệ bị bọn họ nói cho tự cảm thấy chính mình tội các tày trời, ông ta cúi thấp đầu, không nâng nổi đầu lên.
.Tiêu Quan đưa tầm mắt nhìn qua, không để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía Tiêu Nhuệ hỏi: - Hiền huynh, ngươi thấy thế nào?
.Tính cách của Tiêu Nhuệ không quá cứng rắn, mạnh mẽ, ánh mắt ông nhìn chung quanh một chút, hơi có vẻ yếu đuối nói: - Vừa rồi ngươi cũng đã nói, việc này đều do cơ duyên xảo hợp thúc đẩy, hơn nữa việc đã tới nước này, ta đây cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy bọn họ đi, hơn nữa --- hơn nữa ta thấy tên nhóc Hàn Nghệ này cũng không tệ lắm. Nói đến phần sau, tiếng nói của ông nhỏ đi, bởi vì có rất nhiều ánh mắt phẫn nộ bắn về phía ông.
.Kỳ thật ông ta vẫn rất là vui mừng đấy, bởi vì trước kia ông đều đã chuẩn bị tâm lý vì lo Tiêu Vô Y không gả đi được, dù sao thì tuổi tác đặt ở đấy, hiện giờ chẳng những đã gả đi được, lại còn gả được cho một vị lang quân tốt, ông rốt cuộc cũng có thể cho thê tử mình một lời công đạo rồi.
.Tiêu Cự rung tay áo, phẫn nộ nói: - Ngươi hồ đồ rồi sao, việc hôn sự này không được cha mẹ cho phép, lại không có qua lời mai mối, sao có thể tính là thật được, huyết mạch của Vân Thành tôn quý như vậy, sao có thể gả cho tên nông dân như Hàn Nghệ. Hơn nữa vừa rồi các ngươi không thấy sao, từ đầu đến cuối Hàn Nghệ đều không thèm liếc nhìn chúng ta một cái, vừa nhìn đã biết là con nhà nông dân rồi, không biết tí cấp bậc lễ nghĩa gì cả, không được, chuyện này tuyệt đối không được, nếu để cho việc này xảy ra, thì Lan Lăng Tiêu Thị chúng ta vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu lên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận