Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 621: Lễ vân! Nhạc vân!

.Người tới chính là đám người Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Hàn Viện, phía sau còn có rất nhiều Cấm Vệ quân đi theo.
.Sau khi vào cày bừa vụ xuân, cuộc đấu tranh của triều đình cũng tạm ngừng, quân thần đồng tâm hiệp lực làm tốt việc cày bừa vụ xuân, chuyện còn lại, đợi cày bừa vụ xuân qua đi chúng ta lại nói sau.
.- Tiểu nhân tham kiến bệ hạ. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
.Người phản ứng đầu tiên vẫn là những sĩ binh kia, dù sao bọn họ đều là người xuất thân cấm quân, sau đó các bách tính kịp phản ứng, đều hành đại lễ, hô to vạn tuế.
.Lý Trị xuống ngựa, nhìn người cày bừa trong ruộng không khỏi giật mình.
.Kỳ thật không cần nói y, khi Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy Trưởng Tôn Diên xắn ống tay áo, tay cầm cái bừa đã suýt nữa thì ngất xỉu, đường đường là tôn tử của quốc cữu công sao lại chạy đến làm nông dân. Cũng không ít đại thần đều lộ vẻ tức giận, sao quý tộc có thể đứng lẫn lộn cùng với thứ tộc và nông phu chứ.
.- Sao là các khanh?
.Lý Trị chỉ cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.
.Lúc này, đám người Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên, Lư Sư Quái đã đi đến, hướng tới Lý Trị thi lễ một cái.
.Lý Trị nói: - Hàn Nghệ, các khanh làm gì ở đây?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay vi thần đưa cảnh sát hoàng gia ra ngoài thực tập.
.- Thực tập?
.Lý Trị hơi sững sờ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ban đầu là Trịnh ngự sử muốn liên hợp với vi thần phái một số người đến giúp bách tính ở đây cày bừa vụ xuân, sau đó vi thần thầm nghĩ, chức trách của cảnh sát hoàng gia chính là giúp đỡ bách tính, chỉ huấn luyện trong trại huấn luyện thì không được, nhất định phải có hoạt động chung với bách tính, hiểu được làm thế nào để giúp đỡ bách tính, vì vậy vi thần đã đưa bọn họ đến đây thực tập, thay bệ hạ quan tâm đến bách tính.
.- Thì ra là thế!
.Lý Trị gật gật đầu.
.Bách tính đứng bên cạnh lúc đầu không biết cảnh sát hoàng gia gì đó, chỉ biết Trịnh Thiện Hành, bởi vì Trịnh Thiện Hành thường thường giúp đỡ bọn họ, lúc này vừa nghe không khỏi mừng rỡ, hoàng đế lại coi trọng chúng ta như vậy, thế là một số lão nho phụ ấu xung quanh quỳ xuống hô lớn: - Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ, bệ hạ long ân mênh mông, tiểu nhân trọn đời khó quên.
.Những người này vừa hô, những người còn lại tuy không biết là tình huống gì nhưng cũng hô theo.
.Hàn Nghệ nghe vậy mừng thầm, đây quả thật là trợ công a.
.Lý Trị còn sửng sốt, sau đó vội nói: - Các vị hương thân mau mau miễn lễ, đây đều là việc trẫm nên làm. Rất là vui vẻ a, lại hướng đến các học viên nói: - Trẫm cảm thấy tự hào vì có cảnh sát hoàng gia.
.- Bệ hạ quá khen, đây là việc thuộc bổn phận của học sinh.
.Một đám học viên đồng thanh đáp.
.Những đại thần kia nghe xong lập tức lại đổi giận thành vui, đây đối với vãn bối của bọn họ lại là một chuyện rất tốt, con đường làm quan sau này nhất định sẽ dễ dàng hơn.
.Lý Trị lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, các khanh làm vô cùng tốt, trẫm thấy rất vui mừng.
.Đám người Hàn Nghệ lập tức khiêm tốn nói: - Bệ hạ quá khen, đây đều là bệ hạ hoàng ân mênh mông.
.Lý Trị cười cười đắc ý, lại hướng tới mọi người nói: - Các khanh tiếp tục làm đi, lát nữa trẫm và Thái úy xuống ruộng cùng cày với các khanh.
.Mọi người vừa nghe, cơn sóng nịnh bợ cũng tràn đến.
.Sau đó mọi người lại ra sức làm việc, hoàng đế đã nói sẽ xuống ruộng làm việc nông, bọn họ còn gì để cãi láo, hơn nữa hoàng đế ở đây, vậy còn không thể hiện cho tốt một chút?
.Hàn Nghệ nghe được cả kinh, Hoàng đế cày ruộng? Nhưng lại thấy biểu hiện hết sức bình tĩnh của Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ đây cũng là truyền thống? Dò hỏi: - Bệ hạ, sao người lại tới đây?
.Lý Trị cười ha hả nói: - Vốn dĩ trẫm và thái úy bọn họ đang tuần thị xuân cạnh ở gần đây, chợt nghe bên này có người hát, vì thế nên qua xem thử.
.Hoá ra ở thời kì Lý Thế Dân, thiên tai không ngừng, quốc gia vẫn có thời khắc nguy nan, bởi vậy triều đình hết sức coi trọng nông canh, gần như mỗi lần cày bừa vụ xuân và thu hoạch vụ thu hàng năm Lý Thế Dân đều sẽ đến vùng kinh kỳ thị sát, nghĩ hết biện pháp đề cao sản xuất nông nghiệp, kỳ thật nội chính triều Đường ngoài tranh giành quyền lực ra thì chỉ có một chuyện, nông nghiệp, triều Đường là quốc gia đa dạng, nhưng đồng thời cũng là một quốc gia độc lập, vì vậy xuất tuần sẽ là một, hai tháng và cũng thường dẫn theo đại thần xuống ruộng làm việc, thật ra bọn họ có thể làm được bao nhiêu việc, chủ yếu vẫn là cổ vũ bách tính trồng trọt nhiều hơn, từ đó mà trở thành một truyền thống, thời gian này hàng năm, hoàng đế nhất định phải xuất tuần, thể hiện sự coi trọng của triều đình đối với nông nghiệp.
.Cho nên Lý Trị nói xuống ruộng cày bừa, biểu hiện hết sức bình tĩnh của Trưởng Tôn Vô Kỵ là quá bình thường.
.Lý Trị nói đến ca khúc này, hưng trí dạt dào ma hoi: - Đúng rồi! Lúc nãy các khanh hát là bài hát gì, hình như trẫm chưa từng nghe qua?
.Hàn Nghệ hồi đáp: - Là bài vi thần sáng tác gần đây, dự định dùng cho trại huấn luyện hoàng gia, làm doanh ca.
.Lúc này, một người đứng dậy, nói: - Bệ hạ, thần muốn làm một bản vạch tội hoàng gia đặc phái sứ.
.Người này chính là Gián nghị đại phu Tiêu Quân.
.Hàn Nghệ giật mình, ngươi cũng vạch tội ta, chúng ta là thân thích a!
.Lý Trị nghe vậy cũng tò mò, nhưng y biết Tiêu Quân người này không hề tùy tiện, nói: - Tại sao Tiêu ái khanh muốn vạch tội Hàn Nghệ?
.Tiêu Quân nói: - Bệ hạ, lễ nhạc là thứ có chế độ điều lệ, dùng để giáo hóa thần dân, sao có thể tùy ý hưng nhạc trước mặt bách tính, hoàng gia đặc phái sứ làm vậy là vi phạm chế độ.
.Lý Trị nghe xong cười nhạt một tiếng, nói: - Trẫm từng nhớ năm đó Ngự sử đại phu Đỗ Yêm cũng từng đàm luận với phụ hoàng vì chuyện như vậy, nhưng cuối cùng phụ hoàng lại tiếp nạp gián ngôn của Ngụy công, bây giờ trẫm vẫn nhớ câu nói đó của Ngụy công, lễ vân, lễ vân, ngọc bạch vân hồ tai! Nhạc vân, nhạc vân, chung cổ vân hồ tai! (Nói rằng lễ, nói rằng lễ, rằng ngọc lụa thôi sao! Nói rằng nhạc, nói rằng nhạc, rằng chuông trống thôi sao!) Nhạc tại nhân hòa, bất do âm điều. Nói hết sức có lý a!
.Câu nói này vô cùng nổi tiếng, trong Trinh Quán chính yếu đều có ghi chép, ý của Ngụy Trưng chính là, tốt xấu của lễ, lẽ nào là ở lễ khí của các loại tơ lụa? Tốt xấu của nhạc, lẽ nào là ở nhạc khí của mấy loại chiêng trống sao? Tốt xấu của âm nhạc quan trọng là ở tâm cảnh, chứ không phải ở âm điệu.
.Lai Tể vuốt cằm nói: - Bệ hạ thánh minh. Sở dĩ nhạc có hỉ nộ ai sầu đều là vì người cần, không nói đến đúng và sai, khi vi thần bi thương cũng sẽ tấu một khúc nhạc tương đối bi thương một chút để giúp bản thân điều giải tâm tình, lúc vui vẻ thì sẽ tấu khúc nhạc vui vẻ góp vui, đây là chuyện thường tình của con người, không liên quan đến giáo hóa.
.Triều Đường là một quốc gia hết sức tiến bộ, họ cũng không tuân theo tư tưởng độc tôn nho thuật mà hết sức cởi mở, bắt đầu từ hoàng đế đã là như vậy, Lý Thế Dân thường xuyên mua vui nhảy múa trước mặt đại thần, hoàng đế như vậy, đại thần lại càng như vậy, tóm lại một câu, ta muốn mua vui, liên quan bíp gì đến ngươi.
.- Đúng là như thế!
.Lý Trị mỉm cười, nói: - Lúc nãy trẫm nghe bài hát này thấy rất cảm động, trẫm cảm thấy bách tính của trẫm cần một bài hát như vậy. Hàn Nghệ, trẫm phê chuẩn.
.Thật ra Lý Trị vô cùng thích âm nhạc, cũng là một hoàng đế hiểu âm nhạc, âm nhạc nhất định là sự tự do, ngươi muốn lấy lễ giáo để trói buộc âm nhạc, vậy thì khó mà làm ra được âm nhạc hay.
.Tiêu Quân thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, im lặng lui xuống, lại là Lý Thế Dân, lại là Ngụy Trưng, ông ta nói không lại, ông ta từng nói, điều Gián nghị đại phu theo đuổi là bắt đầu, là quá trình, ta không nói là ta thất chức, nhất định sẽ có người tố cáo ta, ta đã nói, ngươi không tiếp thu, đó là chuyện của ngươi, vì vậy ông ta không cần phải nhằm vào Hàn Nghệ, chỉ là tận chức mà thôi.
.Lý Trị cũng hiểu, bởi vậy cũng không có trách ông ta.
.Hàn Nghệ thì lại mông lung, hắn không đọc sách thánh hiền, thật sự không rõ về những chuyện này, nhưng hắn thầm nghĩ, ta muốn hát cũng phải ngồi tù, vậy thì quốc gia này còn có ý nghĩa gì.
.Lúc này lại có một người vội vàng đi tới: - Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Chính là Trịnh Thiện Hành, y thì không có xuống ruộng cày, bởi vì y tổ chức mọi người cày ruộng có hiệu suất, dù sao ở đây cũng có đến mấy trăm người a!
.Lý Trị khen không keo kiệt chút nào: - Trẫm có thần tử nhân nghĩa như Thiện Hành, lo gì thiên hạ không hòa thuận.
.Các đại thần phía sau cũng khen tới tấp.
.Trước đó khi Lý Trị khen Hàn Nghệ thì không có một người lên tiếng.
.Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Bệ hạ quá khen, vi thần thấy hổ thẹn.
.- Đây đều là việc khanh nên được.
.Lý Trị cười ha hả, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên phát hiện những người đứng bên này đều là những lão nhược phụ nhụ, còn có một số người tàn tật, có rất ít tráng đinh, không khỏi có chút buồn bã nói: - Sao bách tính ở đây lại khốn cùng như vậy, đến tráng đinh cũng không thấy có một người nào.
.Hàn Viện lập tức nói: - Bệ hạ, đây gọi là sườn núi Cao gia, năm đó ở đây rất nhiều tráng đinh đã ứng triệu nhập ngũ, theo Thái Tông thánh thượng xuất chinh Cao Cú Lệ, nhưng hơn phân nửa đã chết trên chiến trường.
.Lý Trị nghe vậy nhất thời im lặng không nói gì, tại sao nhân khẩu trong năm Trinh Quán tăng trưởng cực chậm, chủ yếu vẫn là gì trong năm Trinh Quán, vương triều Đường tác chiến bốn bề, mở mang bờ cõi, trên cơ bản là đều đánh chết đánh tàn kẻ địch xung quanh, nhưng cũng đã bỏ ra một cái giá vô cùng thảm trọng, nhân khẩu thưa thớt cho đến nay vẫn là một vấn đề vô cùng quan trọng mà Lý Trị đang phải đối mặt.
.Đương nhiên, vương triều Đường thu hoạch được nhiều hơn, cũng đã đổi được thái bình thịnh thế hiện nay, ít nhất không có ai dám chạy đến ức hiếp vương triều Đường.
.Lý Trị không đành lòng, vì thế nói: - Thái úy, lẽ nào triều đình lại không nghĩ cách giúp đỡ những người này sao? Chồng, phụ thân, con trai của bọn họ đều hy sinh vì Đại Đường ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nói: - Triều đình đã có nhiều giúp đỡ đối với những người này, không thu hồi ruộng đất mà còn cho bọn họ một số tiền, ngoài ra tướng sĩ tử chiến đều được hậu táng, nhưng hiện giờ triều đình cũng không phải là quá giàu có, không thể chiếu cố đến mọi mặt.
.Lý Trị nghe xong, không khỏi thở dài, nói: - Là trẫm bất tài a, tại vùng kinh kỳ này mà còn có những bách tính bần cùng như vậy, huống chi là nơi khác.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội nói: - Bệ hạ nhân hiếu làm đầu, đâu có khuyết điểm đáng nói, chỉ là đạo trị quốc không phải chỉ trong một ngày, mặc dù bọn họ nghèo khổ, nhưng ít nhất bọn họ còn có ruộng đất, thời kỳ cuối Tùy, bách tính ở đây lang thang vất vưởng, nhưng đến ruộng đất cũng không có, còn đầu năm Trinh Quán, ruộng đất của bọn họ gặp tai hại hàng năm, hiện nay đã được coi là vô cùng không tồi rồi, đây chính là tiến bộ.
.Hàn Nghệ coi như là hiểu Trưởng Tôn Vô Kỵ này, chính là chưa từng ngôn quân, dù sao thì hắn cũng chưa từng nghe thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xấu Lý Trị một câu, câu nặng nhất chỉ là tuổi trẻ bồng bột, nhưng vẫn là nói sau lưng.
.Lý Trị nói: - Hiện giờ Đại Đường ta quốc lực phát triển không ngừng, lẽ nào không thể giúp đỡ bọn họ nhiều hơn một chút sao?
.Đại thần không nói, nếu có biện pháp, vậy thì còn nói gì nữa.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Bệ hạ, đặc phái sứ có thể nói là đa mưu túc trí trong phương diện này, có lẽ hắn có cách.
.Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, thầm mắng, đệt, hôm nay Huyền Đạo không ở đây, ngươi liền kế thừa ý chí của y rồi.
.Lý Trị nhìn về phía Hàn Nghệ, kỳ vọng nói: - Hàn Nghệ, chắc khanh có cách?
.- Chuyện này... !
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, nói: - Bệ hạ, bọn họ quả thực đáng thương, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào bản thân, triều đình có thể giúp đỡ bọn họ nhất thời, không có thể giúp đỡ bọn họ cả đời, cho dù là chúng thần, cũng không thể ngày ngày giúp bọn họ cày cuốc, hơn nữa, thiên hạ còn có rất nhiều bách tính giống như bọn họ, vi thần vẫn cảm thấy cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, nên cho bọn họ động lực tích cực, khiến bọn họ biết nhìn về phía trước, chứ không phải là tự oán tự ngải, bởi vì như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề.
.- Nói có lý! Lý Trị gật gật đầu nói: - Vậy cá này phải nói từ đâu?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một chút, nói: - Công và thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận