Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1328.2: Làm chuyện xấu mới không thể lưu danh

.Gã nhất thời lửa giận bùng phát, lại còn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, đương nhiên, ở triều Đường kỳ thật cũng từng có rất nhiều tiện lệ, một số đại thần trước đây cũng từng chửi Lý Thế Dân như thế, nhưng cuối thời kỳ Trinh Quán thì không có ai dám chửi Lý Thế Dân như thế nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ Đỗ Chính Luân khơi mào việc này, chính là muốn tìm một công đạo cho Tất Chính Nghĩa?
.Lư Sư Quái hơi ngẩn người, nói: - Cho dù như thế, nhưng Lý Nghĩa Phủ quả thật coi rẻ mạng người, giết người diệt khẩu, đây chính là tội lớn nha, hơn nữa lão ta còn là Trung thư lệnh, nhớ trước đây Chử Toại Lương chỉ vì ép b bách tính bán đất giá rẻ đã bị điều ra bên ngoài làm quan, sao bệ hạ có thể dung túng Lý Nghĩa Phủ như thế.
.Hàn Nghệ nói: - Đó là bởi vì lúc trước người tố giác Chử Toại Lương chính là Vi Tư Khiêm, ước nguyện ban đầu khi Vi Tư Khiêm tố giác Chử Toại Lương, vẫn là nằm trong chức quyền của mình, mà Đỗ Chính Luân tố giác Lý Nghĩa Phủ, là vì ích lợi chính trị, như vậy bệ hạ nhìn vào cả sự việc, người sẽ không thể xuất phát từ bản thân vụ án, mà là phải xử lý từ bình ổn tranh đấu trong triều. Phải, ta cũng cho rằng bệ hạ biết rõ chân tướng của cả sự việc, nhưng nếu thật sự điều tra, hậu quả sẽ là gì? Rồi sẽ dính dáng đến bao nhiêu đại thần trong triều? Việc này thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự vận hành của quốc gia, mà nếu phán như vậy, chỉ là một mình Tất Chính Nghĩa gặp nạn. Ngoài ra, Tất Chính Nghĩa không có sai sao? Nếu như ông ta không thả người, thì sẽ chẳng có chuyện gì cả.
.Nói tới đây, hắn thở dài, nói: - Theo ngươi thấy, mỗi mạng người đều rất quan trọng, điều này không sai, nhưng bệ hạ làm như vậy cũng không có sai, bởi vì so với cả quốc gia mà nói, một mạng người cũng không thể nói là vô tội này có đáng là gì.
.Lư Sư Quái hừ nói: - Thật là vớ vẩn, chẳng lẽ để mặc cho gian thần lộng hành, cũng là nghĩ cho quốc gia sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Gian thần lộng hành, cũng tốt hơn là quyền thần lộng hành, chỉ là trong hai con đường xấu nhất, bệ hạ đã lựa chọn một con đường hơi tốt một chút và có thể sửa chữa được mà đi thôi.
.Lư Sư Quái đứng dậy: - Ngươi đây là già mồm át lẽ phải.
.- Vậy tại sao ngươi không suy nghĩ, tại sao Lý Nghĩa Phủ lại đi tới một bước đường hôm nay, bệ hạ còn có lựa chọn khác sao?
.- Người không cùng đường, không thể cộng sự! Cáo từ! Lư Sư Quái vung tay áo lên liền đi ra khỏi phòng, nhưng đi đến cửa lại dừng lại, nói: - Tuy Vân Thành quận chúa là nghĩ cho ta, nhưng ta sẽ không nhận ân tình này của cô ta, Lư Sư Quái ta tuy không có tài lớn, nhưng ít nhất trong lòng cũng rộng rãi, cả đời này cũng là thanh bạch, không thẹn với trời đất, là Vân Thành quận chúa khiến ta thất tín với người, làm một tiểu nhân vô liêm sỉ vong tín bội nghĩa, ta thà để cô ta giết ta còn hơn.
.- Tùy ngươi nghĩ ra sao, nhưng Vô Y làm như vậy, ta cũng ủng hộ, bởi vì là thương nhân, nếu hai người ôm nhau cùng chết, hay là một người chết, cái này cũng không khó để lựa chọn. Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, ta khuyên ngươi đừng tiếp tục giằng dai nữa, cho dù ngươi không màng bản thân ngươi, cũng phải nghĩ đến Vương Nghĩa Phương một chút.
.Lư Sư Quái quay đầu lại, nói: - Vương Ngự sử như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ông ta hiện tại cũng không có gì, nhưng chỉ sợ cũng khó giữ được mình, ông ta đã nói những lời quá tuyệt trên đại diện, nếu ngươi tiếp tục gây ồn ào, ta dám khẳng định, kết cục của ngươi và ông ta nhất định đều sẽ vô cùng thảm, án này nhất định phải dừng ở đây.
.Lưu Sư Quái trầm mặc một lát, sau đó liền đi nhanh ra ngoài.
.Gã đi một lát, Hàn Nghệ liền nói: - Ra đây đi!
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y vẻ mặt xấu hổ đi đến, nói: - Sao chàng biết ta đang nghe lén?
.Hàn Nghệ nói: - Ta là phu quân nàng, trên đời này còn có ai hiểu nàng hơn ta.
.Tiêu Vô Y lại nói:
.- Vậy trước đó chàng nói ủng hộ ta làm như vậy, là thật sao?
.- Đương nhiên là giả, chỉ là trước mặt người ngoài ta nhất định phải ủng hộ nàng thôi.
.Hàn Nghệ bực mình nói: - Vô Y, chuyện này không thể làm như vậy, sao nàng có thể bắt cóc người ta đến nhà mình, một khi điều tra thì ai cũng biết là nàng làm, nàng nên làm không để lại dấu vết, tùy tiện kiếm một phòng ở ở ngoại thành. Ta nói lại lần nữa, làm việc tốt là có thể lưu danh, nhưng việc xấu phải nhớ là không thể lưu danh a. Thầm nghĩ, nàng ta thê tử của ta, ngay cả nguyên tắc làm việc cơ bản của ta cũng không hiểu.
.Tiêu Vô Y lập tức nói:
.- Việc này không thể trách ta, đây đều do Vương Huyền Đạo
.Nói tới đây, nàng lại khẩn trương ngậm miệng lại.
.- Vương Huyền Đạo?
.Hàn Nghệ nói từng từ một, lập tức hiểu ra, cô vợ này ngồi trong nhà, sao còn biết đi bắt cóc Lư Sư Quái? Hóa ra là Quy Nhân Vương Huyền Đạo kia giật dây. Không khỏi nổi giận mắng: - Tên Vương Huyền Đạo khốn kiếp này, không ngờ lại lợi dụng phu nhân ta, thật là buồn cười, ta không tha cho y.
.Tiêu Vô Y nói: - Phu quân, chàng đừng chấp nhặt với Quy Nhân, nếu ta không đồng ý, bọn họ cũng không cưỡng ép được. Bọn họ giao tình mười mấy năm không dễ, nếu như bọn họ làm như vậy, Lư Sư Quái nhất định sẽ tuyệt giao với bọn họ, ngược lại ta làm người ác đã quen rồi, làm thêm một lần cũng chẳng có gì to tát, Lư Sư Quái cũng sẽ không tính toán chi li với một nữ nhân như ta.
.Đừng thấy Vô Y tỷ làm chuyện điên điên khùng khùng, nhưng vẫn hết sức trọng nghĩa khí.
.Hàn Nghệ cười khổ liếc nhìn Tiêu Vô Y, nghĩ thầm, xem ra năm đó nàng có thể khiến Thôi Tập Nhận bọn họ vui lòng phục tùng, cũng không phải là hoàn toàn là dựa vào chơi xấu. Đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.- Được rồi, được rồi, chuyện này đã qua rồi, bắt đầu từ bây giờ, nàng phải an tâm dưỡng thai.
.- Nhưng không an tâm được.
.- Tại seo?
.- Ừm?
.- Tại sao?
.- Bởi vì học viện Chiêu Nghi không là sắp thi cuối học kỳ sao!
.- Ặc!
.Vương gia!
.- Vương Ngự sử, Sư Quái thật sự thấy hổ thẹn với ông, ta
.Lư Sư Quái vái chào sát đất, vẻ mặt đầy xấu hổ, thật là không dám mở miệng, không ngẩng đầu lên được. Trong cuộc đời của Lư Sư Quái, đây là có một không hai. Bình thường gã nói chuyện đều ngẩng cao đầu, bởi vì lòng gã thanh bạch, chưa từng làm chuyện trái lương tâm.
.Vương Nghĩa Phương chần chừ trong chốc lát, tiến lên đỡ gã dậy, thở dài nói: - Bỏ đi, việc này ta cũng có thể hiểu được, hơn nữa, cho dù ngươi có đến, cũng không thay đổi được gì cả. Trong lòng ông ta đương nhiên khó chịu Lư Sư Quái, nhưng hiện giờ ông ta cũng hiểu rất rõ, Lư Sư Quái xuất hiện hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả, ông ta cũng không muốn trách Lư Sư Quái nữa, vậy sẽ chỉ càng thêm phiền não.
.Nhưng Lư Sư Quái lại cảm thấy có tảng đá lớn đè nặng trong ngực, không thở nổi. Gã sẽ không cho rằng gã là bị bắt cóc, việc này không thể trách gã, gã sẽ không viện cớ cho bản thân, gã cũng không giải thích, chỉ hận không thể kéo Vương Nghĩa Phương đi tố cáo tiếp để biểu thị mình tuyệt không phải người nói không giữ lời, nhưng mà gã biết, vậy chỉ là nạp thêm hai tính mạng mà thôi, nói: - Vương Ngự sử, ta vốn không có mặt mũi nào đến đây, chỉ là ta lo lắng cho hoàn cảnh hiện giờ của Vương Ngự sử ông, Lý Nghĩa Phủ đó lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ông phải cẩn thận a!
.Vương Nghĩa Phương vẻ mặt bi thương nói: - Nếu chỉ là một mình ta, ta chẳng thèm sợ Lý Nghĩa Phủ lão, nhưng chỉ sợ liên lụy đến lão mẫu thân ta, ta ba lần bốn lượt liên lụy mẫu thân, thật là đứa con bất hiếu. Nói xong lại than thở một tiếng.
.Lư Sư Quái vốn đã cảm thấy vô cùng hổ thẹn với ông ta, cũng có lòng muốn giúp ông ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người có thể chống lại Lý Nghĩa Phủ, trong triều chỉ có mấy người như vậy, Lý Tích không tham dự việc này, dựa vào ông ta không được, nếu là Trưởng Tôn Vô Kỵ, đừng nói không mời được lão, cho dù có mời được, lão cũng không có gan này, Trưởng Tôn Vô Kỵ mà xuất hiện thì đó không phải là tìm kiếm công đạo, đó chính là quyết chiến cuối cùng, Hứa Kính Tông cùng Lý Nghĩa Phủ là một phe, tất nhiên là không thể nào, như vậy người còn lại chính là Đỗ Chính Luân và Hàn Nghệ, Đỗ Chính Luân lại không thân với gã, hơn nữa chỉ sợ Đỗ Chính Luân cũng sẽ không giằng dai chuyện này nữa, vậy duy chỉ có Hàn Nghệ thôi, vì thế nói: - Ta và Hàn Thị lang quan hệ không tệ, hơn nữa hắn thường hay có chủ ý, ta đi tìm hắn thử nghĩ cách giúp ông.
.- Hàn Thị lang?
.Vương Nghĩa Phương ngẩn người, nói: - Hôm nay sau khi tan triều, Hàn Thị lang đã nói với ta những lời quái lạ.
.Lư Sư Quái nói: - Lời gì?
.Vương Nghĩa Phương nói: - Hắn nói nếu ta muốn đổi nghề, có thể đến Phượng Phi Lâu tìm hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận