Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 772.1: Mật báo

.Lời này của Lý Nghĩa Phủ, đã coi như là hết sức lọ liễu rồi, rõ ràng chính là cảnh cáo Lý Trị, hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đã bắt đầu bí mật mưu đồ đối phó ngươi rồi, ngươi phải ra tay trước để chiếm được lợi thế, nếu không đợi đến khi bọn họ liên hợp lại, đừng nói phế Vương lập Võ, e là hoàng đế ngươi cũng chỉ là một cái danh mà thôi.
.Sự tấn công của những lời này đối với nội tâm Lý Trị, thật không cần nói cũng biết.
.Lúc trước Hàn Nghệ từng nói với Võ Mị Nương, Lý Trị vẫn chưa hạ quyết tâm muốn quyết chiến với Trưởng Tôn Vô Kỵ, việc này cần có một cơ hội, mà hiện giờ cơ hội này dường như đã đến rồi.
.Bởi vì chuyện này đã biểu lộ rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ tuyệt sẽ không thỏa hiệp, hơn nữa bọn họ đều đã dự định đưa chuyện này lên đến lợi ích quốc gia rồi, hành động này không thể khinh thường được a!
.Lý Trị không tỏ thái độ gì đối với chuyện này, lời này Lý Nghĩa Phủ nói được, Lý Trị nói không được, chỉ là thể hiện phải truy cứu trách nhiệm của Bùi Hành Kiệm.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng chuyện này có thể sẽ diễn biến thành mồi dẫn lửa, hắn nhất định phải mau chóng gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Vì thế sau khi ra khỏi hoàng cung, hắn liền tiện đường đến Đắc Nguyệt Lâu ở chợ Đông ăn cơm sáng, nhân tiện bàn với chưởng quỹ của Đắc Nguyệt Lâu chuyện liên quan đến việc đến Đắc Nguyệt Lâu diễn Thiếu niên Khổng Tử.
.Chừng hai canh giờ trôi qua, Hàn Nghệ mới đứng dậy cáo từ, ra khỏi cửa Đông, men theo Vị Hà đi về phía tây, đi đến một chỗ tương đối vắng vẻ bên bờ song, một con thuyền nhỏ đã đang đợi ở đây.
.Hắn vào trong khoang thuyền, chỉ thấy một ông già đang ngồi bên trong, chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Thì ra hắn đến Đắc Nguyệt Lâu ăn cơm chỉ là một ám hiệu, ám chỉ hắn phải gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ ngay lập tức, mà địa điểm này cũng đã sớm được quyết định, hết sức an toàn, không cần nói xung quanh chắc chắn cũng có người của Trưởng Tôn Vô Kỵ đang giám sát, tránh để Hàn Nghệ bị người khác theo dõi, dù sao thì việc gặp mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hàn Nghệ cũng thuộc về cơ mật cao nhất, ngay cả Chử Toại Lương bọn họ cũng không biết, ông ta nhất định sẽ làm biện pháp an toàn.
.- Thái úy!
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ.
.- Ngồi đi!
.Đợi sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền lập tức nói: - Ngươi như vậy... Ủa, mặt của ngươi sao vậy?
.Thôi xin! Ông tuổi tác không nhỏ nữa, cứ nhìn mặt ta làm gì chứ! Hàn Nghệ đành phải lại lấy chuyện diễn kịch làm cái cớ để giải thích.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy cũng như hiểu như không, nhưng cũng không có tâm trạng để ý những chuyện này, lại hỏi:
.- Ngươi vội vàng muốn gặp lão phu như vậy là vì chuyện gì?
.Gần đây nhất trong triều gió êm sóng lặng, bởi vậy Hàn Nghệ đột nhiên vội vã tìm ông ta, ông tacũng hết sức hoang mang, trong lòng cũng thật có chút thấp thỏm không yên.
.Hàn Nghệ nói ngay vào điểm chính: - Dám hỏi Thái úy, hôm qua có gặp Trường An Lệnh không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, hiếu kỳ nói: - Làm sao ngươi biết được?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Việc này đã bị Đại Lý Tự Thừa báo đến chỗ bệ hạ rồi, ta vừa mới từ trong hoàng cung ra.
.- Ngươi nói Viên Công Du?
.- Ừm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi kinh ngạc, nói: - Làm sao gã ta biết được?
.Làm sao biết được? Đó còn không phải là các người quá bất cẩn rồi sao. Hàn Nghệ cũng hết sức bực bội, vốn dĩ hắn còn định kéo dài một chút, bây giờ thì tốt rồi, muốn kéo thêm cũng không được, nói: - Việc này ta cũng không rõ, nhưng Viên Công Du dâng sớ lên, nói Thái úy ngài cùng Hữu phó xạ, Bùi Hành Kiệm cấu kết, mưu đồ phế trừ Võ Chiêu nghi.
.- Nói bậy!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn trừng hai mắt, tức giận nói: - Sao lão phu có thể nói ra lời vô tri như vậy?
.Hàn Nghệ cũng cảm thấy chuyện này là không thể, nói: - Nhưng Viên Công Du đã viết rõ ràng trên tấu chương, nói Trường An Lệnh Bùi Hành Kiệm so sánh Võ chiêu nghi với Đát Kỷ, Bao Tự, nói cô ta làm hoàng hậu nhất định sẽ hại nước hại dân, thiên hạ không có ngày nào yên ổn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lộ ra vẻ buồn rầu, thở dài: - Quả thật Hành Kiệm đã nói câu này, nhưng y chỉ là nhất thời buột miệng. Hôm qua lão phu và Hữu phó xạ đến huyện nha Trường An thương nghị chuyện thu hoạch vụ thu, chỉ là trong lúc ăn cơm, vừa hay nhắc đến chuyện Võ Chiêu nghi, nên đã thuận miệng phê bình Võ Chiêu nghi vài câu, lão phu cũng không hiểu tại sao Viên Công Du lại biết được chuyện này.
.Thật ra đâu có trùng hợp như vậy, ông ta và Chử Toại Lương mượn danh nghĩa thương nghị việc thu hoạch vụ hoạch để chuyên môn thảo luận chuyện của Võ Chiêu nghi, đồng nghĩa chính là chiêu binh mãi mã, chỉnh hợp thế lực, phản đối Võ Mị Nương làm hoàng hậu, mà Bùi Hành Kiệm lại là xuất thân võ tướng, mới điều đến chưa lâu, vẫn chưa thích ứng với triều đình, tâm trực khẩu khoái, lại còn kiên quyết phản dối Võ chiêu nghi, kết quả là để người khác nắm được điểm yếu. Ngươi phản đối Võ Mị Nương làm hậu, không phải là muốn phế trừ cô ta sao? Nếu cô ta không thể làm hoàng hậu được, thiên hạ này tuyệt không có chỗ dung cô ta. Hàn Nghệ nói: - Thái úy, bất luận lúc đó các ngài đã nói những gì, nhưng chuyện này đã để cho bệ hạ biết được rồi, đó không phải là chuyện nhỏ a.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nói: - Bệ hạ nói thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Mới đầu Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ tấu thỉnh bệ hạ phải luận xử Thái úy, Hữu phó xạ, Trường An Lệnh tội mưu phản.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liền mắng: - Lão thất phu không biết xấu hổ này, còn cả tên tiểu nhân vô liêm sỉ đó nữa, đúng là cá mè một lứa! Lão phu quyết định không tha cho bọn chúng. Ồng ta thấy hai người này là khó chịu nhất, vừa nghe đến đã nổi trận lôi đình, nhưng mắng thì mắng, trên mặt ông ta cũng không lộ ra vẻ lo sợ, bởi vì ông ta biết chuyện này là không thể.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy xin bớt giận, Hứa Kính Tông chẳng qua chỉ là mượn Thái úy để thể hiện lòng trung thành của mình, bệ hạ tất nhiên sẽ không nghe lời ông ta, nhưng mà, cuối cùng bệ hạ vẫn quyết định giáng chức Trường An Lệnh đi Tây Châu.
.Tây Châu này chính là Thổ Lỗ Phiên, cách xa mười vạn tám ngàn dặm, sở dĩ không lưu đày mà chỉ là điều nhiệm, cũng đều là vì e dè Hà Đông Bùi thị.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy cau mày, chần chừ một lát, nói: - Ngươi cho rằng còn có cơ hội xoay chuyển không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, thở dài: - Trừ khi Thái úy ngài liều chết bảo vệ ông ta, nếu không thì cơ hội xoay chuyển không cao, nhưng nếu như Thái úy ngài ra mặt, đám người Hứa Kính Tông nhất định sẽ mượn cơ hội công kích Thái úy, vậy thì sẽ càng không thể cứu vãn.
.Có thể bảo vệ các ngươi không bị liên lụy đã là tốt rồi, sao có thể bảo đảm không mất một sợi tóc được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hai mắt khép hờ, Bùi Hành Kiệm là ứng cử viên bọn họ xem trọng, hơn nữa vừa mới được đề bạt lên, kết quả chưa đến mấy tháng đã bị giáng chức rồi, việc này khiến ông tahết sức nhục nhã, nhưng nếu ông ta đi liều mạng với Lý Trị dưới tình huống bất lợi này, hiển nhiên không phải là hành động thông minh, trong lòng cũng vô cùng hối hận, một cuộc nói chuyện đã làm mất đi một viên đại tướng, trên đời này e là không có cuộc mua bán nào thua lỗ hơn thế này.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy, thật ra đây cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn là ở việc tranh giành vị trí hoàng hậu, ta thấy bệ hạ đã có quyết tâm phế Vương lập Võ rồi, thậm chí có thể nói là nhất quyết phải làm bằng được, Thái úy nên chuẩn bị càng sớm càng tốt mới phải a. Trưởng Tôn Vô Kỵ mở mắt ra, vẫn yên tĩnh như nước giếng, trong lòng lão cũng rất rõ ràng, nói: - Ngươi thấy chuyện này thế nào?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Theo như ta thấy, đây là chuyện khó tránh khỏi, cho đến bây giờ, bệ hạ cũng sẽ thử một lần, đây là chuyện sớm muộn thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi: - Vậy ngươi cho rằng bệ hạ sẽ làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận