Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 317.1: Đại trí giả ngu.

.Nổi danh hiền hậu trong lịch sử, Trưởng Tôn Hoàng hậu, cũng chính là vợ chính thức của Lý Thế Dân, từng vài lần ngăn cản phong tướng cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, thậm chí về sau bà càng không lay chuyển được Lý Thế Dân, chỉ có thể lấy thân phận Hoàng hậu tư hạ mệnh lệnh cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, chủ động từ đi chức Phó Xạ, mặc dù là trước khi chết, Trưởng Tôn Hoàng hậu vẫn còn cảnh báo Lý Thế Dân, nhất định đừng cho Trưởng Tôn Vô Kỵ độc quyền, hơn nữa còn phải tận lực giảm bớt con cháu Trưởng Tôn gia nhập sĩ.
.Nhưng mà, Lý Thế Dân không hề nghe theo lời cảnh báo của Trưởng Tôn Hoàng hậu, kỳ thật ông ta cũng không sai, bởi vì ông ta và Trưởng Tôn Vô Kỵ là bạn thân, giữa hai bên đều vô cùng tin tưởng đối phương, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vô cùng trung thành với Lý Thế Dân, thế cho nên những năm Trinh Quán cuối, liền xuất hiện hiện tượng Trưởng Tôn Vô Kỵ độc tài triều cương.
.Trưởng Tôn Hoàng hậu kiên quyết phản đối ngoại thích làm quan, cũng không phải là không có đạo lý, lịch sử đã nói cho nàng, ngoại thích đảm nhiệm quan lớn, ôm lấy được quyền to, chính là tối kỵ.
.Bởi vì ngoại thích làm quan, tương đương chính là cầm hậu cung, cũng chính là kéo hết cả gia sự của Hoàng đế và đại sự quốc gia vào cùng một chỗ, ưu đãi chính là, nếu nữ tử của gia tộc ngươi ở hậu cung được sủng ái, như vậy ngươi có thể một bước lên mây, mặc kệ ngươi thật sự có đủ năng lực hay không, nhưng ngược lại thì sao?
.Đạo lý cũng là như thế, một khi hậu cung thất sủng, địa vị của ngươi tại triều đình chắc chắn bị đả kích, mặc kệ ngươi có bao nhiêu khả năng.
.Quốc sự một khi liên lụy đến gia sự, như vậy thì có lý cũng nói không rõ rồi.
.Liễu Thích chính là nương nhờ Hoàng hậu, mới đảm nhiệm Trung Thư Lệnh, thân kiêm vài chức, nhưng hiện giờ Hoàng hậu thất sủng rồi, Liễu Thích liền lúng túng, cho dù Liễu Thích có tài kinh thiên vĩ địa, nếu Hoàng đế muốn phế hậu, khẳng định liền sẽ giải quyết ông ta, đạo lý rất đơn giản, phế hậu chính là có lỗi với Liễu Thích, suy bụng ta ra bụng người, Hoàng đế khẳng định không dám để Liễu Thích ôm đồm quyền to, quỷ mới biết ngươi có ghi hận trong lòng hay không.
.Hơn nữa loại dọn dẹp này, nhất định sẽ liên lụy đến gia tộc.
.Một chiêu mà Đế vương thường dùng nhất, chính là nhổ cỏ nhổ tận gốc.
.Lý Trị phê chuẩn rồi.
.Không có chút gì do dự, ngày nào xin từ, ngày đó liền phê chuẩn. Thậm chí còn không triệu kiến bất cứ người nào để thương lượng.
.Chuyện này so với chuyện bằng bắt đầu dùng Hàn Nghệ, còn chấn động hơn.
.Bắt đầu dùng Hàn Nghệ, có thể nói là báo ân, đối với triều đình ảnh hưởng không phải rất lớn, gần như không tính là gì cả, nhưng không chút do dự mà phê chuẩn cho Liễu Thích từ chức, đây là lần đầu tiên từ khi Lý Trị vào chỗ, đã đưa ra một quyết định lớn nhất của Hoàng đế.
.Hoàng quyền chí cao vô thượng, nên như thế.
.Ấn tượng trực tiếp nhất cho người ta, chính là địa vị trong cung, đã bắt đầu lay động rồi.
.Một cuộc chiến giữa quân và thần, cũng liền kéo ra màn che.
.Trầm mặc!
.Trên triều đình đối với hành động này của Hoàng đế, biểu lộ vô cùng trầm mặc, đích xác cũng không biết nên nói cái gì, thứ nhất, đây nhìn qua thì như là chính sự, nhưng truy cứu căn nguyên, vẫn là gia sự của Hoàng đế. Thứ hai, là Liễu Thích chính mình xin từ chức đấy. Hoàng đế phê chuẩn, chuyện này ở mặt ngoài rất bình thường, hơn nữa Lý Trị còn dựa vào lá cờ thông cảm cho cậu.
.Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm đầu tập đoàn Quan Lũng, cũng có vẻ cực kỳ trầm mặc.
.Không chỉ có như thế, Võ Mị Nương còn nghe theo đề nghị của Hàn Nghệ, khuyên Lý Trị đem khoản chi nguyên bản dùng để thiết yến, cùng với ban thưởng của Lý Trị cho nàng, toàn bộ tặng cho người nhà binh lính mất đi tính mạng ở trận lũ bất ngờ kia.
.Một cử động kia, lập tức giành được thiện cảm của không ít người, mặc dù là bị ép buộc. Nhưng người phía dưới căn bản không hiểu, trong lòng bọn họ đều vô cùng cảm kích Võ Mị Nương. Một hành động nho nhỏ này, khiến cho thanh danh của Võ Mị Nương được tăng cao, hơn nữa còn hóa giải xấu hổ, nhất cử vài tiện.
.Trong đình đài ngắm cảnh dưới chân núi, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở bên trong, không khí có vẻ rất là nặng nề.
.- Xem ra bệ hạ đích xác đã có ý phế hậu rồi.
.Trôi qua trong chốc lát, Lai Tể khe khẽ thở dài, nói.
.- Điều đó không có khả năng.
.Chử Toại Lương sắc mặt kiên quyết nói: - Hoàng hậu quý vi quốc mẫu, sao có thể nói đổi liền đổi. Bệ hạ phải dám làm như thế, Chử Toại Lương ta cho dù liều cái mạng này, cũng quyết không thể để yêu phụ kia như nguyện.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Đăng Thiện, ngươi trước đừng kích động, sự tình vẫn còn chưa tới nông nỗi liều mạng.
.Liễu Thích nói: - Thái úy, sự tình đều đã đến bước này rồi, nếu chúng ta còn bất động, đến lúc đó chỉ sợ đã muộn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: - Đây là chuyện không thể xảy ra.
.Giọng điệu tuy rằng bình thản, nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể ngỗ nghịch.
.Mọi người không khỏi đều nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Mặc kệ như thế nào, ta tuyệt sẽ không đồng ý cho bệ hạ phế hậu.
.Hàn Viện nói:
.- Chúng ta đây nên làm như thế nào bây giờ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Không nói chuyện, không hỏi, không đáp ứng.
.Ngụ ý, địch không động, chúng ta cũng không động, dù sao Hoàng đế muốn phế hậu, nhất định phải được cả triều văn võ ủng hộ, y tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta.
.Đây là lần đầu Trưởng Tôn Vô Kỵ tỏ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, trước kia ông ta đều là đợi xem chút đã, điều này làm cho Chử Toại Lương bọn họ cũng không hiểu nổi ý tứ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải tỏ thái độ, ổn định quân tâm.
.Mà khi mọi người đều nghị luận, một trong những người cùng đứng phía sau màn vạch ra là Hàn Nghệ gần như mỗi ngày chạy tới vườn trái cây Nguyên gia, hắn không muốn để người khác cảm thấy hắn cũng có phần tham dự trong đó, những người đó không dám tìm Lý Trị giương oai, nhưng nếu biết hắn cũng từng nói, ủng hộ Lý Trị phê chuẩn Liễu Thích từ chức, vậy khẳng định sẽ lấy hắn để trút giận.
.Vườn trái cây Nguyên gia.
.Trải qua cố gắng của đám người xung quanh Hàn Nghệ, nước bùn trong sơn cốc cũng đã thanh trừ được bảy tám phần, nếu trồng một ít hoa vào, thì cũng có thể khôi phục được bảy tám phần diện mạo trước đó.
.Nhưng đám người Hùng Đệ tuyệt không cảm thấy mệt, ngược lại rất thích thú, lúc mệt mỏi, liền chơi kinh tế nửa giờ, lại có quýt giải khát, thật sự là không thể tốt hơn được nữa.
.- Thoải mái! Quýt này ăn thật là làm cho người ta nghiện mất a!
.Hàn Nghệ nằm ở trên cành cây, phun ra một nhúm hạt quýt, đột nhiên quay đầu đi, nhìn vị nữ tử xinh đẹp tuyệt luân dưới tàng cây kia, nói: - Mẫu Đơn nương tử, có chuyện ta muốn hỏi cô một chút.
.- Chuyện gì?
.- Ta làm quan rồi.
.- Ta biết rồi.
.- Ta còn tưởng rằng cô không biết, bằng không không có khả năng ngay cả một câu chúc mừng đều không có a.
.- Chúc mừng.
.- Ách cảm ơn.
.Một tiếng chúc mừng này khiến Hàn Nghệ rất cảm thấy lòng chua xót, hiếu kỳ nói: - Mẫu Đơn nương tử, lại mạo muội hỏi một câu, cô tựa hồ đối với việc của triều đình một chút hứng thú cũng không có.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sự thật cũng là như thế.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Chẳng lẽ phụ thân cô không làm quan sao?
.- Không có, ngay cả có thì cũng là chút chức suông.
.- Vậy vậy các trưởng bối của cô thì sao?
.- Đều giống nhau.
.Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, nói: - Điều này sao có thể, Nguyên gia các cô cũng là quý tộc nha, làm sao có thể đều là chức suông, cô đừng ức hiếp ta cái gì cũng đều không hiểu chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta lừa ngươi làm chi, tổ tông ta từ Tây Ngụy tới nay, liền dần dần thoát ly triều đình, hơn nữa tổ huấn có nói, không cho con cháu chúng ta vào triều làm quan.
.Hàn Nghệ kinh hãi nói: - Vì sao lại thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận