Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 853: Một sóng mang đi

.Mặt trời xuất hiện phía đông, cùng với ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp tòa thành đế đô hùng vĩ này, người đi lại trên đường phố dần dần nhiều lên.
.- La la la! La la la! Ta là tiểu hành gia bán báo, trời chưa sáng đã đi giao báo, vừa đi vừa rao, tin tức hôm nay thật sự hay, một đồng là mua được một tờ.
.Sáng sớm hôm nay có chút khác với trước đây, bắt đầu từ sáng sớm, tiếng ca non nớt đã tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ trong thành Trường An.
.Khắp nơi đều thấy có những đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, trên cổ treo một cái túi vải nhỏ màu xám, vừa nhảy vừa hát, cảnh tay nhỏ khua khua một tờ giấy trắng viết đầy chữ đen, hết sức đáng yêu.
.- Ây ây ây! Nhóc con, ngươi đang la hét cái gì thế?
.- Ồ, đại ca ca, ta đang giúp Phượng Phi Lâu bán Đại Đường nhật báo.
.- Đại Đường nhật báo?
.- Ừm. Đại ca ca đã xem Thiếu niên Khổng Tử chưa?
.- Đương nhiên ta đã xem, một và hai ta đều xem rồi.
.- Không phải trong đó có nhắc đến sức nổi sao.
.- Đúng vậy!
.- Bây giờ Tiểu Nghệ ca của Phượng Phi Lâu đã viết kiến thức về sức nổi này trên Đại Đường nhật báo rồi.
.- Thật sao?
.- Ừm.
.- Mau cho ta một tờ, ta đã đợi lâu lắm rồi a!
.- Đại ca ca, một văn tiền một tờ.
.- Có một văn tiền thôi!
.- Ừm. Tiểu Nghệ ca của Phượng Phi Lâu nói, để mọi người đợi lâu như vậy, rất xin lỗi, đây đều là bán lỗ vốn, ngày mau thì mới tăng giá.
.- Tiền! Cho ngươi.
.- Mau mau mau, cho ta một tờ Đại Đường nhật báo.
.- Đừng có đẩy! Ta đến trước.
.- Ta đến trước.
.- Nhóc con! Mau cho ta một tờ Đại Đường nhật báo!
.- Thúc thúc, xin lỗi, đã bán hết rồi.
.- Đã bán hết rồi à? Vậy ngươi biết còn ở đâu có bán không?
.- Ta không biết, có lẽ những người khác ở đó chưa bán hết.
.Không quá nửa canh giờ, hai ngàn tờ Đại Đường nhật báo, đã bị mọi người tranh giành hết sạch.
.Từ trước đến nay, trên triều đình tuy là tranh chấp đến mức ta sống ngươi chết, nhưng trong dân gian, thật ra "Thiếu niên Khổng Tử" vẫn đang tiếp tục gây sốt, cùng với sự xuất hiện của lực học, đã dẫn đến rất nhiều vấn đề, mọi người cùng nhau tụ lại, đều không đàm luận vấn đề đạo đức, mà là đang thảo luận vấn đề lực học, nhưng vì đây là một kiến thức đột nhiên xuất hiện mà không hề có một hệ thống nào, rất nhiều vấn đề đều đang bủa vây lấy mọi người, bởi vậy mọi người đều vô cùng mong đợi bản thuyết minh về lực học của Hàn Nghệ, đây là việc mà Hàn Nghệ đã từng hứa.
.Ngóng trời ngóng đất, cuối cùng cùng ngóng dược rồi.
.Chỉ thấy từng đứa, từng đứa trẻ con thành đám kết đội, mặt mày hớn hở đi về phía Ngõ Bắc, bọn chúng không có tiền công, Hàn Nghệ hào phóng đã trực tiếp nói rõ, tiền chúng bán được, toàn bộ đều thuộc về chúng, cuộc làm ăn này thật là quá tốt đi, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả bố mẹ chúng, trong nháy mắt, năm mươi văn tiền đã đến tay rồi.
.Nhưng mà, ích lợi mà chúng mang đến, còn hơn nhiều như vậy, chỉ thấy sáng sớm tinh mơ này, tất cả các tửu lầu, quán trà trong thành Trường An đều không còn chỗ ngồi, túm năm tụm ba ngồi với nhau, trên bàn đặt nước trà và báo.
.Đây chính là vui một mình không bằng cùng vui chung.
.- Ý! Đây là chữ gì, chưa từng thấy bao giờ a!
.- Không phải trên đó đã đánh dấu rồi sao, ký hiệu này thay thế Khổng Khâu, cái này thay thế đơn vị của lực.
.- Ồ! Ta hiểu rồi, chỗ này đọc là "một khổng khâu".
.- Ha ha! Cuối cùng ta cũng hiểu rồi! Cuối cùng ta cũng hiểu rồi!
.- Thì ra là đơn giản như vậy, sao lúc đầu ta lại không hiểu.
.- Ồ! Số hình kết hợp đúng là tuyệt vời a!
.- Còn không phải sao, Hàn tiểu ca đúng quá thông minh, số hình kết hợp này khiến người ta vừa nhìn là hiểu.
.- Ủa, các ngươi xem, bên này còn có một bài văn, mua bán tình yêu? Cái này là ai viết?
.- Hàn tiểu ca?
.- Để ta xem xem, Hàn tiểu ca còn viết gì?
.- Hình như là nói môn đăng hộ đối. Ồ, còn có chuyện của Hàn tiểu ca và Vân Thành quận chúa, đợi chút đã, bên dưới còn nói đến chuyện Lễ bộ thượng thư bán con gái.
.- Hừ! Đây đúng là quá không biết xấu hổ, người vô liêm sỉ nhất thiên hạ không ai qua được Hứa Kính Tông.
.- Chậc chậc chậc, vậy mà Lễ Bộ Thượng thư này lại còn có mặt mũi nói Lan Lăng Tiêu thị người ta, thật là quá không biết xấu hổ.
.Hiệu thuốc Lư gia!
.- Hừ!
.- Phu quân, sáng sớm mà ai đã chọc giận chàng rồi?
.Liễu Cầm ngó nhìn Lư Sư Quái với vẻ mặt ngạc nhiên.
.- Còn có thể là ai, còn không phải là Hàn Nghệ đó!
.Lư Sư Quái đưa Đại Đường nhật báo trong tay cho Liễu Cầm, nói: - Uổng cho ta còn đang lo lắng cho hắn, thì ra hắn sớm đã có cách rồi. Dừng một chút, y lại bật cười ha hả, nói: - Nhưng chiêu này của hắn cũng đúng là cao, lần này chắc Hứa Kính Tông thảm rồi.
.Thôi gia!
.Thôi Tập Nhận gập báo lại, đặt sang bên cạnh, thở dài một hơi, lúc này sợ là chỉ có thể dùng một câu để hình dung tâm trạng của y, đó chính là đã có Du, sao còn có Lượng.
.- Tiểu tử này thật đúng là thông minh.
.Thôi Bình Trọng cười ha hả, đưa tờ báo cho Nguyên Ưng vẫn ở bên cạnh ngó trộm nửa ngảy.
.Nguyên Ưng vội vàng cầm lấy đọc, chỉ chốc lát sau, ông ta liền bật cười ha hả, nói: - Bài này viết đúng là rất thú vị.
.Thôi Bình Trọng nói: - Ta thấy chức Lễ bộ thượng thư này e là Hứa Kính Tông không ngồi được lâu rồi.
.Nguyên Ưng cau mày nói: - Không nghiêm trọng như vậy chứ?
.Thôi Bình Trọng nói: - Nhân ngôn khả úy a, triều đình cũng phải quý trọng thể diện của mình. Nói xong, ông ta lại liếc nhìn Nguyên Ưng, nói: - Ngươi phải cẩn thận a!
.Nguyên Ưng hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.Thôi Bình Trọng nói: - Nếu hắn đem chuyện ngươi bỏ Phật xuân tán viết trên báo này, thì ngươi thảm rồi.
.Nguyên Ưng chớp chớp mắt, trong lòng đầy sợ hãi a!
.- Hứa hiền huynh mời!
.- Mời!
.Hiện giờ Hứa Kính Tông đúng là xuân phong đắc ý a, đại hồng nhân hiện giờ của bệ hạ, lại viết ra bài văn có tiếng vang lớn như vậy, tiền hô hậu ủng, hết sức uy phong. Hôm nay vừa mời bãi triều, thủ hạ đã mời ông ta đến Đắc Nguyệt Lầu nâng cốc ngôn hoan.
.Một đoàn quan viên của Lễ Bộ đến Đắc Nguyệt Lầu.
.- Nhìn xem, là ai đến kìa.
.- Ai dô, đó không phải là Lễ Bộ Thượng thư à, ha ha! Lão ta còn dám ra ngoài à!
.- Ha ha!
.Hứa Kính Tông vừa bước vào cửa, phát hiện không khí có chút không đúng a, một là, Đắc Nguyệt Lâu đã ngồi chật kín người, hai là, mọi người đều nhìn ông ta, thỉnh thoảng còn truyền đến từng tràng cười chế nhạo.
.Cho dù là tửu bảo tiếp đãi ông ta cũng đều cúi đầu.
.Những quan viên còn lại cũng phát hiện có chút không ổn, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi, đi theo tửu bảo lên tầng hai.
.- Ai dô! Không ngờ Lễ bộ thượng thư lại là loại tiểu nhân bỉ ổi này!
.- Đừng nói nữa.
.Không nói thì cũng nói rồi, Hứa Kính Tông cũng đã nghe thấy, không khỏi nhướn mày, nhìn mấy tên con cháu hàn môn đang ngồi ở phía đối diện.
.Một quan viên phía sau ông ta lập tức xông lên trước: - Thằng nhãi này vừa nói cái gì?
.- Tiểu nhân tiểu nhân không nói gì.
.- Ngươi còn dám giảo biện, lúc nãy ta nghe thấy ngươi ngang nhiên nhục mạ đương kim Lễ bộ thượng thư.
.- Không phải tiểu nhân, không phải tiểu nhân, đúng rồi, là là Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu nói, ngài ngài xem, đều là trên Đại Đường nhật báo này viết.
.Con cháu hàn môn chính là con trai của địa chủ, nhìn thấy quan viên, sợ đến mất mật, lập tức đưa Đại Đường Nhật báo cho người này.
.Quan viên kia giật lấy đọc, chưa đến một khắc, hai mắt lồi ra, cơ thịt trên gò má giật giật liên tục.
.Thình lình, một bàn tay to bên cạnh giật lấy tờ báo trong tay gã ta.
.- Ta còn chưa!
.Quan viên này vừa quay đầu nhìn, lập tức nuốt nửa câu sau xuống.
.Chỉ thấy Hứa Kính Tông đang cầm tờ báo đọc, chưa đến một lúc sau, cả khuôn mặt già nua của lão ta lúc xanh, lúc đỏ, lúc trắng.
.Còn những người khách xung quanh đều trộm cười lên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hứa Kính Tông.
.Thì ra trên tờ Đại Đường nhật báo này chỉ có hai bài văn, bài văn thứ nhất đương nhiên chính là trình bày về sức nổi, và còn đưa vào các kiến thức như ký hiệu, số hình kết hợp, công thức, đây quả thực là đã mở ra một cánh cửa khác cho toán học, nhìn từ góc độ khoa học, tờ báo này tuyệt đối là đáng giá ngàn vàng, bởi vì công thức toán học thời cổ đại hết sức trừu tượng, thậm chí còn dùng bát quái để giải thích, người bình thường đọc thì rất khó hiểu được, bây giờ công thức toán học mà Hàn Nghệ mang đến, là một kiểu công thức thâm nhập thiển xuất, vừa xem là hiểu ngay.
.Không những như vậy, Hàn Nghệ còn mượn tờ báo này, đưa vào dấu chấm câu.
.Rất nhiều giải thích cổ văn, chính là vì không có dấu châm câu, dẫn đến một câu có thể giải thích ra bảy, tám ý nghĩa, đặc biệt Nho học là thâm thụ kỳ hại, không ngừng có người lợi dụng kiểu câu cú sơ hở này, xuyên tạc ý của Khổng thánh nhân, Hàn Nghệ cảm thấy cần phải đưa dấu chấm câu vào.
.Đương nhiên, liên quan đến lực học cũng chỉ là một bộ phận người có hứng thú, điểm đặc sắc nhất vẫn là ở bài văn thứ hai.
.Mua bán tình yêu!
.Tác giả: Hàn Nghệ.
.Thật ra chính là viết về vấn đề môn đăng hộ đối, lệnh của cha mẹ, trước tiên Hàn Nghệ chứng minh tính tự nhiên và tính tất nhiên của môn đăng hộ đối, tục ngữ nói đúng, bần tiện phu thê bách sự ai (vợ chồng mà không có cơ sở tài chính ổn định thì làm việc gì cũng khó tránh khỏi sứt mẻ tình cảm), duy chỉ có cùng chung tiếng nói, cùng chung sở thích, tình yêu như vậy mới có thể lâu dài, đây là điều tất nhiên, công chúa và ăn mày cho dù phát sinh đồng cảm, cũng khó mà nảy sinh tình yêu. Vậy nhưng, tình yêu lại dễ khiến người ta mù quáng, bởi vậy chứng minh, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, cũng có tính tất yếu tồn tại.
.Bên dưới lại xoay chuyển lời nói, phàm chuyện gì có một mức độ, thì chuyện gì cũng có ngoại lệ.
.Sau đó thì viết về chuyện của hắn và Tiêu Vô Y, dù sao thì cũng đã làm ầm ĩ dư luận, chi bằng Hàn Nghệ công khai cho xong, cho mọi người một lời giải thích, tránh để bọn họ đoán già đoán non, bàn ra tán vào. Trước tiên hắn miêu tả sơ quan về quá trình hắn và Tiêu Vô Y gặp gỡ quen biết, hai, ba năm trước ta đã kết hôn với Tiêu Vô Y rồi, chuyện này chẳng có quan hệ đếch gì đến liên hôn, vậy là đã trực tiếp phản bác quan điểm của Hứa Kính Tông.
.Sau đó lại luận chứng, xuất thân của phu thê bọn họ tuy chênh lệch quá lớn, nhưng bên trên có nhắc đến cùng chung sở thích, cùng chung ngôn ngữ chứng minh bọn họ cũng thuộc vào môn đăng hộ đối, Hàn Nghệ da mặt tương đối dày đã trình bày một điểm từ ưu điểm của bản thân, ta vừa có tài, vừa có tiền, ăn nói hài hước, tính cách rộng lượng, hơn nữa tuổi còn trẻ đã làm đại phu ngũ phẩm triều tán, bình thường cũng đã làm không ít việc thiện, đã tạo phúc cho không ít bách tính, còn từng dũng cảm bảo vệ Dương Châu, đây chẳng phải là không kém gì quý tộc a, đức hạnh nhiều mặt.
.Chưa từng thấy ai tự khoe khoang như vậy, ngươi không thể bới ra một khuyết điểm nào.
.Nói cách khác, môn đăng hộ đối không thể chỉ liên quan đến tình yêu, cũng không thể chỉ nhìn vào xuất thân, còn phải nhìn tiềm lực của đối phương, con cháu hàn môn cũng có người phẩm cách cao thượng, tài hoa xuất chúng giống như Mã Chu. Bởi vì trước đó Hàn Nghệ đã luận chứng môn đăng hộ đối không chỉ liên quan đến xuất thân, bởi vậy hắn lại dụng luận cứ trước đó cho bản thân mình, quả thực chính là không có kẽ hở.
.Đặc sắc nhất chính là đoạn cuối cùng, chính là chuyện Hứa Kính Tông gả con gái cho con trai tù trưởng, đây chính là luận chứng về việc theo đuổi tài phú quá độ, thà hy sinh hạnh phúc của con gái cũng không từ bỏ.
.Đoạn cuối cùng này, Hàn Nghệ đã vắt kiệt óc, viết khá là đặc sắc, từ ban đầu con gái Hứa Kính Tông không chịu cưới, đến bị Hứa Kính Tông ép lấy chồng nơi xa, thậm chí còn miêu tả đến tao ngộ bi thảm con gái Hứa Kính Tông bị gả cho một mãnh phu đến một chữ cái cũng không biết, một khuê tú đại gia hẳn hoi bị bàn tay thô kệch của tên mãnh phu thô bạo kia vùi dập, viết rất là sinh động, giống như là xảy ra trước mắt vậy, suýt nữa đã viết thành tiểu hoàng văn rồi, thật là nghe mà thương tâm, thấy mà rơi lệ a!
.Toàn bộ cả bài văn, viết rõ ràng rành mạch, hôn nhân môn đệ, lệnh của cha mẹ là đúng, có tính hợp lý của nó, nhưng nếu như định nghĩa chuyện này vào pháp luật, thì đó là sai, từ hai điểm đã chứng minh một điều, thứ nhất là hôn sự của Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ, chứng minh môn đệ không chỉ là xuất thân, mà cũng phải suy nghĩ đến tiềm lực của đối phương, hàn môn cũng có nhân tài, sau khi Mã Chu trở thành tể tướng, ngươi muốn liên hôn với ông ta cũng không được.
.Rồi từ chuyện của con gái Hứa Kính Tông, luận chứng khuyết điểm của lệnh của cha mẹ, con cái hoàn toàn nghe theo cha mẹ, có khác gì gia súc.
.Hứa Kính Tông đọc mà suýt nữa đã giận đến mức bất tỉnh, hai mắt phóng ra lửa giận, điều làm người ta tiếc nuối là, lửa giận không đốt được tờ báo này, ông ta lại thô bạo xé vụn tờ báo, quay người định bỏ đi, một chân giẫm hụt, suýt nữa thì ngã nhào xuống cầu thang, may mà thủ hạ bên cạnh đã đỡ lấy ông ta. Hứa Kính Tông thẹn quá thành giận đẩy bọn họ ra, lại nghe thấy từng tràng cười mỉa mai, thật là muốn tìm một khe nứt mà chui vào, tức giận đùng đùng, mặt xám xịt, cụp đuôi rời khỏi Đắc Nguyệt Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận