Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 652: Một đòn trí mạng.

.Dương Triển Phi đi chưa được bao lâu, Tang Mộc liền bước vào, lo lắng nói:
.- Ân công, tình hình ngày càng trở nên bất ổn rồi, Ngũ Văn Hiên, Đông Hạo bọn họ đều đã chuẩn bị xong cả rồi, ngươi xem xem.
.- Ta biết. Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Ta đoán chắc đây là đòn trí mạng Nguyên gia nhắm vào ta rồi.
.Tang Mộc sốt sắng nói: - Vậy thì ân công ngươi còn đang do dự gì nữa? Chẳng may Tiền Đại Phương bọn họ tìm đến cửa đòi nợ, vậy thì chuyện gì cũng muộn rồi.
.Hàn Nghệ trầm ngâm không lên tiếng, giữa hai hàng lông mày lộ ra sự dằn vặt.
.Chuyện cho tới bây giờ, Tang Mộc thật lòng không hiểu nổi, đã đến nước này rồi, mà vẫn còn đang do dự, hắn sốt ruột đổ mồ hôi.
.Đúng lúc này, Hùng Đệ bỗng nhảy vào, - Hàn đại ca, trong cung có người tới, truyền gọi ngươi lập tức tiến cung.
.Hàn Nghệ sắc mặt vui mừng, bật dậy, nói: - Tang Mộc, ngươi lập tức lệnh cho Đông Hạo, Văn Hiên bọn họ khẩn trương hành động.
.Tang Mộc ngẩn người, sự chuyển biến này cũng không khỏi quá nhanh rồi chứ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi đi!
.Tang Mộc đáp: - Vâng vâng vâng.
.Hàn Nghệ dứt lời, lập tức lên đường vào cung.
.Bên trong hoàng cung.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ, ngồi đi!
.- Đa tạ bệ hạ thưởng tọa.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, sắc mặt không chút biểu cảm.
.Lý Trị đưa mắt nhìn hắn, nói: - Trẫm nghe nói gần đây ngươi gặp khó khăn không nhỏ.
.Hàn Nghệ chỉ khẽ gật đầu, cúi đầu không lên tiếng.
.Lý Trị thở dài: - Hàn Nghệ, nếu ngươi thật tình không chống đỡ nổi nữa, trẫm có thể ra mặt giúp ngươi giải quyết.
.Kỳ thực Hàn Nghệ chỉ thiếu nợ khoảng năm ngàn quan, nhưng bên ngoài đều đồn hắn thiếu một vạn quan, kể cả là năm ngàn quan, Hàn Nghệ cũng tuyệt đối là kẻ đầu tiên trong giới thương nhân dám làm vậy. Điều này dưới con mắt hoàng đế của hắn nhìn chính là không có cách nào khắc phục được khó khăn.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một hồi, nói: - Bệ hạ, nếu người ra mặt, vi thần thấy rất nhiều đại thần đều sẽ phản đối.
.Lý Trị thở dài một tiếng, nói: - Chẳng giấu gì ngươi, đêm qua trẫm đã bàn bạc qua với Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ Bộ Thị Lang, nhưng bọn họ đều cảm thấy triều đình không nên can thiệp vào chuyện này.
.Hàn Nghệ nghe xong con ngươi khẽ động đậy, nhưng vẫn không nói năng gì.
.Lý Trị khẽ nhìn, lập tức nói: - Nhưng nếu ngươi thực tình không chống đỡ nổi nữa, trẫm có thể ta mặt đi gặp Nguyên gia đàm phán.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Nếu vi thần làm như vậy, thì vi thần thực là tội đáng muôn chết, vi thần làm sao có thể làm phiền bệ hạ vì chuyện buôn bán này mà bỏ qua thân phận tới tìm Nguyên gia được.
.Lý Trị nghe rồi cũng có vẻ hơi do dự, nói thật, y cũng cảm thấy làm như vậy rất mất mặt, nhưng nghĩ tới việc Hàn Nghệ đã giúp mình bao nhiêu chuyện, y cảm thấy mình như đang ngồi yên giương mắt nhìn, làm ra vẻ độ lượng, nói: - Đây chỉ là việc cỏn con mà thôi.
.- Vi thần vẫn không dám phiền đến bệ hạ. Hàn Nghệ lắc đầu, muốn nói gì lại thôi, - Thật ra vi thẫn vẫn bị động không trở tay, không phải là vì không có đủ lực, mà là vì.
.Lý Trị nghe xong hai mắt sáng bừng, năng lực của ngươi có đủ, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn, vội vàng hỏi: - Là vì sao?
.Hàn Nghệ thở dài: - Là vì kiêng dè triều đình.
.Lý Trị cau mày nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ chán chường đáp: - Ngày trước chuyện của vi thần và hai chợ là do triều đình hóa giải, đạt được khế ước hợp tác, nhưng hiện giờ hai chợ nói lật mặt thì lật mặt ngay, cùng với Nguyên gia đối phó với vi thần, vi thần lại chẳng dám động chạm tới hai chợ, dù sao hai chợ cũng là của triều đình, như vậy vi thần đấu với bọn họ thế nào đây, còn không phải chỉ có nước rụt đầu trong nhà.
.Lý Trị nghe xong khẽ nhíu mày, trong lòng cũng rất khó chịu, việc hòa giải khi đó, là do chính bản thân y ra mặt, mà Hàn Nghệ lại là tâm phúc của hắn, hai chợ trở mặt thì không coi ai ra gì rồi, quá là không có đạo lý rồi. Y giận dữ không vui nói: - Chuyện này trẫm cũng nghe nói, mấy tên thương nhân hai chợ kia rõ ràng là ỷ có triều đình là chỗ dựa phía sau, vì thế mới không chút sợ hãi.
.Ngươi biết là tốt rồi. Hàn Nghệ cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
.Lý Trị nhìn Hàn Nghệ, nghĩ thầm trong lòng Hàn Nghệ nhất định vô cùng ấm ức, con đường thăng quan bị cản trở, phát tài cũng bị cản trở, có thể còn phải bồi thường đến táng gia bại sản, làm không xong thì cái chức quan cũng mất, dù gì một vạn quan tiền Lý Trị cũng khó mà lấy ra được, làm cái tâm phúc này cũng thực quá ấm ức, lại nghĩ đến Hộ bộ che chở cho hai chợ như thế, mà trẫm chỉ là đòi lại công bằng cho Hàn Nghệ, chuyện này có gì mà không thể, nghĩ tới đây, y kiên quyết nói: - Hàn Nghệ, ngươi không cần kiêng nể, đám thương nhân hai chợ kia đã bất nghĩa trước, ngươi cũng không cần nói chuyện đạo lý gì với bọn chúng nữa, càng không cần kiêng dè triều đình, ngươi có chiêu thức gì thì cứ việc sử dụng hết ra đi, thiên hạ nhiều thương nhân như thế, trẫm còn sợ hai chợ không còn thương nhân tìm đến ư.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng mà Hộ bộ.
.- Đây là thiên hạ của trẫm.
.Sự uy nghiêm vô cùng của Lý Trị đã cắt đứt lời Hàn Nghệ.
.Ta cần chính là câu này của ngươi! Hàn Nghệ vội vàng hành lễ nói: - Đa tạ bệ hạ.
.Sự công kích dư luận của Nguyên gia, vẫn không ngừng tăng cường mạnh mẽ, còn càng ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ đám con cháu quý tộc kia đã không còn đánh cược xem khi nào Hàn Nghệ đóng cửa, mà là đánh cược xem kết cục của Hàn Nghệ sẽ ra sao, món nợ lên đến cả vạn quan, trong hoàn cảnh hiện tại, quả thực là không tưởng tượng nổi.
.Ngõ Bắc đã đi đến tuyệt cảnh.
.Tiền gia.
.Tiền Đại Phương ngồi trên phản, mồ hôi tuôn đầy mặt, khẽ thở dốc, vừa rồi Nguyên Khánh tới tìm ông ta, còn cho ông tacơ hội, nhưng sau khi Nguyên Khánh rời đi, Tiền Đại Phương liền trở thành bộ dạng như thế này đây, giống như bị cái gì dọa cho kinh hãi vậy.
.Tên quản gia đứng bên cạnh vụng trộm liếc nhìn Tiền Đại Phương, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang, ngập ngừng đến mấy lần, mới cẩn thận mở miệng nói: - Lão gia, tiểu nhân thấy Hàn Nghệ cũng không kiên trì được bao lâu nữa, việc hôm nay là một cơ hội rất tốt. Tiểu nhân nghe nói khi trước Nguyên gia cũng đã tìm đến Tào Giả Mẫu của Hoa Nguyệt Lâu, kết quả hiện tại bị Nguyên gia khiến cho sắp đóng cửa tới nơi rồi, chúng ta không thể bước vào vết xe đổ của Tào Tú được.
.Tiền Đại Phương bất ngờ ngẩng đầu lên, khiến tên quản gia nọ bị dọa cho một vố, gã lại trông thấy Tiền Đại Phương ngơ ngẩn nhìn mình, càng thấp thỏm lo âu,
.- Lão gia, có phải tiểu nhân nói sai rồi không.
.- Tiền Tam, ngươi cho rằng năng lực của lão gia thế nào? Tiền Đại Phương bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
.Người quản gia tên gọi Tiền Tam lập tức nói: - Năng lực của lão gia cần gì phải nói nữa, bằng không, Nguyên gia cũng không thể tới tìm lão gia đâu.
.Tiền Đại Phương xì một tiếng, - Ai bảo ngươi nịnh nọt ở đây, ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ ta là chủ nhân của Ngõ Bắc, ngươi cảm thấy ta có năng lực cai quản tốt Ngõ Bắc hay không?
.Tiền Tam chớp mắt, ngại ngần nói:
.- Việc việc này ta không biết, lão gia người lại chưa từng quản lý cả một khu chợ.
.- Đúng thế đấy, ta căn bản là không có năng lực đó.
.Tiền Đại Phương tiếc nuối thở dài: - Tiền Tam à, khi cha ta còn sống, thường dạy ta, việc buôn bán có thể gian xảo, có thể keo kiệt, nhưng nhất định phải lượng sức mình mà làm, có bao nhiêu năng lực, thì ăn bát cơm lớn bấy nhiêu, thương nhân không biết tự lượng sức mình, thì đều là đi vào con đường chết. Ngõ Bắc này nếu rơi vào tay ta, đối mặt với hai chợ và Nguyên gia, ta nào có sức chống đỡ, việc này làm không nổi, làm không nổi đâu!
.Tiền Tam nói: - Vậy thì phải làm sao?
.- Tên Hàn Nghệ này quả là hại người không nhẹ! Tiền Đại Phương vỗ mạnh vào đùi mình, đột nhiên nhíu mày nói: - Hiện tại kết quả tốt nhất với chúng ta, chính là Hàn Nghệ có thể chuyển bại thành thắng, như vậy, chúng ta sẽ không cần lo hắn quịt nợ, hơn nữa việc kinh doanh của chúng ta cũng sẽ ổn định dần.
.Tiền Tam nói: - Nhưng hiện giờ bại cục đã định, Hàn Nghệ dựa vào cái gì mà chuyển bại thành thắng.
.- Vậy thì chẳng còn cách nào, hơn nữa ta cảm thấy Hàn Nghệ còn đang giấu giếm chút gì đó, giống như lần trước đấu với hai chợ vậy.
.Tiền Đại Phương cắn răng nói:
.- Đằng nào sự tình đã đến nước này rồi, không thành công thì cũng thành nhân. Ngươi mau đi sắp xếp một chút, ta phải đi gặp Hàn Nghệ.
.Tên Nguyên Triết này quả là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, y chỉ nhìn ra bản tính tham lam keo kiệt của Tiền Đại Phương, nhưng lại không nhìn ra Tiền Đại Phương là một thương nhân rất biết người biết ta, bao gồm cả phụ thân ông ta, làm ăn buôn bán lâu như vậy rồi, trước giờ ông ta chưa từng làm cánh chim đầu đàn, tiền nên kiếm, một đồng ông ta cũng sẽ không bỏ qua, nhưng ông ta tuyệt đối không lộ mặt khoe mẽ, ông ta thích việc âm thầm phát tài, thích tiền, nhưng ông ta không có dã tâm, ông ta đây chẳng muốn làm lão đại gì hết.
.Lúc này Hàn Nghệ đã đi ngủ rồi, nghe tin Tiền Đại Phương đột nhiên tới, nhất thời không hiểu đầu đuôi thế nào, bò dậy, tới phòng khách gặp Tiền Đại Phương.
.Tiền Đại Phương trông Hàn Nghệ còn ngái ngủ, trong lòng buồn bực, lúc này ngươi còn ngủ được à. Nhưng nghĩ lại, cũng không tệ, tên này nhất định còn giấu chiêu gì đây? Ông ta thà tin vào khả năng thứ hai, dù sao ông ta cũng đã hạ quyết định rồi.
.Hàn Nghệ dụi mắt nói: - Tiền chưởng quỹ, xảy ra chuyện gì rồi? Nửa đêm nửa hôm ngươi chạy tới kiếm ta, bây giờ con đang là giờ cấm, nếu ngươi phải vào tù ngồi, thì đối với Ngõ Bắc chúng ta mà nói, thì là họa vô đơn chí đấy.
.Ngươi mới vào tù ngồi ấy. Tiền Đại Phương nghe xong càng thêm bực mình, nhưng ông ta cũng không rảnh để bận tâm nhiều đến vậy, ông ta lập tức đem chuyện Nguyên gia tới tìm mình, kể cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ người này còn chưa tỉnh ngủ, nghe đến rối như tơ vò, kinh ngạc nói: - Tiền chưởng quỹ, thật hay giả vậy, Nguyên gia tới tìm ngươi, chuyện này ta có thể hiểu được, nhưng ngươi lại tới báo cho ta, điều này ta không hiểu nổi, chuyện này đối với ngươi, là một cơ hội vô cùng tốt đấy.
.Tiền Đại Phương oai phong lẫm liệt nói: - Hàn tiểu ca, ngươi xem thường người khác phải không, Tiền Đại Phương ta mặc dù keo kiệt, nhưng cũng biết cái gì là nghĩa khí, Hàn tiểu ca ngày thường ngươi đối với chúng ta tốt như vậy, luôn luôn tiêu tiền tốn sức nghĩ đủ mọi cách để giúp chúng ta làm tốt việc kinh doanh, Tiền Đại Phương ta có không chịu đựng nổi nữa, cũng tuyệt đối không thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
.Quá cảm động!
.Hàn Nghệ thật lòng cảm động, nước mắt rưng rung trong khóe mắt, ờm người chưa tỉnh ngủ đều rưng rung nước mắt cả, hắn nói: - Tiền chưởng quỹ, không giấu gì ngươi, thực tình ta vẫn luôn biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ta thực không ngờ rằng hóa ra ngươi lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy.
.Tiền Đại Phương giơ bàn tay mập ú lên, nói: - Ai! Ta biết mọi người nhìn ta dưới nhiều góc độ, nhưng Tiền Đại Phương ta vẫn luôn không màng đến danh. Chữ " lợi" này ông ta cũng cảm thấy nếu nói ra miệng, thì sẽ bại lộ ngay.
.Hàn Nghệ xém chút nữa là bật cười thành tiếng, tóm lấy bàn tay mập mạp của Tiền Đại Phương, nói: - Tiền chưởng quỹ, có câu nói ngày hôm nay của ngươi, Hàn Nghệ ta cam đoan với ngươi, Ngõ Bắc tuyệt đối sẽ không đóng cửa như vậy, chúng ta phải chiến đấu đến cùng.
.Tiền Đại Phương nghe xong mừng rỡ nói: - Hàn tiểu ca, ngươi yên tâm, Tiền Đại Phương ta nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận