Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1249: Hấp dẫn đến cực hạn

.- Trần huynh, huynh gấp gáp như vậy là muốn đi đâu a?
.- Đương nhiên là đi xem xe đạp a!
.- Xe đạp? Là đồ vật gì vậy?
.- Phát minh mới nhất của Hiền giả lục viện, là một loại xe nhỏ có thể tự đi, hôm nay Hàn Thị lang vừa mới cưỡi đi rồi.
.- Phải không? Đợi ta một chút, ta cũng muốn đi xem một cái.
.Không đến nửa canh giờ, chiếc xe đạp này đã oanh động cả thành Trường An.
.Chỉ thấy phía sau Hàn Nghệ bám theo một hàng người dài.
.Đám công tử nhàn rỗi đến phát rồ đột nhiên trở thành những tín đồ vô cùng trung thực, đỏ con mắt bám theo Hàn Nghệ, chỉ mong Hàn Nghệ có thể thương xót bọn họ một chút, để bọn họ cũng cưỡi một chút.
.Một tiếng két vang lên.
.Âm thanh vốn chói tai này, trong một khắc này lại trở nên êm tai đến như vậy.
.Mọi người chìm vào say mê, bọn họ biết thanh âm này hễ xuất hiện, cho thấy Hàn Nghệ phải dừng xe rồi, bọn họ lại có thể quan sát ở cự li gần rồi, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào a.
.- Tiểu Mập!
.- Hàn đại ca, sao huynh lại tới đây, í, đây là cái gì vậy?
.Hùng Đệ và Tiểu Dã đủng đỉnh từ trong tiệm Thông Hùng đi ra, chợt thấy Hàn Nghệ cưỡi trên chiếc xe nhỏ, lúc này vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi tới.
.- Xe đạp.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đạp cho các đệ xem thử.
.Nói xong hắn bèn đạp vòng nhỏ quanh trước cửa tiệm Thông Hùng.
.Hùng Đệ xem đến tròn miệng, nhún vai, biểu cảm của Tiểu Mập này vĩnh viễn luôn khoa trương như vậy.
.Tiểu Dã trong mắt sáng ngời, cậu a một tiếng: - Hàn đại ca, huynh nghỉ ngơi một chút trước đã, để đệ cưỡi một chút.
.Yêu cầu của Tiểu Dã, Hàn Nghệ cũng không biết phải cự tuyệt, vì tiểu tử này nói thẳng quá rồi, liền không biết phải khách sáo, bèn xuống xe, giao xe đạp cho Tiểu Dã, hắn cũng không muốn nói nguyên lí gì với Tiểu Dã, hắn dặn dò Tiểu Dã vô cùng cẩn thận, không được đấu đá lung tung, chiếc xe này sẽ không chịu được.
.Cũng không biết Tiểu Dã có nghe vào hay không, nhảy lên xe đạp, chân cũng không dẫm lên bàn đạp, lắc lư đầu xe rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, thiên phú thân thể của tiểu tử này thực sự vượt qua người thường, trượt tuyết, trượt băng cũng không cần lý luận cái gì, nhảy lên liền biết đi.
.- Ôi chao!
.Nhưng người bên cạnh đâu hiểu Tiểu Dã a, nhìn thấy Tiểu Dã lảo đảo phóng tới, dọa cho những người hai bên phải trái đứng xem sợ tới mức tránh ra.
.Tuy nhiên, Tiểu Dã rất nhanh liền vững tay, chỉ lúc quẹo hướng có chút lắc lư, nhưng cậu thích lắc lư, vì vậy không sao cả, may mà người xem xung quanh thật sự rất nhiều, Tiểu Dã cũng không tăng tốc độ lên, chỉ có thể chạy loanh quanh vòng nhỏ.
.Không thể tăng tốc độ lên, Tiểu Dã ca vô cùng buồn bực, nhưng cậu cũng không muốn bảo người khác tránh ra, đột nhiên buông hai tay ra khua tay múa chân với Hàn Nghệ nói: - Hàn đại ca, chiếc xe nhỏ này của huynh thật thú vị.
.Những người xem kêu lên một hồi.
.Hàn Nghệ sợ tới chết khiếp, hắn còn không dám buông tay ra, vì bánh xe này làm bằng gỗ, không dễ điều khiển lắm, vội nói:
.- Ta nói Tiểu Dã ca, đệ có thể yên ổn một chút không, ta chỉ có một chiếc xe này, ngã hỏng rồi thì không có hi vọng gì nữa.
.- Ồ!
.Tiểu Dã ca lại nắm lấy đầu xe, đột nhiên dừng lại trước mặt Hàn Nghệ, nói với Tiểu Mập: - Tiểu Mập, ngươi có muốn đi không?
.Hùng Đệ lắc gương mặt béo rung rinh, e ngại nói: - Ta mà cưỡi, tám phần là sẽ ngã đấy.
.Những người làm của cậu ra sức nháy mắt với Tiểu Mập "ngươi không cưỡi chúng ta cưỡi a!"
.Tiểu Dã lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn đại ca, huynh có thể thêm một chỗ ngồi ở đằng sau không a.
.Trời! Chẳng lẽ Tiểu Dã cũng là thiên tài khoa học a? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.- Như vậy đệcó thể chở Tiểu Mập. Tiểu Dã nói.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Chủ ý này hay!
.Thì ra ta đã hiểu lầm, cậu ta chỉ là vì bạn bè, cơ tình (tình yêu đồng tính) thật là vĩ đại a! Hàn Nghệ một tay khoác lên vai Tiểu Mập, nói: - Đợi đệ nhẹ hơn mười cân, ta sẽ nghĩ cách.
.Hùng Đệ dẩu miệng u oán nhìn Hàn Nghệ.
.Mười cân với Tiểu Mập mà nói, đó chính là con số trên trời a, không béo thêm đã xem như không tệ rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại nhỏ giọng nói: - Lần sau ở Phượng Phi Lâu, ta và Tiểu Dã dạy đệ cưỡi như thế nào, hôm nay thì thôi đi, nhiều người xem như vậy.
.Hùng Đệ lập tức gật đầu cười.
.Nhưng mà Tiểu Dã vừa cưỡi, vậy cho thấy là xe này không phải cho riêng mình Hàn Nghệ.
.Một công tử nhỏ tuổi hét lên: - Hàn Thị lang, huynh có thể cho ta cưỡi thử một chút không.
.- Không thể!
.Hàn Nghệ trả lời vô cùng rõ ràng.
.Vị tiểu công tử kia sửng sốt một chút, nói: - Vì sao không thể, không phải Tiểu Dã cũng có thể cưỡi sao.
.- Tiểu Dã là đệ đệ của ta a.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói.
.- Đúng là keo kiệt.
.Tiểu công tử kia vẻ mặt không vui nói.
.Hàn Nghệ luôn khiến bọn họ không vui, cười nói: - Được rồi! Các người cũng đừng hâm mộ nữa, hiện nay đã phát minh ra xe đạp này, sớm muộn các người cũng sẽ được cưỡi.
.- Lời này của Hàn Thị lang là thật sao?
.- Đương nhiên là sự thật, nếu không Hiền giả lục viện chúng ta phát minh ra xe đạp này để làm gì.
.Hàn Nghệ nói xong lại ngồi lên xe đạp, nói với Hùng Đệ và Tiểu Dã nói: - Ta trước đi đây.
.- Hàn Nghệ!
.Chợt nghe một tiếng kêu to!
.Hàn Nghệ thấy Trình Xử Lượng cùng một đám cảnh sát hoàng gia, Móa! Sao bọn họ lại tới rồi! Vội vàng quay đầu xe: - Tránh ra, tránh ra!
.- Hàn Nghệ, ngươi đừng chạy.
.Trình Xử Lượng rất nhanh liền biết rõ ý đồ của Hàn Nghệ, dẫn theo cảnh sát hoàng gia đuổi theo.
.Nhưng Hàn Nghệ chạy trốn như vậy, đám người vây xem cũng một trận xôn xao, đợi Trình Xử Lượng thoát ra khỏi đám người, đã không còn thấy bóng dáng Hàn Nghệ đâu. Tuy nhiên dù sao cũng là cảnh sát hoàng gia lập tức phân tán đuổi theo. Hôm nay nếu không được cưỡi chiếc xe đạp này, làm sao mà ngủ được a.
.- Phù! Cuối cùng đã thoát khỏi bọn họ rồi!
.Hàn Nghệ núp vào trong một con hẻm nhỏ, sau khi thấy bọn Trình Xử Lượng chạy qua, thở phù một hơi, vừa mới quay đầu liền "a" một tiếng.
.Chỉ thấy đầu hẻm nhỏ có ba bốn người, hai tay chống gối, hổn hển thở dốc, một đôi mắt híp híp tức giận nhìn Hàn Nghệ.
.- Trương Trương thiếu giám?
.Hàn Nghệ cũng ngây ngẩn cả người.
.- Hàn Thị lang, chúng ta đuổi theo ngài suốt một con phố a!
.Trương Đức Thắng tức giận hét lên.
.Trình Xử Lượng người ta còn đuổi hết ba con phố rồi, còn có thể đuổi đến tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía như vậy, ngươi tức giận cái gì chứ! Hàn Nghệ thầm vặn lại một câu, miệng lại nói: - Ta đây làta không nhìn thấy các ngươi a!
.- Thôi đi, thôi đi, bọn chúng ta mỗi lần tới tìm ngài đều chạy muốn gãy chân. Trương Đức Thắng buồn bực xua xua tay, nói: - Đi đi đi, bệ hạ muốn gặp ngài.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, với việc này cũng không cảm thấy bất ngờ, vì đây là nguyên nhân duy nhất Trương Đức Thắng xuất hiện, nói: - Ta đi để xe trước.
.Trương Đức Thắng khà một tiếng, nói: - Bệ hạ chính là muốn xem chiếc xe này của ngài, ngài đem xe đi rồi, vậy ngài đi lĩnh tội sao?
.- Bệ hạ đã biết rồi.
.- Ngài mang theo nhiều người như vậy chạy quanh trong thành, bệ hạ có thể không biết sao?
.- Ta không có dẫn bọn họ chạy theo đâu, là bọn họ chủ động chạy theo ta đó.
.Trong hoàng thành.
.- Bệ hạ, người cẩn thận một chút a! Đừng có ngã đó.
.Chỉ thấy một đám thái giám vây quanh Lý Trị, ai ai cũng mồ hôi đầy đầu, trong lòng nguyền rủa Hàn Nghệ đến chết.
.Quan viên vây xung quanh xem đến run rẩy hoảng sợ, nếu hoàng đế ngã một cái, vậy thì thật là. !
.Đương nhiên trong đó người lo lắng nhất là Hàn Nghệ, xe đạp này là hắn mang đến a.
.Nhưng Lý Trị lại hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác, học đến vô cùng say mê, nhưng dù sao y cũng không phải Tiểu Dã, học đã nửa ngày mới có thể đi một đoạn đường ngắn, nhưng một khi tìm ra bí quyết, xe đạp này liền trở nên vô cùng đơn giản, đạp càng ngày càng vững chắc.
.Đương nhiên, Trương Đức Thắng và các đại thần xem xung quanh vẫn chưa vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vẫn căng như dây chão.
.Đạp một hồi lâu, Lý Trị mới dừng lại, lúc này mới làm cho mọi người thở phào một hơi dài, Trương Đức Thắng thiếu chút nữa ngã nhoài ra đất.
.- Các ngươi làm cái gì vậy?
.Giờ này khắc này Lý Trị mới phản ứng tới, mắt trái phải quét một lượt, cười nói: - Chiếc xe này lẽ nào còn có thể nguy hiểm như cưỡi ngựa sao? Các ngươi lo lắng cho trẫm như vậy sao?
.Lúc Lý Trị nói chuyện, Trương Đức Thắng yên lặng đỡ xe giúp Lý Trị, một thái giám đưa cho Lý Trị một chiếc khăn ẩm. Lý Trị nhận lấy khăn ẩm nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, chiếc xe này của khanh cũng thật thú vị, làm cho trẫm quên hết tất cả rồi.
.Ngươi là quên hết tất cả, nhưng ta đã bị hù chết rồi. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Bệ hạ quá khen.
.Lý Trị nói: - Trẫm vẫn nhớ lúc đầu ở khu vui chơi, Lý Tư không từng nói, nếu thật sự có thể làm ra chiếc xe nhỏ cho người lớn đi, có thể tăng sức chiến đấu của quân ta, không ngờ nhanh như vậy khanh đã tạo ra rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thứ này không phải thần phát minh, đây là tổng thiết kế Vân Hưu của Hiền giả lục viện chúng thần phát minh ra đấy.
.- Vân Hưu?
.Lý Trị thoáng dừng lại một chút, nói: - Chính là viện sĩ cửu phẩm đã phát minh ra guồng nước kia?
.- Chính là y!
.Hàn Nghệ lại nói: - Bệ hạ, xin xem dây xích phía bên dưới, cùng guồng nước kia có phải có chút giống nhau không.
.Lý Trị xem một lát, nói: - Đúng vậy a!
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra Vân Hưu dựa theo guồng nước kia mà liên tưởng đến chiếc xe đạp này.
.- Thì ra là vậy!
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Người này quả thật là một kỳ tài a! Có thời gian, trẫm nhất định phải tới Hiền giả lục viện các khanh một chút, xem xem các khanh nghiên cứu phát minh ra những thứ này như thế nào.
.Hiện giờ y cảm thấy vô cùng hứng thú với Hiền giả lục viện a!
.- Thần thay mặt Hiền giả lục viện hoan nghênh bệ hạ tới thị sát. Nói xong, Hàn Nghệ nói tiếp: - Nhưng chiếc xe đạp này vẫn chỉ có thể chuyển động trên đất bằng, ra khỏi thành thì không được rồi, về phần ứng dụng cho hành quân đánh giặc, còn phải đi một đoạn đường rất dài.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Về mặt này các khanh phải nỗ lực, tuy nói Đại Đường chúng ta không thiếu chiến mã, nhưng nếu bộ binh có thể dùng xe đạp, có thể tăng tốc độ hành quân lên rất nhiều, đây là việc vô cùng quan trọng.
.Vấn đề là không có cao su, ta làm sao làm a! hàn Nghệ nói: - Vi thần cẩn tuân thánh mệnh.
.Lý Trị nói: - Khanh cáo lui đi, xe đạp này trẫm sẽ thu lại.
.Đệt! Ta nói muốn đưa cho ngươi khi nào, ngươi đừng có nói đùa được không! Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, xe đạp này thần vẫn không thể dâng cho bệ hạ được.
.Lý Trị không hài lòng, tức giận. Ta đồng ý nhận, đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi phải biết ơn mới đúng, nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ khó xử nói: - Bệ hạ, hôm nay thần ra ngoài, chỉ là thử xe, chiếc xe này còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, dễ dàng xảy ra trục trặc, ngộ nhỡ lúc bệ hạ sử dụng xảy ra vấn đề, vậy thì thần quả là chết vạn lần cũng không thoát tội a! Vẫn xin bệ hạ cho thần một vài ngày, đợi đến khi hoàn thiện, vi thần nhất định dâng cho bệ hạ một chiếc xe đạp tốt hơn.
.Trương Đức Thắng nhỏ giọng nói: - Bệ hạ, tiểu nhân cho rằng Hàn Thị lang nói rất đúng, long thể bệ hạ quan trọng hơn a!
.Lý Trị thật không nỡ lại nhìn chiếc xe đạp, y còn chuẩn bị đem đến hậu cung khoe khoang một phen, nhưng nghĩ lại một chút, ngộ nhỡ xảy ra trục trặc thì mất mặt quá rồi, liền gật gật đầu nói: - Được thôi. Xe đạp này, nói thế nào trẫm cũng phải có một chiếc.
.- Thần tất nhiên không dám quên bệ hạ.
.Y muốn đem đến hậu cung khoe khoang đi, Hàn Nghệ cũng muốn đem chiếc xe đạp này đi dỗ Tiêu Vô Y vui vẻ một phen.
.Tiêu phủ.
.- Đỡ một chút, đỡ một chút, cũng đừng làm cho ta ngã đó.
.- Nàng đừng nhìn ta a, tuy trông ta đẹp trai, nhưng bây giờ nàng phải nhìn phía trước a!
.Hàn Nghệ đỡ xe đạp, mệt đến mồ hôi đầy đầu, Tiêu Vô Y tuy rằng thân thủ không tệ, nhưng nàng dường như rất sợ bánh xe, chân vừa đạp còn một mực quay đầu xem hắn có ở đó không.
.- Ọe!
.Tiêu Vô Y cả người bỗng run lên, trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, chạy sang một bên.
.Việc này hù Hàn Nghệ sợ muốn chết, trực tiếp ném chiếc xe đạp duy nhất trên đời xuống đất, bịch một tiếng. Việc này mà để Lý Trị nhìn thấy, thế nào cũng trị Hàn Nghệ tội khi quân.
.- Phu nhân, nàng làm sao vậy?
.Hàn Nghệ đi đến bên cạnh Tiêu Vô Y, vô cùng căng thẳng nói, hắn quen nàng lâu như vậy, Tiêu Vô Y cũng chưa từng bị bệnh.
.- Ta không. ọe!
.Tiêu Vô Y vừa khoát tay vừa làm bộ muốn nôn.
.Hàn Nghệ cũng có chút hoảng, vội vàng gọi hạ nhân đến, bảo gã ta đi tìm Lư sư Quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận