Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1248: Đi hóng gió

.Liền trong ngày đó, Lý Trị hạ chiếu lệnh nghiêm cấm dùng bất cứ lí do gì để lạm dụng tư hình, nếu không sẽ trừng phạt nghiêm minh.
.Lại hạ chiếu chỉ, khen thưởng cảnh sát hoàng gia ở hương Tín An, và cũng công bố mức trừng phạt đối với Hàn Nghệ.
.Đồng thời, cũng biểu đạt không tiếp tục truy cứu về việc làm của hương Tín An lần này nữa, chỉ có như vậy thôi, chứ không nói thêm gì nhiều, thực ra cũng không cần phải nói gì hơn, bên kia đã hạ lệnh nghiêm cấm lạm dụng tư hình, luật chặt tay tự nhiên cũng phải xoá bỏ.
.Thế nhưng ttrong mắt các đại thần, đây chẳng qua là kết quả của đấu tranh chính trị.
.Là do Hàn Nghệ cùng Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đấu tranh mà đưa tới.
.Đây đúng là đấu tranh ngầm mà.
.Lý Trị cũng lo lắng trực tiếp quá sẽ khiến hương thân hiểu nhầm triều đình muốn động thủ với họ, như vậy sẽ gây ra rối loạn lớn trong dân chúng, quan trọng là triều đình cũng thực sự không có ý này, Lý Trị chỉ định tiến một bước trong quy định hương pháp, xóa bỏ một số hủ tục, xác lập uy quyền cho quốc pháp, vì vậy lấy đấu tranh chính trị ra che chắn trước mặt. Triều đình không có dự tính động thủ với hương thân các ngươi, chỉ là hai phái thế lực lớn nhất triều đình tranh đấu qua lại, trẫm không thể không làm như vậy, nói đến cùng không liên quan gì tới hương thân các ngươi, ngoài Hàn Nghệ ra, triều đình cũng không nói phải tiếp tục truy cứu.
.Hương thân của hương Tín An chắc chắn sẽ hối hận đến xanh ruột, mà các thân hương của các châu huyện khác chắc chắn biết hương Tín An tự cho mình là thông minh, kết quả ngu xuẩn như heo, ngươi tự hại bản thân ngươi thì thôi đi, ngay cả chúng ta cũng bị các ngươi liên lụy.
.Tiêu phủ!
.- Vô Y, lần này ta có thời gian ở bên cạnh nàng rồi.
.- Hừ! Chàng như vậy là đáng đời.
.- Oa! Phu quân nàng bị đình chỉ chức vụ, vậy mà nàng lại nói như vậy.
.- Đây là ta luận chuyện mà nói, chàng làm việc này vốn dĩ đã quá mềm lòng, cũng quá không giống với tác phong của chàng rồi.
.- Nhưng dù ta có làm gì cũng sẽ có người cảm thấy bất mãn, ôi, không nói với nàng nữa, ta đến Cục Dân An thu dọn đồ, sắp bị tạm thời đình chỉ chức vụ.
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, ra khỏi Tiêu phủ. Hắn vốn mượn việc này tìm một chút đồng tình từ chỗ Tiêu Vô Y, chiếm tiện nghi gì đó, kết quả, Tiêu Vô Y hoàn toàn không có ý thông cảm với hắn, Tiêu Vô Y vốn thấy bất bình sao có thể ủng hộ hắn làm loại chuyện này, nhường nhịn cho yên chuyện, Tiêu Vô Y không hề có tế bào này, theo ý của nàng thì phải trực tiếp dã nát mấy tên hương thân đáng ghét kia.
.Cục Dân An!
.- Hàn Nghệ, ta luôn tin tưởng ngươi, để ngươi đi xử lý chuyện này, kết quả ngươi lại làm chuyện hồ đồ như vậy, ngươi đúng là phụ lòng tín nhiệm của ta với ngươi a! Trình Xử Lượng tức giận không thèm nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghe được tức giận không thôi: - Ngươi lợi hại như vậy, lúc ấy sao ngươi không đi?
.Trình Xử Lượng nói: - Nếu ta đi, nhất định sẽ ủng hộ cảnh sát hoàng gia, là các ngươi nói chuyện này không được làm ầm ĩ, ta mới không đi.
.- Mẹ kiếp! Đúng là chữ quan có hai cái miệng.
.- Lẽ nào ngươi không phải quan sao?
.Trưởng Tôn Diên khoát tay, cười nói: - Các người đừng có cãi cọ nữa, theo ta thấy đây là trong họa có phúc nha, từ sau chuyện này, tin rằng tạm thời sẽ không có ai dám khiêu chiến với cảnh sát hoàng gia nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Trưởng Tôn, lời ấy của ngươi không ổn nha! Cái gì gọi là trong họa có phúc, rõ ràng chính là ta bỏ qua cái tôi nhỏ, hoàn thành cái tôi lớn hơn, thế nhưng ta lại bị phạt một năm bổng lộc, đình chỉ chức vụ ba tháng.
.Trình Xử Lượng cười ha ha nói: - Một năm bổng lộc với ngươi có là cái gì, còn về đình chỉ chức vụ ba tháng, ngươi càng không phải lo lắng, có việc ta sẽ tìm ngươi.
.- Đừng!
.Hàn Nghệ vội nói: - Ngươi đừng đến hại ta, hôm nay ta đến đây là thu dọn đồ về nhà đó, lại nói, ta bất tài như vậy, ngươi tới tìm ta làm gì.
.Trình Xử Lương cười ha ha nói: - Ngươi đừng hành động theo cảm tính, Cục Dân An này không thể thiếu ngươi, xem như lúc nãy ta đã nói sai đi, ta tạ lỗi với ngươi.
.Thằng nhãi này đúng là da mặt càng ngày càng dày rồi. Hàn Nghệ vẻ mặt đầy khinh thường.
.Trình Xử Lượng vẫn cười ha ha, da mặt dày như Hàn Nghệ cũng tự thấy mình không bằng. Đây là điểm cao minh nhất của Trình Xử Lượng, chuyện gì cũng để người bên dưới đi làm, công việc duy nhất của y chính là phân phó. Đây chính là cảnh giới cao nhất của làm quan, quan tự mình làm hết mọi việc, như vậy chính là quan ngu xuẩn.
.Trưởng Tôn Diên cũng nhịn không được nữa cười ha hả mấy tiếng, Trình Xử Lượng rộng lượng như vậy, cũng chính là một nhân tố quan trọng đoàn kết Cục Dân An lại, không có ai nói phải tranh công đoạt vị, vẫn là ai làm việc của người ấy, lập tức lại nghiêm mặt nói: - Nhưng ta cho rằng chiếu lệnh lần này của triều đình sẽ mang lại tác dụng không lớn lắm. Quan huyện địa phương và hương thân ở địa phương luôn đều là quan hệ hợp tác, cho dù bệ hạ có hạ chiếu lệnh, nhưng hơn nửa giới hương thân cũng không để ý tới, mà quan phủ cũng sẽ không tích cực, vì cũng không phải dự định ban đầu của bệ hạ.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy hương Tín An thì sao?
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt, nói: - Hương Tín An có thể sẽ không dám lại thực hiện luật chặt tay kia lần nữa.
.- Vì sao? Hàn Nghệ lại hỏi.
.Trưởng Tôn Diên đáp: - Vì bệ hạ khen ngợi cảnh sát hoàng gia như vậy, vậy nếu cảnh sát hoàng gia lại gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, chắc chắn sẽ quyết đoán hơn lần này rất nhiều, kiên quyết sẽ không để hương Tín An lại làm như vậy nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Hương thân và quan lại cùng hợp tác, đây quả thực là sự thật, nhưng hương thân và Cục Dân An không có bất cứ mối giao tình nào, cảnh sát hoàng gia cũng sẽ không quản nhiều như vậy, dù sao bệ hạ cũng đã hạ chiếu lệnh, sau này Cục Dân An mở ra ở đâu, chiếu lệnh này sẽ được chấp hành, đây chỉ là vấn đề thời gian.
.Trưởng Tôn Diên nhíu mày suy tư một hồi, đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ nói: - Điều này cũng đúng, nếu bệ hạ ngay cả vị Hoàng gia đặc phái sứ ngươi cũng trừng phạt, cảnh sát hoàng gia đâu dám không chấp hành chiếu lệnh này.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Ta đi thu dọn đồ đạc trướcđây.
.Trình Xử Lượng vội hỏi: - Rảnh rỗi thì thường xuyên quay lại thăm.
.Hàn Nghệ khinh thường liếc mắt nhìn Trình Xử Lượng một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
.Trình Xử Lượng vẻ mặt buồn bực nói: - Sao đột nhiên ta lại cảm thấy bệ hạ như vậy là đang trừng phạt ta, Hàn Nghệ chính là trợ thủ đắc lực nhất của ta, hắn đi rồi, ai sẽ tới làm việc của hắn a.
.Trưởng Tôn Diên cười gượng hai tiếng, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài, việc Hàn Nghệ làm, gã ta thực làm không nổi, không có mũi dùi kim cương này đừng mong cắt được đồ gốm sứ kia.
.Thực ra đình chỉ chức vụ ở Cục Dân An, hình phạt này thật sự nhỏ nhặt, nếu như thật sự có việc gì, Trình Xử Lượng vẫn sẽ tìm Hàn Nghệ, chỉ là ra vẻ một chút thôi, về phần một năm bổng lộc kia, như vậy cũng không thể nói là trừng phạt, bởi vì Hàn Nghệ từ khi đến Hộ Bộ, xưa nay chưa từng cho bản thân mình bổng lộc, vì hắn không lấy bổng lộc, hắn sẽ có lý do để cắt giảm bổng lộc của người khác, món nợ này hắn vẫn tính rõ ràng.
.Hiền giả lục viện!
.Chỉ thấy Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong cùng viện sĩ cửu phẩm của Viện công học đều đang đứng ở chỗ đất trống, nhìn Hàn Nghệ cưỡi chiếc xe đạp đầu tiên, trong lòng bừng bừng cảm giác thành tựu, trong hốc mắt đều đã hiện ra lệ quang.
.Duy chỉ có Tổng thiết kế sư ngồi trên bậc thềm, một tay chống cằm, ngáp dài, vẻ mặt đần độn vô vị, xe đạp phải dùng chân đạp, y chẳng hiếm lạ gì, nếu Hàn Nghệ không tới, phỏng chừng y vẫn còn ngủ ngon trong phòng rồi.
.- Thật là giỏi cực kỳ!
.Hàn Nghệ sau khi đạp đi hai vòng bèn dừng lại, nói vô cùng hưng phấn, mặc dù hắn từng đi xe đạp tốt hơn cái này gấp mấy vạn lần, nhưng loại cảm giác tự mình nghiên cứu vẫn làm hắn cảm thấy vô cùng thích.
.Một viện sĩ cửu phẩm nói: - Việc này phải nhờ Diêm Thượng thư và Lý Thái sử trợ giúp rất nhiều, chúng ta mới có thể tạo ra chiếc xe nhỏ này nhanh như vậy.
.Lý Thuần Phong khiêm nhường xua tay nói: - Thực ra đều là việc chúng ta phải làm, đều là đến từ nguyên lý toán học của Hàn Thị lang, ví dụ nói thiết kế thân xe thành hình tam giác, chính là dựa vào nguyên lý tam giác vững chắc nhất mà Hàn Thị lang đưa ra.
.Diêm Lập Bản gật đầu nói: - Quan trọng nhất chính là dây xích này, vì dây xích này cũng là thứ khó làm nhất, cần đo đạc vô cùng chính xác, trong đó cũng dùng lượng lớn các công thức toán học của Hàn Thị lang.
.Dây xích này là dùng sắt để làm, phải làm khuôn xong trước, rồi rót sắt lỏng vào trong, việc này nghe thì dễ nhưng cần kỹ thuật vô cùng cao, bởi vì linh kiện của dây xích là vô cùng nhỏ, độ chính xác rất cao, việc này cần một lượng lớn các công thức toán học. Thực ra thân xe làm một ngày đã xong, chỉ dây xích này làm rất lâu, còn làm ra rất nhiều phế phẩm.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Hai vị thật là khiêm tốn, công thức chỉ là công thức, cũng giống như đồng sắt vậy, ngươi không biết cách dùng, vậy sẽ không có một chút tác dụng nào. Hai vị có thể ứng dụng những công thức kia lên chiếc xe đạp, việc này thật cần có trí tuệ cực cao a.
.- Quá khen, quá khen!
.Diêm Lập Bản xua xua tay, nói: - Tuy nhiên dây xích này vẫn không đủ chắc chắn, chủ yếu là do loại sắt này không thích hợp làm dây xích lắm, nếu như có loại sắt tốt hơn nữa, vậy thì chiếc xe này sẽ có thể càng bền chắc hơn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Xem ra chúng ta còn phải nghĩ cách nghiên cứu chế tạo ra loại sắt tốt hơn nữa. Hắn cũng tìm tòi trong đầu, nhưng một khi nghĩ đến kim loại, đều là liên quan đến phương diện vàng bạc, vì trước kia hắn từng tiếp xúc cũng có hơn nửa đều là vàng và kim cương, bạc cũng rất ít, hơn nữa kim loại hiếm, loại công nghệ này hắn lại hết sức quen thuộc, nhưng nếu là sắt thép, hắn vẫn phải chịu khó ngẫm nghĩ, dù sao sắt thép cũng không liên quan quá nhiều với nghề nghiệp của hắn.
.Nhưng lúc này hắn đang rất hưng phấn, không rảnh nghĩ nhiều, nói: - Ngoài ra, ta cảm thấy chiếc xe này vẫn thiếu hai thứ.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong đều tò mò nhìn hàn Nghệ.
.- Khò khò!
.Đột nhiên vang lên một tràng tiếng ngáy.
.Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra Tổng thiết kế sư của bọn họ ngồi ở trên bậc thềm đã ngủ say rồi.
.Lý Thuần Phong cảm khái nói: - Người này quả thật là kỳ nhân.
.Hàn Nghệ, Diêm Lập Bản đều cười lắc đầu.
.- Được rồi! Đây mới là một chiếc xe đạp hoàn chỉnh.
.Hàn Nghệ nắm lấy phanh xe do dây cung và miếng da thú chế thành, lại dùng mông ép lên cái đệm dày, cảm thấy vô cùng vừa lòng với sự lắp ráp của mình.
.Diêm Lập Bản vuốt râu cười nói: - Hàn Thị lang quả nhiên là thông minh hơn người a!
.- Quá khen, quá khen!
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Như vậy đi, ta đạp ra ngoài đi dạo trước, thể hiện uy phong, ha ha, không giấu các vị, ta đã sốt ruột đến không đợi được nữa rồi.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong nghe xong dở khóc dở cười, người này lúc thì sâu xa khó hiểu, một lúc lại giống như một đứa trẻ.
.Hàn Thị lang ngươi còn cần mượn chiếc xe này để thể hiện uy phong sao?
.Hàn Nghệ làm sao không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, nói: - Ta chỉ là người nói thay người khác mà thôi, ta cũng muốn dân chúng thấy được thành quả nghiên cứu của Hiền giả lục viện chúng ta, chúng ta không phải một đám những kẻ chỉ biết ăn không làm.
.Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
.Hàn Nghệ dắt xe đạp bèn đi ra cửa đi, đường trong nội thành tuy không phải là đường xi măng, hơn nửa đường đều là dùng gạch rải thành còn lại đều là đất đầm, đều vô cùng bằng phẳng, mà triều Đường vô cùng chú trọng sự sạch sẽ của đường đi, một là thời cổ đại cũng không có rác rưởi gì, thêm nữa trong thành cũng không thể tùy tiện vứt đồ, so với đời sau thì sạch sẽ hơn nhiều.
.Tuy rằng bánh xe của xe đạp này vẫn dùng gỗ để làm, chạy trong thành vẫn không sao cả, ra khỏi thành vậy thì tự chuốc lấy khổ rồi, cho dù có người chịu được, xe này cũng không chắc sẽ chịu nổi, phải biết rằng giá thành chế tạo ra chiếc xe này vô cùng đắt tiền, chủ yếu là dây xích rất khó chế tác, không có đầy đủ tính thực dụng, nhưng dáng vẻ bên ngoài thì không có vấn đề gì.
.- Ôi chaoôi chao! Các người mau xem đó là gì vậy?
.- Ồ! đó là cái xe gì vậy?
.- Đây là phát minh mới của Hiền giả lục viện chúng ta, gọi là xe đạp!
.Lời còn chưa dứt, Hàn Nghệ đã vô cùng tiêu sái đạp xe đạp đi lướt qua bên cạnh.
.Để lại một đoàn người đi đường mặt ngây ra như phỗng.
.Xe đạp?
.Là thứ đồ chơi gì vậy?
.Nhìn vào hình như rất tuyệt a!
.Không bao lâu, trong thành Trường An liền xuất hiện một cảnh tượng làm cho người ta kinh ngạc.
.Việc này thật là làm cho tim người ta đập mạnh a.
.Hàn Nghệ hối hận không lắp một chiếc kính chiếu hậu, nếu không đã có thể nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của những người đằng sau rồi.
.- Đặc phái sứ, Đặc phái sứ!
.- Là Thiên Phú, Văn Quý a!
.Hàn Nghệ chạy hết một con đường, cuối cùng dừng lại.
.- Đặc phái sứ, thứ huynh cưỡi là gì vậy?
.Triệu Thiên Phú vẻ mặt tò mò đi tới.
.Hàn Nghệ nói: - Xe đạp, phát minh mới nhất của Hiền giả lục viện chúng ta.
.- Xe đạp?
.Triệu Thiên Phú mê man hít một ngụm khí lạnh, dù không hiểu nhưng cảm thấy rất ngầu nha, bèn tiến lại, nhìn trái, nhìn phải: - Thật là kỳ lạ a! Đặc phái sứ, chúng ta có thể sờ một chút không?
.- Ngoại trừ bên dưới không thể đụng vào, còn lại tùy ý! Hàn Nghệ rất đắc ý nói.
.Người xem phía sau cũng nhân cơ hội đó bu tới, cẩn thận đánh giá chiếc xe đạp này.
.- Đặc phái sứ, huynh cũng cho ta cưỡi thử đi. Triệu Thiên Phú nhích thân thể mập mạp tiến vào trước thân người Hàn Nghệ
.- Ngươi nói cái rắm chó gì vậy, ngươi muốn cưỡi ai cơ? Hàn Nghệ nghe được lời này liền phát hỏa.
.- Đặc phái sứ, huynh hiểu lầm ý của ta, ta chính là muốn cưỡi thử chiếc xe đạp này, ta đâu dám cưỡi huynh a.
.- Việc này không thể được, ta chỉ có một chiếc này, ngươi lại không biết dùng, ngộ nhỡ cưỡi hỏng rồi thì làm thế nào. Hàn Nghệ nói xong lại ho nhẹ một tiếng, nói: - Nhưng các ngươi yên tâm, chỉ sau khi kỹ thuật chế tạo xe đạp thành thục, ta sẽ yêu cầu với bệ hạ, chuẩn bị xe đạp cho cảnh sát hoàng gia.
.Triệu Thiên Phú mừng rỡ nói:
.- Đặc phái sứ, chuyện này là thật?
.- Ta đáng phải lừa ngươi sao.
.- Đa tạ Đặc phái sứ, đa tạ Đặc phái sứ.
.Triệu Thiên Phú, Nguyễn Văn Quý vui đến mặt mày hớn hở a!
.Người đứng bên cạnh trong lòng hâm mộ muốn chết, ta cũng làm cảnh sát hoàng gia.
.Một thiếu niên hỏi:
.- Hàn Thị lang, xe đạp này của huynh không bán sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tạm thời vẫn không thể bán, vì xe đạp này làm không phải dễ dàng như vậy. Được rồi, các ngươi đi tuần tra đi, ta đi hóng gió tiếp đây.
.Hóng gió?
.Một loại cảm giác uy hiếp đập vào mặt a!
.Các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị làm cho Hàn Nghệ rất thoải mái, mấy tên khốn kiếp các người coi khinh Hiền giả lục viện ta, lần này để các ngươi phải ngưỡng mộ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận