Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

CChương 570.2: Học tập có thành tựu

.Trương Minh có thể lật ngược tình thế không thì phải coi khẩu cung của ông ta.
.Rất nhanh Trương Minh đã được dẫn lên, thân mặc áo tù, tóc tai bù xù, vẻ mặt tiều tụy, sao còn vẻ uy phong ngày nào, nhưng khi ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ ngồi trên vị trí quan chủ thẩm, sắc mặt không khỏi khiếp sợ.
.Lần này thật sự là phong thủy luân chuyển nha!
.Không lâu trước đó, Trương Minh còn chẳng thèm ngó tới Hàn Nghệ, gây khó dễ đủ kiểu, mới bao lâu chứ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trương Minh. Đã lâu không gặp rồi.
.Trương Minh ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lưu Yến và Trương Duệ Sách ngồi trên, hai người ném lại ánh mắt, ông ta mới nhanh chóng khom người hành lễ nói: - Trương Minh bái kiến Hoàng gia Đặc phái sứ.
.- Miễn lễ, miễn lễ.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười.
.Khi Trương Duệ Sách đang chuẩn bị mở miệng hỏi, Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Những câu hỏi đặc sắc trước đó của hai vị giúp ta học được không ít, cho nên, lần này ta định thử xem sao. Bằng không, để bệ hạ biết ta không hỏi câu nào, thì không tốt lắm.
.Lưu Yến, Trương Duệ Sách đều sửng sốt, đồng thời gật đầu.
.Ca dạy cho các ngươi biết làm sao hỏi cung. Như các ngươi gọi là tưới nước, nhìn thì lợi hại, nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra gì cả. Hàn Nghệ cười nói: - Trương Minh, bản quan đã xem khẩu cung ngươi khai trước mặt bệ hạ, ngươi nói Tưởng Hiến vu oan giá họa cho ngươi, có phải không?
.Trương Minh lập tức nói: - Không sai, không sai, tất cả đều là Tưởng Hiến giá họa cho ra, gã ta muốn trả thù ta!
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Bản quan cho rằng, có phải giá họa hay không đều nằm ở một điểm mấu chốt, chính là Từ Lượng và Từ Sướng. Nếu bọn họ không có mặt, thì chỉ dựa vào lời nói của Tưởng Hiến, không đủ chứng minh ngươi sai khiến bọn họ giết người, nhưng vấn đề là hai huynh đệ Từ Lượng và Từ Sướng đều có mặt, hơn nữa hai người họ là tâm phúc của ngươi, chuyện này vô cùng bất lợi cho ngươi, vậy thì ngươi chỉ cần có thể chứng minh tại sao Từ Lượng và Từ Sướng lại có mặt ở đó, thì có thể phán đoán có phải ngươi có thể sai khiến hay không rồi?
.Trương Minh nói: - Ta nói rồi, ta phái họ đến ngăn Tưởng Hiến giết người diệt khẩu, nào biết họ cũng bị Tưởng Hiến giết hại.
.- Đừng vội, đừng vội, chúng ta từ từ thôi, lần đầu ta thẩm án, đầu óc chưa nhanh như thế.
.Hàn Nghệ cười ha ha, hỏi: - Lời khai của ngươi từng đề cập đến, Tưởng Hiến từng giật dây ngươi giết người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn.
.Trương Minh gật đầu nói: - Đúng thế, có điều khi đó ta quát bảo gã ta ngưng lại, nghiêm khắc nói với gã ta tuyệt đối không thể làm như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, ngươi kiên quyết không tán thành ông ta làm như vậy.
.Trương Minh nói: - Đương nhiên, đương nhiên, giết người là tội chết đó, sao ta lại dám làm.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy lúc đó ông ta có nói với ngươi, sẽ động thủ với bọn Hoắc Nguyên Đức vào tết Nguyên tiêu không?
.Trương Minh lắc đầu nói: - Lúc đó gã ta cũng không nói, sau khi gã ta bị ta giáo huấn xong thì rời đi.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy làm sao ngươi biết được Tưởng Hiến sẽ động thủ vào tết Nguyên Tiêu?
.Trương Minh nói: - Là sau đó Tưởng Hiến đã nói với ta.
.- Khi nào?
.- Trước tết Nguyên Tiêu một ngày.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ông ta nói với ngươi thế nào?
.Trương Minh nói: - Gã ta bảo ta yên tâm, qua tết Nguyên Tiêu, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
.Hàn Nghệ nói: - Ông ta đã nói thế?
.Trương Minh gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi không hỏi rõ ràng sao?
.Trong mắt Trương Minh hiện lên chút đừng nói tới, nói:
.- Ta ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng gã ta bảo ta mặc kệ, còn nói chuyện này không liên quan đến ta.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy sao ngươi biết ông ta ra tay ở tiểu viện Hoắc gia ở thành nam?
.Trương Minh nói: - Sau khi ta biết tin, trong lòng luôn vô cùng bất an, thế là ta phái người nghe ngóng, biết Tưởng Hiến hẹn bọn họ đến tiểu viện Hoắc gia thưởng nguyệt vào tết Nguyên tiêu.
.Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, trong lòng ngươi cho rằng Tưởng Hiến định giết người diệt khẩu vào tết Nguyên tiêu?
.Trương Minh gật đầu nói: - Ta cảm thấy rất có thể.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ngươi đã phát giác Tưởng Hiến có thể muốn giết người diệt khẩu ngay trước tết Nguyên tiêu, sao ngươi không ngăn cản trước khi sự việc xảy ra?
.Trương Minh sửng sốt, lập tức nói: - Lúc đó ta cũng không dám khẳng định, nói không chừng nói không chừng gã ta có cách khác.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ngươi phái Từ Lượng, Từ Sướng đến làm gì?
.Trương Minh nói: - Ta phái hai người họ âm thầm theo dõi, nếu Tưởng Hiến muốn giết người diệt khẩu, thì lập tức ngăn cản gã ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy có phải ta có thể cho rằng, người của ngươi phải đợi Tưởng Hiến động thủ trước, sau đó mới ra tay ngăn cản hay không.
.Trương Minh đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Rốt cuộc là phải hay không.
.- Ta ta, phải phải.
.Trương Minh sợ hãi rụt rè gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này ta rất hiểu, trong tình huống này, ngươi kiên quyết phản đối giết người diệt khẩu, cách ứng phó duy nhất chính là chỉ phái hai người đi theo dõi, hơn nữa còn tùy cơ ứng biến, ngươi cho rằng có thể ngăn cản được sao? Nếu Tưởng Hiến thật sự động thủ, người của ngươi phải từ ngoài xông vào, hơn nữa các ngươi không nhất định có thể kịp thời phát hiện Tưởng Hiến có động thủ hay không. Người đã chết rồi, các ngươi xuất hiện còn ý nghĩa gì nữa chứ? Hơn nữa, hẳn là ngươi biết thân thủ Tưởng Hiến không yếu, Từ Lượng, Từ Sướng không nhất định có thể ngăn cản được ông ta, sự thật cũng đã chứng minh điểm này.
.- Trước đó ngươi đoán Tưởng Hiến có thể sẽ giết người diệt khẩu, khi đó ngươi còn có rất nhiều cách có thể ngăn chuyện này xảy ra, nhưng ngươi lại lựa chọn cách không thể ngăn cản nhất, hơn nữa ngươi còn nói ngươi kiên quyết phản đối Tưởng Hiến làm thế, ta thật sự không cảm thấy ngươi kiên quyết chỗ nào cả.
.Trương Minh cuống quít nói: - Ta lúc đó ta vô cùng hoảng loạn, ta cũng không biết nên làm thế nào.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nói ngươi rất hoảng loạn, nhưng ngươi lại biết âm thầm nghe ngóng tin tức trước, lại biết phái người tùy cơ hành động, điều này khiến ta cũng không nhìn ra rốt cuộc ngươi hoảng loạn chỗ nào.
.- Ta ta.
.Trương Minh đổ mồ hôi đầy mặt, run rẩy khóe miệng.
.Trương Duệ Sách, Lưu Yến thấy thế, đều lấy khăn tay lau mồ hôi, kinh nghiệm nói cho họ biết, phạm nhân bình thường xuất hiện tình huống này, thì không lâu nữa sẽ nhận tội.
.Thế nhưng, bọn họ tuyệt đối không ngờ, trong lúc mấu chốt này, hàn Nghệ đột nhiên nói với Lưu Yến và Trương Duệ Sách: - Hai vị tiền bối, ta nghĩ Trương Minh có thể vì quá căng thẳng, cho nên câu trước không ăn nhập câu sau, tiếp tục hỏi nữa thì không công bằng với Trương Minh, bằng không ngày khác tái thẩm.
.Trương Duệ Sách, Lưu Yến chớp mắt, bọn họ thật sự không hiểu Hàn Nghệ rồi, cứ tiếp tục hỏi nữa, nhất định có thể hỏi ra gì đó, Trương Minh đã hoảng loạn rồi.
.Lần này rõ ràng là lấy công mưu tư, nhưng Hàn Nghệ sao lại giúp Trương Minh.
.Điều này khiến họ nghĩ mãi cũng không có lời giải, chỉ nói: - Tùy ngươi, ngươi là quan chủ thẩm, cần gì hỏi chúng ta chứ.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Được, trước tiên giam Trương Minh lại, ngày khác tái thẩm.
.Trương Minh vừa nghe, không khỏi thở phào một hơi.
.Sau khi Trương Minh được áp giải đi, Hàn Nghệ lại chắp tay với Trương Duệ Sách, Lưu Yến nói: - Không biết hạ quan có chỗ nào làm không đúng không, kính mong hai vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận