Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 589.1: I'm back.

.úng là lúng túng mà!
.Dương Phi Tuyết thổ lộ tình cảm, Hàn Nghệ biểu lộ chân tình, hai điều này đều thành lập trên cơ sở Dương Phi Tuyết phải rời khỏi Trường An vào ngày mai. Thế nhưng nếu như nàng lại không phải đi nữa, vậy thì chuyện này đúng là vui lớn rồi.
.Hàn Nghệ không thể tưởng tượng được sau này mà mình gặp phải Dương Phi Tuyết ở Trường An thì phải cư xử thế nào nữa.
.Thật đúng là thế sự khó lường mà.
.Tuy nhiên nếu như dựa trên đại cục mà nói, Hàn Nghệ đương nhiên hy vọng Dương Tư Nột vẫn tiếp tục ở lại Trường An. Dù sao quan hệ đặc thù của ông ta và Hàn Nghệ, không phải là thứ mà hắn có thể thành lập với những đại thần khác. Nói chung, so với việc để Lý Trị sử dụng người khác, Hàn Nghệ càng thiên hướng để y sử dùng Dương Tư Nột hơn, thậm chí Hàn Nghệ còn hy vọng trợ giúp Dương Tư Nột tranh thủ chức Ngự Sử Đại Phu. Tuy nhiên hắn cũng không thích bức bách người khác, cũng đã quen tôn trọng ý tưởng của người khác, tất nhiên sẽ không miễn cưỡng Dương Tư Nột làm gì.
.Dương Phi Tuyết cũng không biết Hàn Nghệ đã tới nhà mình, lúc này vẫn đang trống cằm ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn lên một vầng trăng sáng trên bầu trởi, chỉ mong ngóng có thể ký thác nỗi niềm đau thương trong lòng vào vầng trăng kia, đáng tiếc càng nhìn càng đau lòng.
.- Phi Tuyết!
.Chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên.
.Dương Phi Tuyết hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Triển Phi đang đứng ngoài cửa, vội hỏi: - Nhị ca đấy à, có việc gì thế?
.Dương Triển Phi nhíu máy, trên mặt lộ ra một tia sầu bi, nói; - Phụ thân bảo ta đến báo cho muội, chúng ta tạm thời sẽ không rời khỏi Trường An!
.- A?
.Dương Phi Tuyết ngạc nhiên há hốc miệng, ngây ra như phỗng, trong lòng cũng không biết nên vui hay buồn nữa?
.Thôi phủ.
.- Tập Nhận, muộn như vậy còn đến nhà, là đến tìm Tòng Phụ chơi cờ à?
.Thôi Nghĩa Huyền nhìn Thôi Tập Nhận vừa bước vào, cười ha hả nói.
.Thôi Tập Nhận bước lên trước một bước, bất chấp thi lễ, vội vàng hưng phấn nói: - Tòng Phụ, cơ hội tới rồi.
.Thôi Nghĩa Huyền hơi sững sờ, hỏi: - Cơ hội gì cơ?
.- Chính là chức Ngự Sử Đại Phu ấy.
.Thôi Tập Nhận kích động nói: - Hiện tại chức Ngự Sử Đại Phu này có thể xem là vật trong túi Tòng Phụ rồi.
.Thôi Nghĩa Huyền lập tức ngây ra, việc này trái lo phải nghĩ, làm khỉ gì có nửa điểm quan hệ đến ông ta chứ. Sao tự nhiên lại thành vật trong túi của ông ta rồi, liền nói: - Tập Nhận, sao tự nhiên lại nói như thế?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Tòng Phụ chắc có nghe nói, bệ hạ vốn định thăng Hàn Nghệ làm Ngự Sử Trung Thừa, nhưng lại bị mấy vì đại thần cản lại.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu nói: - Ta cũng nghe đại bá của con kể lại rồi, dù sao cũng là việc trong tình lý, tiểu tử Hàn Nghệ kia mới có bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể lên làm Ngự Sử Trung Thừa. Năm đó vì muốn đẩy Trương Minh lên vị trí này, Quốc Cữu Công cũng phải mất không ít thời gian.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Không chỉ có mỗi như thế, theo như chất nhi nhận định, hiện tại bệ hạ đang rất thiếu người có thể sử dụng, mà bệ hạ chắc hẳn cũng đã ý thức được điều này. Bởi vậy mới nói đây chính là cơ hội cực lớn đối với Tòng Phụ!
.Thôi Nghĩa Huyền hơi chút kinh hãi nói: - Con là muốn để ta đầu nhập vào bệ hạ?
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu, nói: - Hiện tại chỉ cần Tòng Phụ thượng tấu một đạo tấu chương, chất nhi dám lấy tính mạng bảo đảm, chức Ngự Sử Đại Phu này chắc chắn là vật trong túi của Tòng Phụ.
.Thôi Nghĩa Huyền hiếu kỳ hỏi:
.- Tấu chương gì cơ?
.Thôi Tập Nhận hơi khẽ mỉm cười, nói: - Tấu chương ủng hộ Võ Chiêu Nghi lên làm Hoàng Hậu.
.Thôi Nghĩa Huyền tái mét mặt mày, sợ hãi kêu lên: - Ủng hộ... ủng hộ Võ Chiêu Nghi lên làm Hoàng Hậu?
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu nói: - Không sai.
.Thôi Nghĩa Huyền không vui nói:
.- Con lại đang đùa gì thế, Võ Chiêu Nghi xuất thân hàn môn, nàng sao có đủ tài đức để lên làm Hoàng Hậu được?
.Thôi Tập Nhận nói: - Tòng Phụ, chất nhi cũng không phải bảo ngài đi ủng hộ Hoàng Hậu, mà là ủng hộ bệ hạ kìa, Võ Chiêu Nghi có lên làm Hoàng Hậu hay không, còn không phải ý nguyện của bệ hạ hay sao? Chuyện này không quan hệ đến xuất thân và luân lý, chẳng qua chỉ là tranh giành quyền lực thuần tuý mà thôi. Bệ hạ thực ra là muốn mượn việc này để đoạt lại hoàng quyền, lúc này nếu như Tòng Phụ viết một đạo tấu chương ủng hộ, có rất nhiều khả năng sẽ đoạt được chức vị mấu chốt này, còn Võ Chiêu Nghi cũng chỉ là một lý do mà thôi
.Thôi Nghĩa Huyền vẫn lắc đầu nói: - Cho dù là thế đi chăng nữa, nếu ta dám dâng lên đạo tấu chương như thế, Quốc Cữu Công sao có thể buông tha cho ta chứ? Người trong thiên hạ sẽ nhìn ta như thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Tòng Phụ, từ trước đến này Thôi gia chúng ta cũng không hoà thuận gì cho lắm với Trưởng Tôn gia, cho dù ngài có dâng lên đạo tấu chương này hay không, Quốc Cữu Công cũng sẽ không xem ngài là bằng hữu đâu. Mà nếu chẳng may ngài có chút sai phạm nào, Quốc Cữu Công liệu có bỏ qua cho ngài hay không? Còn về người trong thiên hạ? Ha ha, lúc Quốc Cữu Công cho người giết chết Ngô Vương, có từng để ý đến cái nhìn của người trong thiên hạ hay sao?
.Thôi Nghĩa Huyền liếc nhìn Thôi Tập Nhận, thành khẩn nói: - Tập Nhận, con phải hiểu được một chuyện, nếu chức Ngự Sử Đại Phu này dễ lên làm như con nói, từ sớm đã có ngưởi dâng lên tấu chương rồi. Vì sao tất cả mọi ngưòi đều không dám làm thế, không phải đều là vì sợ Quốc Cữu Công báo thù hay sao?
.- Bọn họ cũng chỉ là một đám tầm thường mà thôi.
.Thôi Tập Nhận gấp đến độ dậm chân, nói: - Hiện giờ Hàn Nghệ đã chỉ rõ con đường, chỉ còn chờ xem ai có can đảm bước lên mà thôi. Hàn Nghệ dựa vào cái gì để trở thành Hoàng Gia Đặc Phái Sứ, không phải là vì nhìn ra hiện tại bệ hạ đang lúc nguy nan, vì vậy mới lựa chọn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay sao? Cũng giống như Gia Cát Khổng Minh vậy, là một người rất có tài năng, nhưng lại chọn đầu nhập vào Lưu Bị mà không phải Tào Tháo. Cùng một đạo lý như thế, hiện tại trong tay bệ hạ chỉ có một mình Hàn Nghệ, tất nhiên phải dùng toàn lực bảo vệ cho hắn rồi. Như vậy chỉ cần Tòng Phụ cũng tỏ ra toàn lực ủng hộ bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ toàn lực bảo vệ cho ngài. Tuy rằng quyền lực của bệ hạ tạm thời không bằng Quốc Cữu Công, thế nhưng vẫn đủ để bảo hộ cho Tòng Phụ mà.
.Thôi Nghĩa Huyền nghe thấy thế liền bắt đầu trầm mặc suy nghĩ. Nếu nói ông ta không động tâm đó là nói dối, dù sao cũng là Ngự Sử Đại Phu, quan viên tam phẩm, cấp phó tể tướng chứ chẳng chơi. Thế nhưng ích lợi vĩnh viễn đi kèm phong hiểm, hiện giờ vụ án của Phòng Di Ái vẫn chưa phai nhạt, nếu nói ông ta không sợ Trưởng Tôn Vô Kỷ, như vậy khẳng định cũng là nói dối. Trái lo phải nghĩ được một lúc liền nói: - Tập Nhận, cho dù lời con nói là đúng đi chăng nữa, cũng không cần phải dâng tấu ủng hộ Võ Chiêu Nghi chứ? Như thế chẳng khác nào vạch mặt hoàn toàn với Quốc Cữu Công cả. Nếu được, ta muốn dùng phương pháp khác để ủng hộ bệ hạ.
.Thôi Tập Nhận nói: - Tòng Phụ, đều đến nước này rồi, do dự không quyết tất sẽ trượt mất cơ hội tốt này. Hoặc là không làm, đã làm liền làm cho triệt để. Nếu ngài không thể vạch mặt hoàn toàn với Quốc Cữu Công, bệ hạ cũng nhất định không để ngài làm Ngự Sử Đại Phu đâu.
.Đây chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ nha!
.Dương Tư Nột còn đang tuổi tráng niên, còn không dám đắc tội với Trưởng Tôn Vô Kỵ, huống chi Thôi Nghĩa Huyền đã bước vào tuổi thất tuần, nhuệ khí hầu như đã sớm biến mất không còn tăm hơi rồi. Ông ta không giống Thôi Tập Nhận vẫn còn hăng hái, trong lòng đúng là thật sự sơ hãi. Thử nghĩ mà xem, đang yên đang lành hưởng thụ tuổi già, tự nhiên chạy đến một thằng cháu, kêu mình ra mặt đối nghịch với Đường triều đệ nhất nhân, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? Nhất thời có chút choáng váng nói: - Cứ để cho ta suy nghĩ một chút đã.
.Thôi Tập Nhận thấy thế vội vàng nói: - Tòng Phụ, thời cơ không thể bỏ lỡ đâu!
.- Đủ rồi!
.Thôi Nghĩa Huyền quát lớn.
.- Chất nhi nhất thời nóng vội, nếu có gì bất kính vơí Tòng Phụ, kính xin Tòng Phụ thứ lỗi.
.Thôi Tập Nhận thấy Thôi Nghĩa Huyền tức giận, cũng biết chính mình cũng hơi thất thố rồi, vội vàng thành khẩn xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận