Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1201: Ngày càng đi lên

.Bởi vì hạng mục thi sát hạch rất đơn giản, lần này vượt qua chính là đã vượt qua, không vượt qua chính là không vượt qua, cũng không cần suy xét, chấm thi càng không cần nói rồi, cũng là một loạt một loạt người cùng lúc tiến hành thi, vì vậy thực hiện vô cùng nhanh, không đến mấy ngày đã thi xong toàn bộ.
.Hơn nữa cũng không cần công bố kết quả thi, vượt qua hay không bản thân lúc ấy đã biết, giống như là thi bằng lái xe vậy, thi xong liền trực tiếp cầm bằng lái xe!
.Cục Dân An!
.- Phù... ! Cũng may, cũng may, ba tên nhóc nhà lão Trình ta đều đã vượt qua rồi, không làm mất mặt lão Trình gia ta.
.Trình xử Lượng nói xong, lại nháy nháy mắt với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Làm cái gì vậy?
.Trình Xử Lượng nói: - Ngươi đừng quên ngươi đã nhận lời với ta, thời gian ở trại huấn luyện, phải đối đãi tốt với Khuyển Tử.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta nói Tổng cảnh ti nha, ta chỉ là một người sắp đặt mà thôi, giúp đưa ra chủ ý, ta cơ bản sẽ không giống với lúc ở trại huấn luyện, ngày ngày ở đó, chỉ là thỉnh thoảng đi lại, không thể nào xảy ra xung đột với họ được!
.Trình Xử Lượng chớp chớp mắt, nói: - Như vậy là muốn nói không có quan hệ gì với ngươi?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trình Xử Lượng mở to hai mắt nói:
.- Vậy ngươi còn không biết xấu hổ bắt ta mời khách?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng không thể nói như vậy, ta tuy là thỉnh thoảng đi lại, nhưng ta đi thì chắc chắn sẽ đi tìm chuyện thú vị thôi, bữa cơm đó ngươi mời là không uổng phí. Ngươi xem, Lão Trình Gia hôm nay vui vẻ như vậy, đến bữa trưa không phải ngươi nên mời khách ăn mừng chút sao.
.- Ha ha!
.Đám người Lý Tư Văn ở bên cạnh thật không nhịn nổi, bật cười ha ha.
.Trình Xử Lượng cả giận nói: - Tên nhãi ngươi có tiền như vậy, tại sao luôn bắt ta mời khách, quá ức hiếp người rồi.
.Hàn Nghệ "haiz"một tiếng, nói: - Tổng cảnh ti, số tiền này chỉ là chuyện nhỏ, ăn bữa cơm ta có thể chiếm được bao nhiêu lợi lộc, nhưng ta lại thích để cấp trên mời khách, ngươi có rảnh đến Hộ Bộ nhìn xem, chỉ cần ta có mặt lúc ăn cơm thì đều là ta mời khách, trước giờ không để thuộc hạ mời khách, nếu cấp dưới muốn mời, ta nghĩ rằng là kẻ đó đang hạ thấp thể diện của ta.
.Trình Xử Lượng cũng là từ một lão lưu manh mà ra, hừ nói:
.- Thể diện của ta đâu đáng tiền như ngươi, ngươi có bản lĩnh thì mời khách, ta cũng không để ý chút nào.
.- Hai vị, hiện tại chúng ta đang họp!
.Độc Cô Vô Nguyệt lạnh lùng nói một câu.
.Trình Xử Lượng và Hàn Nghệ lúc này mới phản ứng lại, cuộc họp này vừa mới bắt đầu mà đã nói chuyện phiếm rồi, ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho bản thân trở nên nghiêm túc một chút.
.Vi Đãi Giới nói:
.- Bên trại huấn luyện tổng cộng có năm trăm ba mươi chín người vượt qua khảo hạch, trong đó con cháu quý tộc và con cháu quan lại chiếm khoảng hai trăm người, con cháu hàn môn khoảng hai trăm người, còn lại đều là những con cháu thương nhân.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Hiện tại cũng chỉ có những người này có tư cách để học, con cháu dân chúng bình thường hầu như đều không biết chữ, bọn họ không thể vượt qua lần thi thứ hai được.
.Hiện giờ Cục Dân An danh tiếng dâng cao, không còn lại chiêu mộ rất nhiều người không biết chữ đến nữa, học kỳ trước tại sao học viên lại kéo dài thời gian tốt nghiệp đến hai năm, chính là vì những binh sĩ không biết chữ kia kéo thụt lại.
.Vi Đãi Giới gật gật đầu nói tiếp: - Nhưng theo chúng ta biết, rất nhiều nhà quý tộc sợ con trai mình cả ngày ở bên ngoài ăn chơi phóng túng, vì vậy mới đưa bọn họ đến trại huấn luyện, với những người này mà nói, có làm cảnh sát hoàng gia hay không cũng chỉ là thứ yếu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, những người này đã bị loại bỏ, nhưng bất kỳ ai có thể tốt nghiệp, ta tin rằng họ đều sẽ rất tự nguyện làm cảnh sát hoàng gia.
.Lý Tư Văn nói: - Bên Cấm Quân cũng luôn hỏi bên trại huấn luyện cho danh ngạch bao nhiêu.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, lại nói với Độc Cô Vô Nguyệt: - Bên Học viện quân sự thì sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Chỉ có sáu trăm hai mươi mốt người vượt qua thi sát hạch, đại bộ phận trong đó đều là con cháu tướng lĩnh các cấp và quan viên trong triều, con cháu công thương chỉ có hơn năm mươi người, con cháu hàn môn chỉ có khoảng một trăm người.
.Việc này là nằm trong dự tính, mặc dù nội bộ quý tộc sa đọa rất trầm trọng, nhưng vẫn chiếm hết nguồn tài nguyên giáo dục, chắc chắn vẫn là người của bọn họ chiếm số lượng đa số.
.Hàn Nghệ nói: - Thế này đi, bên trại huấn luyện hãy cho Cấm Quân danh ngạch một trăm sáu mươi mốt người, bên học viện quân sự cũng cho danh ngạch hai trăm bảy mươi chín người, dù sao cũng gom đủ một con số chẵn. Nhưng bên trại huấn luyện yêu cầu nhất định phải biết chút chữ, hơn nữa còn phải nói rõ với bọn họ, người nào biết chữ hay không, sau khi nhập học rất nhanh là có thể nhìn ra manh mối, ngữ khí của chúng ta phải cứng rắn một chút, nếu như trong quân doanh nào dám làm trò giả dối, sau này sẽ không bao giờ cho bọn họ danh ngạch nữa.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Tại sao chỉ có trại huấn luyện? Chúng ta là nơi bồi dưỡng quan tướng, lý nên cũng cần biết chữ.
.Hàn Nghệ nói: - Vì hiện tại quốc gia đang thiếu nhiều cảnh sát hoàng gia, hai năm đã phải tốt nghiệp một khóa, trại huấn luyện lại không có nhiều thời gian để dạy chữ tiếp cho bọn họ. Thế nhưng bên trại huấn luyện quân sự thời gian là năm năm, chúng ta có đầy đủ thời gian để huấn luyện và bồi dưỡng họ, nhưng yêu cầu bắt buộc là phải lập công cho đất nước, binh sĩ xuất thân bần hàn hay quan tướng, điểm này nhất định phải nói rõ.
.Mấy người lại thương lượng một hồi về chuyện khai giảng như thế nào.
.Trại huấn luyện sẽ bắt đầu khai giảng vào nửa tháng sau, còn học viện quân sự Đại Đường lại khai giảng trong một tháng sau, vì Học viện quân sự Đại Đường là kỳ đầu tiên, vì vậy còn có rất nhiều việc đều phải chuẩn bị.
.Nhưng Độc Cô Vô Nguyệt cũng không bị điều đi, vẫn ở lại Cục Dân An làm Cảnh trưởng.
.Sau khi làm xong kỳ thi nhập học này, nhiệm vụ của hàn Nghệ cũng xem như đã xong một phần, mặc dù chương trình học do hắn đặt ra, nhưng việc này cũng không phải vấn đề gì, bởi vì hắn sớm đã nghĩ xong rồi.
.Từ sau khi hết giờ làm ở Cục Dân An, Hàn Nghệ liền trở về Ngõ Bắc. Hắn phải để tâm một chút đến chuyện buôn bán của mình, vì qua mấy tháng nay, tỉ lệ tiêu thụ các loại thương phẩm của Phượng Phi Lâu đã bắt đầu giảm xuống, đây là việc tốt, bởi vì lúc ngay từ đầu bán ra tốt như vậy, chính là vì lúc ban đầu là đối diện với một thị trường hoàn toàn trống rỗng. Số liệu trong thời kỳ đỉnh cao này ngoài việc cho thấy bản thân đã kiếm được bao nhiêu tiền thì không có bất kỳ giá trị tham khảo nào, vì việc này không bao giờ lại xảy ra một lần nữa. Số liệu của thị trường sau khi bão hòa mới có thể cho thấy sức tiêu thụ của thị trường, như vậy mới có thể vạch ra kế hoạch lâu dài. Nếu như thị trường chỉ có thể tiêu thụ mười lọ nước hoa, ngươi làm ra một trăm lọ, như vậy đã rất gần với phá sản rồi.
.- Oa! Không ngờ rằng việc tiêu thụ bên Lạc Dương lại cao hơn Trường An những một vạn quan tiền.
.Hàn Nghệ vừa xem sổ sách vừa kinh ngạc nói.
.Tang Mộc nói:
.- Không biết ân công người biết không, thực ra rất nhiều vương công quý tộc đều có bất động sản ở Lạc Dương, rất nhiều người đều không thích ở lại Trường An, mặc dù đây vẫn là dưới chân thiên tử, thuận tiện rất nhiều, ở Lạc Dương tự do hơn nhiều, hình như rất nhiều vương gia, công chúa đều ở Lạc Dương, họ quả thực rất có tiền, hơn nữa cuộc sống khá là xa xỉ, vì vậy, nước hoa của chúng ta ở đó bán rất tốt. À, có một việc ân công nhất định không để ý tới.
.- Chuyện gì?
.- Chính là Tào Tú ở bên cạnh, Cô ta mở liền mấy tòa thanh lâu ở Lạc Dương, mỗi tối đều diễn kịch nói, còn cả Giọng hát hay của chúng ta, bây giờ Giọng hát hay Đại Đường đều bị Tào Tú phá hủy rồi. Chỉ từ lượng rượu mà chúng ta tiêu thụ cho cô ta, cũng không biết bà chủ này kiếm được không ít tiền rồi a, hiện giờ cô ta phần nhiều đều là ở Lạc Dương.
.- Phải không?
.Hàn Nghệ lập tức hỏi: - Thẩm Tiếu có định mở Đệ Nhất Lâu ở Lạc Dương hay không?
.Tang Mộc sửng sốt nói: - Ân công nghe Thẩm Tiếu nói sao?
.Hàn Nghệ cười cười, Thẩm Tiếu và Tào Tú đã cấu kết với nhau, Tào Tú ở Lạc Dương có thể không lôi kéo Thẩm Tiếu đi cùng nhau sao, lại nghiêm trang nói: - Có Phượng Phi Lâu chúng ta ở đây, Hoa Nguyệt Lâu của Tào Tú ở Trường An không có gì đặc sắc, mà ở Lạc Dương lại không có ai có thể cạnh tranh với ả ta, giả sử đưa Tài tử giai nhân kia của ả ta diễn ở Trường An thì cũng chỉ là tẻ nhạt vô vị, bỏ đi cũng đáng tiếc, nhưng nếu ở Lạc Dương, nhân sĩ Lạc Dương đều chưa trải qua lễ rửa tội của Phượng Phi Lâu chúng ta, như vậy việc buôn bán của ả ta không phải sẽ phát triển không ngừng sao.
.- Đúng là như vậy.
.- Lưu tỷ có ý kiến gì với việc này không?
.- Hiện giờ Phượng Phi Lâu của chúng ta còn phải đi cạnh tranh với Tào Tú sao? Hơn nữa chúng ta muốn làm cho Hoa Nguyệt Lâu sụp đổ, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, Lưu tỷ đâu còn có thể có ý kiến gì. Việc này sẽ không, gần đây Tào Tú lại trở về Trường An rồi, còn thường xuyên chạy tới bên chúng ta, chỉ muốn nghe ngóng Khuynh Thành Chi Luyến bao giờ diễn, xem chừng cô ta lại muốn đem Khuynh Thành Chi Luyến của chúng ta đến Lạc Dương diễn rồi. À, thỏa thuận mà chúng ta ký với Hoa Nguyệt Lâu lần trước đã hết hạn rồi, cô ta vẫn muốn tiếp tục ký kết cùng chúng ta.
.Ban đầu vì ứng phó với hai chợ, Hoa Nguyệt Lâu và Phượng Phi Lâu đi tới hợp tác, Phượng Phi Lâu giúp Hoa Nguyệt Lâu đào tạo diễn viên.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Dù sao Tào Tú cũng là người mở thanh lâu, ngành nghề thanh lâu này chính là như vậy, không cẩn thận còn có thể xảy ra chuyện, hợp tác thì thôi đi, thuận tiện giúp ả ta một chút là được rồi, chút tiền đó chúng ta cũng không cần, nhưng ngươi nói với Lưu tỷ lúc nói chuyện với ả ta, đừng cự tuyệt thẳng thừng quá, tránh cho người ta cho rằng ta làm quan lớn rồi khinh thường người khác, chuyện này sẽ làm có tổn hại tới hình tượng của người làm buôn bán chúng ta, nói chúng ta bây giờ đã không coi trọng chuyện này nữa, nhân thủ đều đã điều ra ngoài hết, không đủ năng lực tiếp tục cùng ả ta hợp tác nữa.
.- Ta biết rồi!
.Tang Mộc gật đầu, nói tiếp: - Một tháng gần đây, xưởng in ấn có được khá nhiều đơn hàng, xưởng in ấn chúng ta cuối cùng đã chuyển lỗ thành lãi rồi.
.Hàn Nghệ kinh hỷ nói: - Thật sao?
.Tang Mộc nói:
.- Gần đây không ít sĩ phu đều muốn học tập ân công người, dựa vào bán sách mà kiếm được danh vọng, nhưng những trang giấy ở nhà bọn họ vừa đắt vừa dùng không tốt, giấy của chúng ta lại chuyên dùng để in ấn, kết quả là bọn họ tính ra, chi phí tự mình in ấn còn cao hơn so với việc bỏ tiền ra để chúng ta làm giúp họ, nhưng họ còn muốn ký một khế ước với chúng ta, chính là chúng ta không được tự ý in ấn sách của bọn họ.
.- Ai mà thèm những thứ sách kia của họ!
.Hàn Nghệ cười khinh thường, nói: - Nhưng Tang Mộc, danh vọng của ta không phải nhờ bán sách mà kiếm được.
.Tang Mộc vội nói: - Phải phải phải, ta nhất thời nói lỡ miệng rồi. Nói đến đây, ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó: - Nói đến chuyện giấy này, gần đây một thợ làm bột giấy của xưởng chế tạo giấy của chúng ta dùng gỗ phế liệu tạo ra một loại giấy.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên vui mừng nói: - Thật sao?
.- Ân công, xin chờ một chút! Ta lấy cho ân công người xem một chút.
.Một lát sau, Tang Mộc lấy một tờ giấy ra, đưa cho Hàn Nghệ, Hàn Nghệ xem một chút, là loại màu vàng nâu, có chút thô ráp
.- Ân công, tờ giấy này tất nhiên không tốt bằng loại giấy mà người tạo ra, hơn nữa cũng không thể ứng dụng trong in ấn, thế nhưng giá thành không cao, công nghệ chế tạo cũng rất đơn giản. Hiện giờ xưởng đóng thuyền bên kia cần rất nhiều gỗ, dẫn đến giá gỗ ngày càng tăng cao, loại giấy mà ân công phát minh ra khá là đắt, địa chủ nhỏ cũng không nỡ mua, loại giấy này viết chữ vẫn được, giá cả thấp hơn một chút, nhưng ta tin sẽ rất nhiều người tới mua.
.- Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải thỏa mãn đủ các tầng lớp dân chúng, phát minh này đến thật là đúng lúc, tăng cho người thợ phát minh ra giấy kia mỗi tháng hai quan tiền lương, đồng thời cấp năm mươi quan làm tiền thưởng. Hàn Nghệ nói xong lại hỏi: - Loại giấy này sản xuất số lượng lớn rồi sao?
.Tang Mộc lắc đầu: - Chưa có sự cho phép của ân công, đâu dám sản xuất với số lượng lớn.
.Những con đường mà Hàn Nghệ thường đi đều là những con đường cao siêu, Tang Mộc tuy chưởng quản việc buôn bán của Phượng Phi Lâu, nhưng những việc phá vỡ quy tắc vẫn cần Hàn Nghệ gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì bắt đầu thu gỗ phế liệu đi! Ngoài ra, hiện tại chúng ta đã kiếm được không ít tiền, nhưng tiền này cũng không thể để không, nếu không thì mỗi han rỉ cũng hao tổn không ít. Ngươi lại bỏ ra một vạn quan tiền cho Ngũ Văn Hiên, bảo y tiếp tục mở rộng việc sản xuất và thị trường ở Lạc Dương. Ngươi dặn y nhớ kỹ, mua chút đất ở nơi tập trung dân cư, hơn nữa ta không cần đất ruộng, ta muốn đất có thể xây nhà, nhất định phải lớn, ta xây dựng thêm nhiều chợ hơn.
.Tang Mộc ngẩn người nói: - Ân công, tiền chúng ta đầu tư vào Lạc Dương đã đủ nhiều rồi.
.- Vẫn còn lâu mới đủ!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Lạc Dương trong tương lai có thể phồn hoa hơn hiện tại gấp nhiều lần, nhất định là có lời không lo thiệt hại.
.Tang Mộc thấy Hàn Nghệ tự tin như vậy, khe khẽ gật đầu.
.Vì Hàn Nghệ biết kế hoạch của Võ Mị Nương là chuyển đến Lạc Dương, đến lúc ấy Lạc Dương sẽ trở thành trung tâm chính trị và kinh tế, đây chính là chỗ tốt của việc quan thương kết hợp.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Hiện giờ thị trường của Lạc Dương trên cơ bản đã ổn định, có thể triển khai bước kế hoạch tiếp theo rồi, đưa Ngõ Bắc của chúng ta đến Biện Châu mở, ngươi chuẩn bị tài chính một chút, Lạc Dương đã thành công rồi, làm lại quá trình ở Lạc Dương là được.
.- Ta đã biết! Tang Mộc gật gật đầu, trong ngữ khí mang theo chút buồn bực, tiền này để còn chưa ấm chỗ, lại phải lấy ra. Tốc độ mà Hàn Nghệ dùng tiền còn nhanh hơn so với tốc độ kiếm tiền của hắn.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Tang Mộc, cười ha ha nói: - Tang Mộc, chúng ta đây chỉ là mới bắt đầu thôi, qua Biện Châu, chính là khu vực Giang Nam rồi, vì vậy sau khi chúng ta tới Biện Châu, thì phải bắt đầu tích cóp tiền rồi, chúng ta phải có đủ tiền đi về phía nam.
.Tang Mộc cẩn thận hỏi: - Như vậy phải tích cóp bao nhiêu tiền?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đến lúc đó rồi xem đi!
.Trong lòng Tang Mộc lại càng không có lòng tin, đột nhiên nói: - À, ân công, mấy ngày trước không phải người bảo ta tìm nơi xây trạch viện sao?
.Hàn Nghệ kinh hỷ nói: - Ngươi tìm được rồi sao?
.Tang Mộc nói: - Ta đã tìm được ba chỗ.
.- Oa! Còn có thể lựa chọn! Tang Mộc ngươi đúng là càng ngày càng giỏi rồi. Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Nhưng lần sau tin tốt như vậy phải nói trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận