Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1056.1: Buổi lễ tốt nghiệp (Hạ)

.- Trong lòng ta từng có một ước mơ, muốn dùng tiếng hát để em quên đi mọi nỗi đau. Sao trời rực rỡ ai là anh hùng thật sự, những người bình thường khiến ta cảm động nhất. Không còn thù hận nữa, cũng không có đau khổ, nhưng mong rằng nhân gian khắp nơi đều có hình bóng của tình yêu. Dùng bài hát của chúng ta, đổi lấy nụ cười thật lòng của em, chúc phúc cuộc đời em từ đây không giống mọi người. Nắm chắc mỗi một giây phút trong sinh mạng, dốc toàn lực thực hiện giấc mơ trong lòng chúng ta. Không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, không ai có thể dễ dàng thành công. Nắm chắc mỗi một lần cảm động trong sinh mệnh, cùng bạn bè yêu quý nhiệt tình ôm nhau. Để lời nói thật lòng, và nước mắt vui vẻ, chuyển động trong tim chúng ta. Tất cả cảnh sát hoàng gia đều chăm chú nhìn cảnh kỳ, đồng thanh cất cao giọng hát.
.Cảnh kỳ từ từ kéo lên, tiếng hát phấn chấn mạnh mẽ khiến người ta nghe mà trong lòng sục sôi, tràn trề hy vọng về tương lai.
.Bài "Chân tâm anh hùng" này rất được các học viên yêu thích, ai ai cũng biết hát, bọn họ đã lấy bài hát này thành ca khúc đại diện cho cảnh sát hoàng gia, chỉ là vẫn chưa được dùng đến, bây giờ cuối cùng cũng có thể mở cổ họng ra hát rồi.
.Không ít người cũng hát theo, người không biết hát thì, hừ, trên mặt lộ vẻ rất xúc động. Trong lòng cảm thấy, bài hát này đã bao gồm cả mồ hôi mà cảnh sát hoàng gia để lại trại huấn luyện, lý do vì sao bọn họ kiên trì, cùng với mộng tưởng về tương lai của bọn họ.
.Đại diện cho rất nhiều rất nhiều!
.Điều then chốt hơn nữa là, sau khi bị tiếng hát cảm nhiễm, trong tiềm thức bọn họ đã dần dần dung hợp cảnh sát hoàng gia với hình tượng anh hùng.
.Đây chính là điều Hàn Nghệ muốn, xây dựng hình tượng anh hùng của cảnh sát hoàng gia.
.Cảnh kỳ tuy đã lên đến chỗ cao nhất, bài hát cũng đã hát xong, nhưng tiếng hát vẫn vang vọng trên bầu trời, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều nhìn lên cảnh kỳ tung bay phấp phới trong gió, bất giác nảy sinh một cảm giác thần thánh.
.Qua một lúc lâu, Lý Trị mới thu ánh mắt, hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, mục đích khanh kéo cờ để làm gì?
.Hàn Nghệ trả lời: - Chủ yếu là tác dụng tượng trưng, bách tính hiểu được ý nghĩa của cảnh sát hoàng gia từ lá cờ, chính là bệ hạ ban ân sủng cho bách tính, sau này sẽ còn dựng cột cờ ở trước cửa Dân An Cục nữa.
.- Chủ ý này thật sự rất hay a! Trình Xử Lượng cười ha ha nói: - Lúc nãy khi ta xem kéo cờ, cũng hết sức kích động a!
.Khế Bật Hà Lực thì nói: - Bệ hạ, người đây là bên trọng bên khinh a, cảnh sát hoàng gia có cảnh kỳ, vậy trong quân cũng phải có quân kỳ a!
.Đỗ Chính Luân cười ha hả nói: - Nếu nói vậy thì suy ra, không phải Đại Đường chúng ta cũng phải có quốc kỳ sao.
.- Quốc kỳ?
.Lý Trị mắt lóe sáng, nói: - Chủ ý này cũng không tồi.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói: - Bệ hạ quả là thánh minh, đến lúc đó các châu huyện Đại Đường ta đều dựng quốc kỳ, đó là tráng quan đến cỡ nào.
.Đỗ Chính Luân khinh bỉ liếc xéo Lý Nghĩa Phủ một cái, đây rõ ràng là ta đề xuất.
.Lý Trị nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, khanh thấy thế nào?
.Ta nói được, ngươi lại bắt ta thiết kế, ta đâu có rảnh a! Hàn Nghệ miễn cưỡng cười vui nói: - Chủ ý này đúng là quá tuyệt vời.
.- Vậy chuyện quốc kỳ này sẽ giao cho khanh, còn về trong quân thì sao, thống nhất cũng sử dụng quốc kỳ. Lý Trị cười ha hả nói.
.Biết ngay là như thế mà! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, nhưng miệng thì lại nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị lại nói: - Buổi lễ tốt nghiệp này đã kết thúc chưa?
.Hàn Nghệ nói: - Vẫn còn một nghi thức cuối cùng.
.- Vẫn còn?
.Không ít người hết sức đồng thanh nói.
.Một buổi lễ tốt nghiệp đã khiến ngươi chơi dữ dội như vậy rồi.
.Lý Trị vốn là vẫn chưa thỏa mãn, hưng phấn nói: - Không biết còn có nghi thức gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chính là vinh diệu tường.
.Lý Trị lập tức chớp chớp mắt, chỉ thấy một luồng hơi lạnh từ bàn chân xuyên lên đến trán. Trình Xử Lượng cũng là như thế, cả người phát rét, vinh diệu tường này đúng là quá khủng khiếp rồi.
.Không ít đại thần đều không kìm nổi mà khẽ run, ngay cả đám người Hứa Kính Tông.
.Lão thất phu như Trình Giảo Kim thì lại bật cười ha hả. Khế Bật Hà Lực bọn họ cũng không rõ, nhìn thấy các đại thần băng hỏa lưỡng trọng thiên, trong lòng rất hiếu kỳ, nói: - Vinh diệu tường gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lát nữa đại tướng quân sẽ biết. Nói xong hắn lại hướng tới Uất Trì Tu Tịch bọn họ gật đầu, Uất Trì Tu Tịch lập tức dẫn đội ngũ bước đều đi về phía vinh diệu tường.
.Lý Trị cười khổ một tiếng, nói: - Vậy chúng ta cũng đi xem thử đi.
.Đám người Hứa Kính Tông, Lưu Phất cả đời này cũng không bao giờ muốn nhìn thấy vinh diệu tường kia nữa, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo Lý Trị qua đó.
.Nói đến vinh diệu tường này thì đúng là lịch sử lâu đời nha, mọi người đến phía trước vinh diệu tường, nhìn thấy từng miếng gỗ bên trên, trong lòng đều là đủ mọi cảm giác lẫn lộn, nói đến đều là nước mắt a. Cho dù là cảnh sát hoàng gia cũng như vậy, Vi Phương trước đây bị vinh diệu tường này hành hạ đến chết đi sống lại, lần đầu trong cuộc đời muốn treo cổ tự sát.
.Nhưng bây giờ khi bọn họ lại đứng trước vinh diệu tường lần nữa, trên mặt lại có nhiều nụ cười hơn, dường như đã nhìn thấy chính mình thuở ngây thơ năm đó, nhớ lại ngày đó, liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều không cần nói ra lời.
.Đương nhiên, Hứa Kính Tông bọn họ toàn bộ đứng ở sau cùng, liếc ánh mắt sang một bên, thứ này quá khiếp rồi.
.- A! Vô Y tỷ, tên của tỷ cũng ở trên đó.
.Một thiếu nữ đột nhiên nói lớn.
.Khuôn mặt Tiêu Nhuệ lập tức đỏ lên.
.Không ít đại thần đều phì cười, Tiêu Vô Y mà lại tề danh với nhiều tể tướng, nguyên soái đại danh đỉnh đỉnh như vậy, chuyện này thật là quá khôi hài rồi.
.Còn tỷ đệ Tiêu Vô Y thì trong lòng rất đắc ý, chỉ là Tiêu Vô Y thấy ở đây có nhiều trưởng bối như vậy, nàng cũng không tiện quá kiêu ngạo, là ra vẻ hết sức ngượng ngùng, thực sự thì trong lòng vô cùng thản nhiên, đệ ta treo tên của ta, hợp tình hợp lý a.
.Hàn Nghệ cũng không tiện lên tiếng lắm, đi đến phía trước đội ngũ, nói: - Nhớ trước đây ngày đầu tiên các ngươi vào trại huấn luyện hoàng gia, lúc đó các ngươi chỉ là một tiểu tử chẳng có danh tiếng gì, vinh quang trên người các ngươi đều là đến từ trưởng bối của các ngươi, chứ không phải là từ bản thân các ngươi, bởi vậy lúc đó ta bảo các ngươi treo tên của trưởng bối mà các ngươi sùng bái nhất lên, thật ra mục đích chính là muốn khích lệ các ngươi. Ta hy vọng có một ngày các ngươi có thể treo tên của mình lên, ta tin rằng trưởng bối của các ngươi cũng hết sức đồng ý nhìn thấy tất cả những điều này xảy ra, không có phụ mẫu nào hy vọng con trai của mình vĩnh viễn sống dưới sự bao bọc của mình, họ đều hy vọng con cháu của mình có tiền đồ. Mà hiện giờ, cuối cùng các ngươi đã có tư cách dùng tên của mình thay thế tên của trưởng bối các ngươi, có lẽ có người sẽ hỏi, các ngươi đã đạt được thành tựu gì, rồi các ngươi có vinh quang gì, trước mặt bệ hạ, ta có thể nói với bọn họ vô cùng chắc chắn, khổ cực các ngươi nếm trải, mồ hôi các ngươi rơi xuống trong ba năm nay không ít hơn những người đọc sách dùi mài kinh sử mười năm, có thể thông qua đợi huấn luyện của trại huấn luyện, trở thành một cảnh sát hoàng gia, đây chính là vinh quang thuộc về các ngươi.
.Tiêu Vô Y và Dương Phi Tuyết vỗ tay trước, những người còn lại cũng vỗ tay theo.
.Đợi khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Hàn Nghệ lại nói: - Như vậy thì tiếp theo, chính là thuộc về thời gian vinh quang của các ngươi. Ồ, đúng rồi, chắc các ngươi chưa quên lễ nghi thuộc về vinh diệu tường chứ? - Chú mục lễ!
.Các cảnh sát hoàng gia đồng thành nói lớn.- Ha ha!
.Không ít người hiểu được lập tức bật cười.
.Thậm chí cả Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên cũng không kìm lòng nổi mà bật cười. Còn đám người Hứa Kính Tông thì lại dường như bị người ta cho một cái tát thật mạnh, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận