Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1383: Độc mồm độc miệng

.Dù là nhiều việc bị gác lại, nhưng chấp hành chính sách vĩnh viễn là nhanh nhất.
.Bởi vì đã đến tuyệt cảnh rồi, không có ai có biện pháp tốt hơn, hiện giờ có người đứng ra, mọi người đều đồng ý làm theo hắn, cũng không có sự lựa chọn khác nữa. Nếu như là thái bình thịnh thế thì khác, ví dụ Đại Đường, bất cứ một chính sách nào cũng phải trải qua vô số lần thảo luận mới có thể ban bố, chấp hành cũng hết sức khó khăn, biến pháp của Hàn Nghệ cũng phải tiến hành lặng thầm, đâu có thể làm dứt khoát nhanh gọn như thế này, vậy thì thật là đang tìm đường chết rồi.
.Bởi vậy sau khi những chính sách của công chúa Hoằng Hóa ban bố, đã lập tức được chấp hành, mấu chốt là Thổ Dục Hồn cũng không lớn bao nhiêu, mảnh đất phồn hoa, phi ngựa trong một ngày là có thể truyền đi, hơn nữa hiện giờ quan viên địa phương cũng đều là công chúa Hoằng Hóa vừa mới bổ nhiệm, không có thế lực ở địa phương, cũng chỉ có thể mượn chính sách này để xây dựng quyền uy, bởi vậy việc chấp hành cũng vô cùng nhanh.
.Ngay lập tức toàn quốc trên dưới liền náo động hẳn lên, rõ ràng đã tổn thất vô cùng nhiều nhân khẩu, hiện giờ hình như nhân khẩu cũng đã tăng lên, hơn nữa bách tính đều hết sức nhiệt tình, đây chính là ruộng của nhà mình, ai nấy cũng đương nhiên đều dồn hết sức mà làm.
.Thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng, mênh mông bát ngát ngàn dặm, hồ Thanh Hải sóng biếc đến tận chân trời, giống như một cái khay ngọc phỉ thúy khổng lồ khảm trên đỉnh núi cao vậy, giữa thảo nguyên, cấu thành một bức tranh phong cảnh tráng lệ nào núi, hồ, thảo nguyên tôn lên vẻ đẹp của nhau.
.- Chạy... !
.Tiểu Dã cưỡi ngựa hoa Thanh Hải rong ruổi trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, tận tình mà phi, thật là vui vẻ.
.Mà ở phía sau cậu còn có một đại đội nhân mã đi theo, chính là đám người công chúa Hoằng Hóa và Hàn Nghệ.
.- Hàn Thị lang, thật là phải cảm ơn ngươi nhiều, nếu không phải ngươi, ta thật không biết nên làm thế nào.
.Công chúa Hoằng Hóa vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hiện giờ mỗi một chính sách ban bố xuống đều đã được chấp hành rất tốt, mà từ trên cho xuống dưới, mọi người đều nhiệt tình tăng vọt, điều này khiến công chúa Hoằng Hóa thở phào một hơi thật dài, nhưng nàng ta biết, đây hết thảy đều là công lao của Hàn Nghệ, không có Hàn Nghệ, thì không có tất cả những điều này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Khả hãn quá khiêm nhường rồi, vẫn nói là người hạ đẳng lao lực, người trung đẳng lao trí, người thượng đẳng lao nhân, nếu như khả hãn biết làm thế nào, vậy thì khả hãn đã không phải khả hãn rồi. Mà nếu ta không biết làm thế, vậy thì ta không lên làm nổi Hộ Bộ Thị lang này.
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Hàn Thị lang thật sự là khéo ăn nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đa tạ khả hãn tán thưởng, những người bên cạnh ta đều cảm thấy ta rất lắm lời, giống như một phụ nhân vậy.
.Công chúa Hoằng Hóa có chút hăng hái nói: - Lời này là thật?
.- Hàn Nghệ không dám lừa gạt khả hãn! Lúc nói, ánh mắt Hàn Nghệ liếc xéo sang Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân đương nhiên biết là hắn đang chỉ mình, làm ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức phong cảnh Thanh Hải.
.Công chúa Hoằng Hóa khẽ cười, nói: - Cho dù là lắm lời, ta cho rằng sự lắm lời của Hàn Thị lang cũng là thiên kim khó cầu.
.Không hổ là khả hãn, quả nhiên biết hàng! Nhưng ngoài miệng Hàn Nghệ lại cực kỳ khiêm tốn nói: - Điều này thì Hàn Nghệ không dám nhận, nếu thật là như vậy, thì ta còn làm buôn bán gì chứ. Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: - Thật ra chẳng qua là ta chỉ nói vài câu, mấu chốt thực sự vẫn là ở chỗ tự thân Thổ Dục Hồn gia tài hùng hậu, chỉ riêng vùng hồ này, đã không biết có thể nuôi sống bao nhiêu người, nếu không phải như vậy, không bột đố gột nên hồ a.
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Đây đều là nhờ Hàn Thị lang, nếu không phải Hàn Thị lang tương cáo, ta cũng chưa từng biết hóa ra khu vực này lại chứa nhiều muối như vậy. Nhưng chỉ bằng muối này, thật sự có thể chống đỡ được tài chính của cả một quốc gia sao?
.Hồ Thanh Hải chứa lượng tài nguyên muối vô cùng khổng lồ, là một người Trung Quốc thì đều biết, Hàn Nghệ đã đến hồ Thanh Hải hơn N lần rồi, vô cùng quen thuộc đối với vùng này. Thành trấn có thể thay đổi, nhưng môi trường tự nhiên này thì sẽ không có thay đổi quá lớn. Như hiện tại mà nói, việc khai thác muối của hồ Thanh Hải vẫn là tương đối ít, là đến thời Tây Hạ mới phát hiện rất nhiều muối, và còn khai thác mạnh mẽ, trở thành nguồn thu nhập tài chính chủ yếu của Tây Hạ. Hàn Nghệ bảo công chúa Hoằng Hóa khai phá hồ quốc Thanh hải, căn bản chính là nhằm vào muối này. Lúc đầu công chúa Hoằng Hóa còn không tin, tài sản của nhà ta, ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta nữa.
.Vì thế đã bí mật phái người đi thăm dò, đương nhiên, thăm dò thế nào cũng đều là Hàn Nghệ dạy bọn họ, và còn truyền thụ cho công chúa Hoằng Hóa một loạt kỹ thuật chế muối.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu ở thời kỳ Trinh Quán, việc này phỏng chừng là khó, nhưng nếu là hiện giờ, tuyệt đối có thể, bởi vì thương nghiệp của Đại Đường đang phát triển nhanh chóng, bách tính trở nên giàu có, nhu cầu về muối càng ngày càng lớn, bao nhiêu cũng tiêu hao hết. Hơn nữa, vừa hay Đại Đường đang bắt đầu kế hoạch lớn Tây Bắc, sẽ có rất nhiều người Trung Nguyên đến thảo nguyên, tin rằng rất nhiều người đều lựa chọn đến Thổ Dục Hồn. Con người tới tới lui lui, cũng phải ăn chứ, lượng tiêu thụ muối tất nhiên sẽ lớn, đến lúc đó bách tính của phía bắc thảo nguyên cũng cần đến muối. Chỉ có thể nói vị trí địa lý của Thổ Dục Hồn thực sự là quá tốt, không làm mậu dịch thật là lãng phí, bởi vậy chỉ bằng muối và đường, đủ để chống đỡ tài chính của cả Thổ Dục Hồn, không cần phải trưng thu bất cứ thuế phú nào. Sau khi trở về, ta sẽ kiến nghị với bệ hạ, mua một lượng lớn muối của Thổ Dục Hồn.
.Trước mắt mà nói, muối tương đối đắt, bởi vì không có kỹ thuật muối biển, bách tính đều phải hết sức tiết kiệm, nhưng Hàn Nghệ dốc sức phát triển kinh tế, cái gì có thể đại diện kinh tế, tất nhiên mức sống của bách tính, nhập khẩu muối, đó là xu thế tất yếu.
.Hiện tại Thổ Dục Hồn là nước nhỏ dân ít, chỉ cần một ngành nghề tỏa sáng là đủ phát tài rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa lại nói: - Ngươi muốn quay về sao?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Vốn dĩ không có dự tính về nhanh như vậy, nhưng mấy ngày trước Bùi tướng quân gửi thư đến mời ta đến phía bắc một chuyến, chắc khả hãn cũng biết hiệp nghị bãi cỏ, ta phải đi xem thử.
.Sự bình tĩnh của Tây Bắc, đều là đến từ bản hiệp định bãi cỏ của Hàn Nghệ.
.Công chúa Hoằng Hóa hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Nhưng chỗ ta vẫn cần Hàn Thị lang tương trợ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin khả hãn yên tâm, đợi khi ta về Trường An, sẽ lại đi qua nơi này.
.Công chúa Hoằng Hóa nghe xong, vẫn là vẻ mặt sầu lo. Giờ vừa mới bắt đầu, người sáng lập là ngươi đã muốn đi, lỡ như có vấn đề gì, ta cũng không biết nên xử lý thế nào.
.Hàn Nghệ biết vì sao nàng ta sầu lo, nói: - Khả hãn đọc nhiều sách vở, chắc biết chuyện biến pháp của Thương Ưởng chứ?
.Công chúa Hoằng Hóa gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Khả hãn chỉ cần học tập Thương Ưởng là được, lấy pháp trị quốc, không những phải lấy mình làm gương, còn phải yêu cầu mỗi một con dân đều tuân thủ quy củ, tuyệt không thủ hạ lưu tình, chỉ cần quy củ này không xấu, có xấu mấy cũng chẳng đến mức nào.
.- Đa tạ Hàn Thị lang chỉ giáo! Công chúa Hoằng Hóa khẽ gật đầu, hết sức tiếc hận nói: - Chỉ tiếc Thổ Dục Hồn không có nhân tài giống như Hàn Thị lang.
.Kỳ thật nàng ta rất muốn giữ Hàn Nghệ lại, nếu Hàn Nghệ không phải Tể tướng Đại Đường, thì nàng ta nhất định sẽ mời Hàn Nghệ đến đây làm Tể tướng, chỉ tiếc Hàn Nghệ vốn đã là Tể tướng, không thể nào chạy đến Thổ Dục Hồn đảm đương chức Tể tướng.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười, nói: - Khả hãn quá khen rồi.
.Đoàn người thị sát một vòng ở khu vực ruộng muối, hiện giờ nơi này đã được khống chế toàn bộ, tất cả quy về quốc gia, Hàn Nghệ lại đích thân truyền thụ một số kỹ thuật cho công chúa Hoằng Hóa, nhưng vẫn chưa thị sát xong, trong cung đã có người đến, công chúa Hoằng Hóa liền quay về.
.Không có cách nào, hiện giờ sự vụ quả thực hết sức bận rộn, công chúa Hoằng Hóa chỉ có thể vội vàng chạy về.
.Trần Thạc Chân đột nhiên cười nói: - Xem ra vị khả hãn này khá luyến tiếc ngươi.
.Hàn Nghệ có chút nghiêm túc nói: - Đây chính là chỗ chênh lệch của cô và nàng ấy.
.Trần Thạc Chân ngẩn người nhìn hắn.
.- Nhìn cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ cô cho rằng cô mạnh hơn nàng ấy?
.Câu hỏi này khiến Trần Thạc Chân rất buồn bực, chỉ nói: - Ta họ Trần, cô ta họ Lý, đây là ngươi đã từng nói.
.- Ta chỉ nói đùa thôi, cô còn tưởng là thật. Cô có biết, chênh lệch thực sự của cô và nàng ấy ở đâu không?
.- Xin lắng tai nghe. Trần Thạc Chân cười lạnh nói.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Là khả hãn, là hoàng đế, khả năng quan trọng nhất là ở lòng tiếc nhân tài và đạo dùng người. Hoàng đế không cần phải hiểu về muối, không cần phải biết cày ruộng, nhưng cần giỏi khai quật nhân tài, giỏi đặt nhân tài vào đúng vị trí thích hợp. Đương nhiên là khả hãn luyến tiếc ta, nếu như nàng ấy không tiếc ra, nàng ấy nhất định sẽ thất bại. Nhân tài giống như ta, ô đệt, quả thực chính là có thể gặp chứ không thể cầu, nếu cô còn không cố gắng giữ lại, vậy thì cô còn làm khả hãn gì chứ, về nhà trồng ruộng đi.
.Mà còn cô, lúc trước đều là dùng mấy điểu nhân (kẻ khốn khiếp) gì đó, Cửu Đăng thần côn, giang hồ thuật sĩ, cường đạo tặc khấu, lưu manh du côn, nếu như vậy mà cô thành công, vậy chẳng phải cô đang đánh vào mặc người thiên tài thông minh sao. Hơn nữa, cô chỉ từng muốn giết ta, nhưng chưa từng muốn chiêu nạp ta, cô không thất bại thì quả thực là chuyện không thể tin nổi. Với trình độ này của cô, còn không biết xấu hổ lấy người ta ra cười đùa, nếu ta là cô, ta nhất định sẽ tự biết xấu hổ, úp mặt vào tường suy nghĩ, đâu còn dám lên tiếng chứ.
.Trần Thạc Chân mặt lúc xanh lúc đỏ, nàng ta vốn muốn trêu ghẹo Hàn Nghệ một phen, chưa từng nghĩ đến lại bị Hàn Nghệ tiêu khiển một trận, mấu chốt là nàng ta cũng không có cách phản bác, mặt âm trầm nói: - Ngươi nói đủ chưa?
.Hàn Nghệ hứ một tiếng: - Ta nói Chân Chân
.Chân Chân?
.Trần Thạc Chân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói: - Ngươi đừng ép ta động thủ!
.- Tiểu Dã! Tiểu Dã!
.- Hàn đại ca! Đệ đây!
.- Mau mau tới đây.
.Trần Thạc Chân nghiến răng nghiến lợi mắng: - Đồ vô liêm sỉ.
.Chỉ chốc lát sau, Tiểu Dã liền cưỡi ngựa chạy tới, hưng phấn nói: - Hàn đại ca, đệ thấy bên kia có một số thuyền, chúng ta đi ngồi thuyền câu cá không?
.- Được đấy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại quay sang Trần Thạc Chân nói: - Chân đại giáo chủ, cô có đi không?
.Trần Thạc Chân quay đầu đi, phẫn nộ nói: - Không đi.
.Wow! Tiểu Dã ở đây, cô cũng dám vênh như vậy? Xem ra phải cho cô chút cảnh cáo xem sao. Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Được thôi! Vậy ta không trả tiền công là được.
.- Ngươi!
.- Ta cái gì, bây giờ Tiểu Dã ở đây không, cô là cận vệ của ta, cô không gần ta, còn muốn đòi tiền công? Dứt khoát là cô thuê ta đi.
.Trần Thạc Chân đã tức đến mức sắp ngất đi rồi.- Đến lúc đó ngươi rơi xuống hồ, đừng có trách ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ cô quên chúng ta còn từng uyên ương nghịch nước rồi sao, có thể thấy kỹ năng bơi lội cao của ta a!
.Trần Thạc Chân đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra, trên mặt không khỏi hiện lên một vệt đỏ ửng.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ặc, nhưng mà ta có một yêu cầu.
.Trần Thạc Chân cũng lười mở miệng rồi, chỉ liếc mắt lạnh nhìn.
.Hàn Nghệ xoa xoa tay, hơi ngượng nghịu nói: - Cô có thể đổi về nữ trang không, kiểu trang điểm này của cô sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng câu cá của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận