Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1212.1: Bóng ngừa lão hóa

.Không có trẻ con bên cạnh, các người lớn cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cũng có thể làm những việc mình muốn làm.
.- Phòng bảo linh cầu1? Cái tên này thật kỳ quái. (1: Bowling) Lý Trị đứng trước một gian phòng lớn, ngẩng đầu nhìn áp phích đón gió phấp phới bên trên.
.Trong cả khu vui chơi này, gian phòng lớn này chỉ đứng sau sân đua xe.
.- Hồi bẩm bệ hạ, sở dĩ lấy tên "bảo linh", chính là hy vọng nói với mọi người rằng vận động thích hợp là có lợi đối với thân thể, có thể khiến con người đến trung niên vẫn có thể duy trì tinh lực sung mãn, từ phương diện khác mà nói, đây chính là làm chậm già cả. Hàn Nghệ thuận miệng lừa phỉnh, hắn không có thời gian để nghĩ một cái tên.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Hay lắm! Hay lắm! Thử hỏi ai không nghĩ trường sinh bất lão, cái này khác với giang hồ thuật sĩ bán đan dược nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
.Thôi Hồng Lăng các nàng đều che miệng cười, ngay cả Tiêu Vô Y cũng buồn cười.
.Lý Trị bừng tỉnh đại ngộ, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, dường như đang nói, tên gian thương nhà ngươi, người ta bán đan dược, đó là từ xưa đến nay, ngươi làm một trò chơi cũng dùng chiêu này.
.Shit! Y nói lão tử là kẻ lừa đảo, mẹ nó, không hổ là thầy bói, cái này cũng có thể đoán mò được, nhưng mà tên này nói chuyện vẫn tai hại như trước. Hàn Nghệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Vương công tử khen lầm rồi, ta đây là có căn cứ sự thật, ngược lại là việc cầm đồng tiền đập rùa mới không đáng thương thảo.
.Lư Sư Quái lập tức bật cười ha ha.
.Vương Huyền Đạo nhếch mép cười, không lên tiếng nữa.
.Đây chính là điểm Hàn Nghệ hận nhất, Vương Huyền Đạo luôn đột nhiên thốt lên một câu, khiến người hết sức xấu hổ, ngươi muốn tranh luận với y, y cũng sẽ không phản ứng với ngươi, chỉ có thể nói sang chuyện khác: - Hiện giờ mà nói, đây là chỗ vui chơi duy nhất dành cho người lớn tiêu khiển ở trong khu vui chơi. Nhưng khu vui chơi xây dựng ở kỳ hai, nơi dành cho người lớn du ngoạn sẽ nhiều hơn rất nhiều.
.Lý Trị có vẻ hơi kinh ngạc nói: - Còn là kỳ hai?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Bởi vì công trình của khu vui chơi cực lớn, cần không ít tiền, thần và Tư không kết hợp với nhau cũng có chút lực bất tòng tâm, bởi vậy nên chia thành hai kỳ, nếu như hôm nay không thành công, cũng có thể giảm bớt một ít tổn thất.
.Lý Trị cười, nói: - Nếu nói đến tiền à, trong thiên hạ chỉ sợ không ai tính toán tinh minh hơn thương nhân.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần nhất định đem hết khả năng khiến quốc khố trở nên càng thêm dồi dào, không lãng phí một văn tiền, một thước vải.
.Các đại thần xung quanh nghe xong không khỏi rì rầm, lần trước làm dự toán quý gì đó đã làm cho bọn họ sống lên chết xuống rồi, nếu lại thêm lần nữa, ai mà chịu nổi a!
.Lý Trị trong lòng sao có thể không rõ, liếc Hàn Nghệ một cái, sau đó đi vào bên trong.
.Đi vào bên trong, thứ đập vào mắt chính là sàn nhà vô cùng bóng loáng.
.Lý Trị đột nhiên nói:
.- Đúng rồi! Lúc nãy trẫm định hỏi khanh, sàn nhà này khanh làm sao mà bóng loáng như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đây là bởi vì vi thần cho người bôi một lớp sáp trên bề mặt, làm như vậy điểm tốt chính là có thể khiến ván gỗ trở nên sáng bóng và bền hơn, nhưng khuyết điểm đó là sáp là thứ hết sức đắt đỏ, cho nên dẫn đến phí tổn vô cùng cao.
.Hứa Kính Tông cười ha hả nói: - Thương nhân đều là không có lợi ích thì không dậy sớm nổi, nghĩ tất Hàn Thị lang nhất định có cách kiếm lại.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Thật là người sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Hứa huynh.
.Hứa huynh?
.Hứa Kính Tông lập tức trợn mắt mà nhìn.
.Hàn Nghệ sớm đã nhìn quen không trách rồi, tiếp tục nói: - Muốn đến đây chơi, nhất định phải mua thẻ hội viên của chỗ này, ta cũng không phủ nhận, giá tiền cũng hết sức đắt đỏ.
.Xã hội hiện nay, bách tính bình thường có thể có bao nhiêu tiền chi tiêu, chi tiêu chủ lực đương nhiên chính là những quý tộc này, Hàn Nghệ nghĩ hết mọi cách để kiếm tiền của bọn họ.
.- Nếu khanh đã dám bán đắt như vậy, nghĩ tất nhà bóng này chắc có chỗ thu hút người của nó.
.Lý Trị đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy từng đường bóng một, giữa các đường bóng có một đường hầm hẹp, đệm vải bố thật dày, ước chừng có hai mươi đường, ở ngay đầu đường bóng bày từng món đồ màu trắng giống như cái lọ, lại thấy một thanh niên thân mặc áo tơ lụa đang cầm quả cầu màu đỏ thẫm ném về phía những cái lọ kia, nhưng rất đáng tiếc, lăn đến chỗ vải bố rồi, ngay cả một cái lọ cũng không chạm đến.
.Lý Trị không khỏi bật cười, đại khái cũng đoán ra cách chơi là gì rồi, cảm thấy cũng quá là đơn giản, bày mấy hòn đá cũng có thể chơi, không có gì ly kỳ, trong lòng có chút hơi thất vọng.
.Du khách bên trong phần đông đều là quý tộc, cho dù không biết Lý Trị, cũng biết đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, vừa thấy Lý Trị đi ở giữa, xung quanh còn có không ít hộ vệ, không cần nghĩ cũng biết là hoàng đế, đang chuẩn bị hành lễ thì bị Lý Trị ngăn lại, trong hoàn cảnh này, thân phận hoàng đế ngược lại còn trở thành chướng ngại.
.Bởi vậy Lý Trị trực tiếp đi vào bên trong cùng, bỗng nhiên, y nhướn mày, nói: - Sao bọn họ lại chạy đến đây rồi?
.Hàn Nghệ hơi ngẩn người, đi lên phía trước nhìn, chỉ thấy có mấy đại hán vạm vỡ đang đứng bên trong, chính là đám người Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, Cao Khản, ngoài ra còn có một người, chính là Nguyên Ưng không chịu trách nhiệm.
.- Cầu kỹ của mấy vị tướng quân xuất thần nhập hóa, thật khiến Nguyên mỗ nhân khâm phục sâu sắc.
.Nguyên Ưng thanh sắc tịnh mậu, vẻ mặt sùng kính nói với ba người kia.
.Khế Bật Hà Lực giận hừ một tiếng, nói: - Nguyên Ưng, ngươi đừng có đắc ý, hôm nay ngươi gặp may, đợi ta luyện thêm mấy ngày, Nguyên gia các ngươi giàu đến đâu đi nữa, chỉ sợ cũng không đủ cho ngươi thua.
.- Phải phải phải!
.Nguyên Ưng liền tục gật đầu, nói: - Ngày khác lại hẹn, Nguyên mỗ nhất định liều mình tương bồi. Đúng rồi, không biết các vị gửi tiền đến nhà ta, hay là ta đích thân đến phủ lấy?
.A Sử Na Di Xạ giận nói:
.- Ngươi nói vậy là ý gì, chỉ một chút tiền này, chúng ta sẽ thiếu ngươi hay sao?
.Nguyên Ưng không sợ chút nào, vỗ vỗ vai A Sử Na Di Xạ, cười ha hả nói: - A Sử Na đại ca, tiểu đệ đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, cho nên ta mới hỏi như vậy a!
.- Ngươi yên tâm, đến lúc đó chúng ta sẽ cho người đưa đến nhà ngươi. Cao Khản lườm Nguyên Ưng nói. Kỳ thật ánh mắt nhìn Nguyên Ưng của mỗi một người cũng chẳng khác nhau mấy, dù sao cũng không có mấy người lại thích Nguyên Ưng.
.Dù sao thì với cá tính của Nguyên Ưng, ngươi muốn trốn nợ là chuyện không thể nào, chuyện thiếu đức gì mà ông ta không làm ra được, không đáng, bởi vậy so với để người ta đến nhà đòi nợ, chi bằng chủ động đưa đến thì hơn, tránh mất mặt.
.- Đa tạ, đa tạ! Mấy vị tướng quân thật là trượng nghĩa, tiểu đệ cảm thấy khâm phục sâu sắc.
.Nguyên Ưng ra sức chắp tay.
.Nhưng nói đi nói lại, Khế Bật Hà Lực bọn họ cũng chẳng phải loại lương thiện, dám cược tiền với đám lưu manh này bọn họ đã là vô cùng lớn gan rồi, còn dám bắt bọn họ trả tiền thì lại càng ghê gớm hơn nữa, có thể thấy Nguyên Ưng hai đạo trắng đen đều có thể xài được.
.Tiêu Vô Y nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tên khốn này lại đang lừa bịp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận