Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1257: Công khai

.Liên tiếp ba ngày, kỳ khoa cử được mọi người chú ý này cuối cùng cũng đã kết thúc, việc tiếp theo chính là chấm bài thi.
.Dù sao cũng có trên một ngàn bài thi, bởi vậy phương thức chấm thi cũng là thông qua sàng lọc từng lớp từng lớp, hơn nữa sau khi vượt qua phần thi viết, còn phải tiến hành phỏng vấn ở Lại Bộ, cũng chính là thi vấn đáp, cuối cùng mới có thể xác định người thi đỗ thực sự, nhưng so sánh mà nói, phần thi viết nặng hơn một chút, thông thường đã thông qua phần thi viết, nếu phỏng vấn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao thì cổ đại vẫn hết sức chú trọng văn chương, biết ăn nói chỉ là thứ yếu, hoàng đế cũng là đọc tấu chương, không phải ngày ngày nghe ngươi liến tha liến thoắng.
.Trong đó đương nhiên cũng là lấy tiến sĩ khoa làm chính, người thi minh pháp khoa, quân chính khoa vô cùng ít, bởi vì tính chuyên nghiệp quá mạnh, đặc biệt là quân chính khoa, sự thành lập của Học viện quân sự Đại Đường đã khiến những người vốn dĩ dự định thi quân chính khoa trực tiếp đến Học viện Đại Đường luôn rồi. Còn tiến sĩ khoa thì tương đối toàn diện, có thể nói là quan viên dự bị của thế hệ đại thần trung tâm, trong ba môn thường khoa, có đến chín mươi phần trăm số người đăng ký thi vào tiến sĩ khoa.
.Phòng chấm thi.
.Hiện giờ trời đã tối rồi, nhưng phòng chấm thi thì vẫn đèn đuốc sáng trưng, các khảo quan đang cẩn thận chấm bài thi.
.Bỗng nhiên, ánh nến lay động một chặp, chỉ thấy một đám người từ ngoài đi vào.
.Chính là Lý Trị cùng với một loạt đại thần trung tâm như Hàn Nghệ, Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cùng với các khảo quan chấm thi kia vội vàng đứng dậy thi lễ.
.- Chư vị ái khanh vất vả rồi.
.Lý Trị rất hưng phấn nói: - Các khanh làm việc của các khanh, đừng để ý đến trẫm, trẫm chỉ đến xem thử thôi.
.Lý Nghĩa Phủ thân là một trong các quan chủ khảo vội vàng đưa một bài thi lên: - Mời bệ hạ xem qua.
.Lý Trị có chút kích động nhận lấy bài thi, nhưng y không xem phần trên nhiều, bởi vì đó đều là đề cơ bản, chỉ xem đề vấn đáp cùng với vài văn ở phía sau cùng.
.Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh bọn họ cũng lần lượt cầm một bài thi lên xem, duy chỉ có Hàn Nghệ vẫn đần mặt ra đứng ở bên cạnh Lý Trị, với chút trình độ của hắn cũng thật không đủ tư cách xem bài thi kiểu này, đoán chừng có xem cũng chẳng hiểu.
.Xem một hồi lâu, Lý Trị khen ngợi, nói: - Bài văn này viết thật là hay quá, văn từ sắc bén, phân tích thấu triệt Nhậm Tri Cổ? Thì ra là hắn, chẳng trách, chẳng trách.
.Lại ngẩng đầu lên, chợt thấy đám người Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh đều lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: - Mấy vị ái khánh sao đều lắc đầu thở dài, lẽ nào bài thi của các thí sinh này đều không lọt vào mắt của mấy vị ái khanh sao?
.Đỗ Chính Luân hết sức trực tiếp cầm một bài thi đưa đến trước mặt Lý Trị, nói: - Bệ hạ, văn chương kiểu này sao có thể thi đỗ được.
.Lý Trị sửng sốt, cầm lấy xem, khẽ nhíu mày, lẳng lặng đặt bài thi xuống, lại cầm một bài thi lên xem xem, lại khẽ nhíu mày, quay sang Lý Nghĩa Phủ nói: - Lẽ nào những bài thi này chính là bài tốt nhất trong các thí sinh sao?
.Bài thi đưa lên cho Lý Nghĩa Phủ xem, chắc chắn đã là bài thi tốt nhất rồi.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, tài hoa của Đỗ Trung thư, Lư Thượng thư bọn họ đều là phượng mao lân giác1 ở Đại Đường ta, những thí sinh này làm sao có thể so sánh với họ được.
.(1: ý nói là hiếm có như lông phượng hoàng và sừng kỳ lân)
.Một Đại học sĩ bỗng nhiên đi tới, nói: - Bệ hạ, danh sách này dường như có vấn đề?
.Lý Trị nói: - Vấn đề gì?
.Đại học sĩ kia nói: - Mời bệ hạ xem qua, hơn hai trăm người trên danh sách này, chỉ có bốn mươi năm mươi người là đến từ cao môn đại tính, số còn lại đều là con cháu hàn môn, chuyện này chưa bao giờ thấy trong các kỳ khoa cử trước đây.
.Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh lập tức nhìn về phía Lý Nghĩa Phủ cùng Hứa Kính Tông.
.Các khảo quan chấm thi kia cũng đều len lén liếc về phía bên này.
.Bầu không khí trở nên rất quái dị.
.Nhưng Lý Nghĩa Phủ lại bình tĩnh cười, quay sang Đại học sĩ kia nói: - Tạ Đại học sĩ, sao ngươi không nói thí sinh đăng ký dự thi cũng là hàn môn chiếm đa số, hơn nữa trước đó bệ hạ đã nghiêm khắc nói rồi, khoa cử này là lấy văn chương làm trọng, cao môn đại danh thì thế nào? Giờ đã là năm Hiển Khánh rồi, sao ngươi còn vương vấn không quên cái thời Ngụy Tấn kia chứ?
.Giọng điệu hết sức kiêu ngạo!
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Lý Trung thư nói không sai, lần này thay đổi chế độ khoa cử, chính là hy vọng công bằng một chút, nếu lấy cao môn đại tính làm tiêu chuẩn, vậy thì còn mở khoa cử làm gì, trực tiếp dùng chế cửu phẩm trung chính là được rồi.
.Lý Nghĩa Phủ có qua có lại mới toại lòng nhau nói: - Hàn Thị lang nói có lý.
.Đại học sĩ họ Tạ kia thấy Hàn Nghệ cũng đã đứng về phía Lý Nghĩa Phủ, trong lòng cũng hiểu được, Hàn Nghệ nhất định là đứng về phía hàn môn, đâu còn dám nói gì nữa.
.Lư Thừa Khánh đột nhiên nói: - Ủa, sao không thấy tên của Vương Huyền Đạo.
.Lý Trị cũng đột nhiên nhớ tới, Vương Huyền Đạo đã tham gia lần khoa cử này, bởi vì từ nhỏ y đã quen biết Vương Huyền Đạo, cũng biết tài hoa của Vương Huyền Đạo, nói: - Bài thi của Vương Huyền Đạo đâu?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Thần không biết, đây đều là bên dưới đưa lên.
.Lý Trị ngồi xuống, mặt âm trầm nói: - Đi mang bài thi của Vương Huyền Đạo đến đây.
.- Tuân mệnh!
.Qua một lúc lâu, một quan viên mới đem bài thi của Vương Huyền Đạo đến.
.Lý Trị mở ra xem, nội dung thì chưa quan tâm vội, đây tuyệt đối là bài thi sạch sẽ nhất trong các bài y từng xem, có thể thấy Vương Huyền Đạo ưa sạch sẽ đến mức độ nào, Lý Trị cũng không xem những phần khác, trực tiếp xem luôn bài văn phía sau cùng, càng xem xuống dưới sắc mặt càng khó coi. Xem xong, Lý Trị gấp bài thi lại, liếc mắt nhìn Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ hết sức bình tĩnh thong dong.
.Trôi qua hồi lâu, Lý Trị cầm bài thi của Vương Huyền Đạo, đứng dậy, có hơi có vẻ mỏi mệt nói: - Các khanh tiếp tục chấm bài đi.
.Nói xong, y liền đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ bọn họ đương nhiên cũng đi theo ra ngoài.
.Bọn họ vừa mới đi, một khảo quan liền sáp lại gần nói: - Lý Trung thư, chuyện này phải làm sao mới được, bài văn của Vương Huyền Đạo mặc dù ngang ngửa với bài văn của Nhậm Tri Cổ, nhưng Vương Huyền Đạo đặc sắc, vẫn hơn một bậc, điều này sao bệ hạ lại không nhìn ra?
.Lý Nghĩa Phủ cười nói:
.- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì, tiếp tục chấm bài thi.
.Hậu cung!
.- Nực cười!
.Lý Trị trở lại hậu cung, vỗ bàn một cái thật mạnh, tức giận lớn tiếng mắng: - Lý Nghĩa Phủ này thật là to gan lớn mật.
.- Bệ hạ, sao lại thế?
.Võ Mị Nương hoảng hốt đi đến, nói: - Lý Nghĩa Phủ lại chọc giận bệ hạ thế nào rồi?
.- Nàng tự xem đi.
.Lý Trị đưa bài thi cho Võ Mị Nương, nói: - Đây là bài thi loại bỏ của vòng sàng lọc thứ nhất.
.Võ Mị Nương nhận lấy xem, nàng ta còn liếc qua đề cơ sở, nhưng rất nhanh đã biết, phần này không nhìn ra được gì cả, thế là lại xem bài văn ở phía sau, xem được một nửa, trong lòng nói thầm, không hổ là Vương Huyền Đạo, quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.
.Tiêu đề bài văn này của Vương Huyền Đạo lấy từ "Kinh dịch", Nhật trung tắc trắc, nguyệt doanh tắc khuy.
.Nhưng nội dung hoàn toàn không phải là tư tưởng Đạo gia, mà là từ đây luận chứng thủ thành khó hơn khai quốc.
.Từ không đến có, một chút cũng là có, từ có đến không, một chút cũng không.
.Hơn nữa còn đề ra tư tưởng trị quốc tinh ích cầu tinh2, trong đó còn bao gồm tư tưởng cách tân cường quốc của Hàn Nghệ, tinh binh luận của Độc Cô Vô Nguyệt.
.(2: ngụ ý đã rất tốt rồi nhưng vẫn muốn tốt hơn nữa)
.Đây là viết cho ai xem, còn không phải là viết cho Lý Trị xem.
.Đầu tiên, lấy hiện tượng tự nhiên nhật nguyệt để luận chứng thủ thành chi quân càng khó làm hơn, vậy nhưng, Lý Trị đã mở ra thời kỳ Vĩnh Huy chi trị, Lý Trị chính là thủ thành chi quân3, thứ nhận lấy cũng là thịnh thế, chiếu theo lý luận này mà xem, Lý Trị vĩ đại hơn so với Lý Thế Dân.
.(3: Không phải người sáng lập quốc gia, trong thời gian tại vị quốc gia khá ổn định, đến lúc chết quốc gia vẫn còn)
.Nhưng đây là nịnh hót sao?
.Đương nhiên phải.
.Nhưng hay ở chỗ ngay bên dưới Vương Huyền Đạo lập tức dẫn ra tư tưởng trị quốc tinh ích cầu tinh, từ các kiểu phát triển của quốc gia luận chứng tinh ích cầu tinh, kết hợp hết sức tốt.
.Hơn nữa điều này lại vừa hay là thứ Lý Trị cần nhất, thứ y nhận lấy chính là thịnh thế, y cũng thường xuyên suy nghĩ, làm sao để làm tốt hơn nữa.
.Lý Trị nhìn thấy bài văn hợp khẩu vị như thế mà lại bị loại bỏ, trong lòng làm sao có thể không tức giận, lẽ nào thủ thành chi quân thì không thể mạnh hơn khai quốc chi quân sao?
.Mấy tên nhãi các ngươi là thần tử của ai?
.Nhưng Võ Mị Nương biết, đây đều là Vương Huyền Đạo cố ý.
.Trong lòng Vương Huyền Đạo sao có thể không biết Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông chắc chắn sẽ không để y thi đỗ, chỉ dựa vào y xuất thân Thái Nguyên Vương thị, hơn nữa lúc đó y không lựa chọn đứng bên phía Lý Trị, bởi vậy y phải viết một bài văn mà Lý Trị không thể cự tuyệt.
.Võ Mị Nương xem đến một nửa, trên cơ bản là chẳng xem gì nữa cả, nhưng vẫn cố ý giả vờ xem hết sức chuyên chú, xem xong, nàng ta đặt bài thi xuống, nói: - Bệ hạ, bài thi này nhất định là nằm trong ba bài đứng đầu, hơn nữa thần thiếp biết nhất định Lý Nghĩa Phủ bọn họ gây khó dễ ở giữa.
.Không đợi Lý Trị mở miệng, nàng ta lời nói xoay chuyển nói: - Nhưng chuyện có nguồn gốc của nó.
.Lý Trị vẻ giận nói: - Chuyện này còn có nguyên nhân?
.Võ Mị Nương nói:
.- Bệ hạ, chắc người còn nhớ, trước đây Vương Huyền Đạo từng dựa vào môn ấm được vào Ngự Sử Đài, nhưng lại là ai khiến Vương Huyền Đạo ra khỏi Ngự Sử Đài?
.Lý Trị nhíu nhíu mày.
.Võ Mị Nương nói: - Với tài hoa của Lý Nghĩa Phủ, sao ông ta không nhìn ra được giá trị của bài văn này, nhưng mà, ông ta dám trình lên cho bệ hạ xem sao? Vương Huyền Đạo dù sao cũng là người bệ hạ đuổi khỏi quan trường, nếu bệ hạ không muốn Vương Huyền Đạo vào quan trường lần nữa, vậy thì Lý Nghĩa Phủ trình bài văn này lên sẽ chỉ khiến bệ hạ đôi bên đều khó xử, bởi vậy thần thiếp cho rằng Lý Nghĩa Phủ làm như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ lòng trung thành.
.Lý Trị trầm mặc nửa ngày, sắc mặt thoáng hòa hoãn vài phần, thở dài: - Chẳng lẽ nàng cũng cho rằng trẫm là hạng người lòng dạ nhỏ mọn sao?
.Cái chết thảm của Vương hoàng hậu khiến y vô cùng áy náy, y làm sao lại còn giận lây sang Vương Huyền Đạo nữa, sớm đã không để ý đến chuyện này nữa rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Nếu bệ hạ không có suy nghĩ như vậy, thì hãy liệt Vương Huyền Đạo vào ba người đứng đầu, Lý Nghĩa Phủ đã biết thánh ý, thiếp thấy ông ta cũng quyết không dám làm bừa, bệ hạ không cần phải tức giận vì chuyện này.
.Lý Trị nói: - Cái này cũng chỉ là thứ yếu, nàng phải biết bài thi đưa đến tay Lý Nghĩa Phủ, danh ngạch của cao môn đại tính chỉ có khoảng hai phần, đây là chuyện chưa bao giờ thấy, hơn nữa văn chương cũng đều rất bình thường, nguyên do trong đó, trẫm không nói nhiều nữa, chắc hẳn nàng cũng hiểu. Nhưng tại sao trẫm muốn đại hưng khoa cử, còn không phải là hy vọng có thể chiêu nạp một số hiền sĩ để phò trợ trẫm, Lý Nghĩa Phủ biết rất rõ nhưng ông ta vẫn làm loạn, có thể thấy ông ta căn bản không để trẫm trong mắt.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thần thiếp lại cảm thấy Lý Nghĩa Phủ làm như vậy là suy nghĩ cho khoa cử, là để đón ý chính sách của bệ hạ.
.Lý Trị nghe vậy rất khó hiểu: - Từ đâu mà nàng nói câu nảy?
.Võ Mị Nương nói:
.- Khoa cử từ sau khi triều Tùy sáng lập vẫn chưa từng đứt đoạn, nhưng cũng không được coi trọng, đây còn không phải vì quan chủ khảo trước đây đều là lấy việc ưu tiên cao môn đại tính làm nguyên tắc sao? Dẫn đến con cháu hàn môn nản lòng thoái chí đối với khoa cử, rất nhiều người đều không muốn đến tham gia khoa cử, càng muốn mượn danh của khoa cử để dựa vào đại thần trong triều hơn, nhớ trước đây Mã Chu cũng không tham gia khoa cử, làm môn khách ở Thường Hà gia, từ đây mới được Thái Tông thánh thượng phát hiện. Mà lần này bệ hạ đại hưng khoa cử, ý muốn chiêu nạp thêm nhiều hiền tài cho triều đình, như vậy thì đầu tiên phải có thêm nhiều hiền tài đến tham gia khoa cử. Nếu lần này bệ hạ cho con cháu hàn môn danh ngạch nhiều hơn, con cháu hàn môn trong thiên hạ mới tin tưởng bệ hạ thật sự khao khát cầu hiền, vậy thì đợi đến lần khoa cử sau, sẽ có thêm nhiều hiền tài đến tham gia khoa cử, như vậy khoa cử mới có thể được coi trọng, mục đích của bệ hạ mới có thể đạt được.
.Lời vợ thủ thỉ bên tai cũng nói đúng đạo lý, tài ăn nói của Võ Mị Nương cũng là thuộc hàng nhất đẳng.
.Lý Trị nghe cũng mềm lòng, gật đầu nói: - Nàng nói cũng không phải là không có lý. Nói xong y lại thở dài nói: - Chỉ đáng tiếc thôi, thôi vậy.
.Khóe miệng Võ Mị Nương hơi cong lên, lộ ra một ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận