Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 874: Cần vui vẻ đi tiếp.

.- Giết người rồi, sĩ tộc giết người rồi.
.Hiện trường nháy mắt không kiểm soát được!
.Cái cách hô như thế này, làm cho những công tử ca ở đây cũng không khỏi sợ hãi, dù nói thế nào, giết người cũng là phạm pháp, hơn nữa lại nôn ra vài lít máu, chắc là không sống được rồi, phải biết rằng bọn họ trong đó có không ít người chỉ là gia đình danh gia, trong nhà cũng không có người làm quan, giờ vừa nhìn liền biết là đánh chết người rồi, thì trong lòng run sợ, cũng tranh thủ thời gian vội vàng chạy trốn, chỉ lo sợ gặp phải phiền phức thôi.
.Bọn họ vừa chạy, các công tử ca còn lại cũng vội vàng rút lui.
.Bùi Thanh Phong coi như là còn bình tĩnh, y mơ hồ cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, vội vàng quát bảo mọi người ngưng lại, bởi vì nếu giờ đi rồi, thì lại càng nói không rõ ràng được rồi.
.Thế nhưng lúc này ai còn nghe y nữa.
.- Bùi huynh, đi nhanh đi!
.Bùi Thanh Phong chẳng những không ngăn cản người khác chạy trốn, còn bị Quý Vi và đám người dưới kéo đi
.Tiệm thuốc bắc Lư gia!
.- Phu quân, chàng nghe xem hình như bên ngoài xảy ra chuyện không hay đó?
.Liễu Cầm nghe phía ngoài có tiếng gào thét kinh hãi, không khỏi cũng cảm thấy sợ hãi.
.- Ta ra xem một chút.
.Lư Sư Quái vừa nghe giết người, làm sao còn ngồi được liền vội vàng đứng dậy.
.Nhưng khi mở một cửa ra chỉ thấy vài đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt y, y lại càng hoảng sợ.
.- Lư công tử, xin ngươi, hãy cứu ông nội của ta với!
.Chỉ thấy một tiểu ca cõng một ông già sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nức nở nói.
.Lư Sư Quái nhìn thấy ông già này hai mắt hơi đóng, hơi thở suy yếu, vội vàng cách xa cơ thể nói: - Mau, đưa vào trong.
.Tiêu Vô Y ngơ ngác nhìn hết thảy, lối mòn không phải cứ như vậy mà tới nha, trôi qua một hồi lâu, nàng mới hướng về phía Hàn Nghệ nói: - Đây đều là trò quỷ của chàng!
.Hàn Nghệ cười đau khổ nói: - Có những lời không cần nói vẫn hiểu được, nhưng nếu nói ra sẽ khiến cho người ta hiểu lầm đấy.
.- Chàng đúng thật là giảo hoạt!
.Tiêu Vô Y liếc hắn một cái khinh bỉ rồi ngồi xuống, nói: - Nhưng mà chàng lợi dụng những đệ tử hàn môn như thế này, thì không phải là điều quân tử nên làm.
.- Lợi dụng?
.Hàn Nghệ cười khà khà, nói: - Trên đời này không có người nào là người ngu, cuối cùng là ai lợi dụng ai, còn chưa biết được, nếu như không có lợi ích trước mặt, nàng nghĩ bọn họ sẽ thật sự tới nơi này để bảo vệ ta sao? Bọn họ không phải bảo vệ ta mà sẽ là chính ta bảo vệ mình.
.- Bảo vệ mình?
.Tiêu Vô Y hơi sững sờ.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Ta tin rằng những người trong hàn môn có rất nhiều người đối với sĩ thứ thiên cách này cảm thấy không hài lòng, mà văn chương của ta khẳng định là sẽ nhận được sự đồng tình của không ít người, ta tin bọn họ sẽ lại chửi bới vài câu thậm tệ, cũng có thể trong phút kích động tức thời, phê bình sĩ tộc, nói tóm lại là sẽ có đủ loại cảm xúc bất mãn đối với sĩ tộc, hiện giờ có ta đứng mũi chịu sào, vậy thì đối phương nhất định là bắt giặc phải bắt vua trước, một khi ta ngã xuống thì sĩ tộc nhất định sẽ ép bọn họ ngày càng táo tợn hơn, bởi vậy ủng hộ ta kỳ thực là bảo vệ chính bọn họ, có câu là da mà không còn, thì lông mọc ở đâu.
.Tiêu Vô Y nghi ngờ nói: - Nhưng vì sao chàng phải làm như vậy, chàng có thể châm ngòi cho bọn họ đấu đá, nói như vậy, có lẽ còn có thể càng huyên náo hơn nữa.
.Nàng vừa dứt lời, chợt nghe dưới lầu truyền đến từng trận bước chân, lại nghe được một giọng nói vô cùng uy nghiêm, - Người nào gây rối ở đây?
.Hàn Nghệ cuối cùng đứng dậy, hướng xuống lầu dưới vừa nhìn, chỉ thấy một đội nam nhân mặc chế phục đi tới, khóe miệng giương lên nói: - Bởi vì bọn họ.
.Phủ Ung Châu
.Phủ Ung Châu này là phủ Kinh Triệu sau này, giống như là chính quyền thành phố Bắc Kinh của hậu thế.
.Trưởng quan Ung Châu bình thường đều là Thân vương đảm nhiệm, nhưng chỉ là một cái hư chức, thị trưởng thật sự chính là Trưởng sử Ung Châu.
.Mà này Trưởng sử Ung Châu đúng là cháu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Tường, y cũng giống như Trương Minh, tất cả đều là tuổi trẻ đã vào trong phủ Ung Châu nhậm chức, cùng nhau từ từ bay lên cao, với trình độ đánh cờ của Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể thấy được vài điểm!
.- Những tên khốn khiếp này, là người của ai phái đi?
.Trưởng Tôn Tường đứng ở trong nội đường hướng về phía viên sĩ quan phụ tá nổi trận đùng đùng.
.Phó quan kia vẻ mặt ủy khuất nói: - Trưởng sử việc này thuộc về chúng ta quản, chúng ta không phái người đi, ai phái người đi.
.Trưởng Tôn Tường hai mắt trừng lên nói: - Ngươi nói láo, việc này hiện giờ phải thuộc về Dân an cục quản lý.
.Phó quan kia nói: - Nhưng Dân an cục còn chưa chính thức thành lập mà, những cảnh sát Hoàng gia kia còn đang ở trại huấn luyện.
.- Vậy giao cho Hình Bộ tiếp quản đi.
.- Nhưng đây không phải là đại án, trước tiên vẫn là chúng ta phải ra mặt.
.- Đã chết người rồi, hơn nữa nhiều người tham dự như vậy, còn không phải đại án.
.- Nhưng nghe nói người nọ không chết, mặt khác, số người tham dự thì đông nhưng lại tan rất nhanh.
.Trưởng Tôn Tường nhướn mày, nói: - Ngươi cố tình đối địch với ta? Hiện tại không chết, ai biết có thể lát nữa có chết hay không, giải tán chẳng nhẽ cũng không phải là tụ chúng gây rối, đây là án tử lớn như thế nào chứ, ta lệnh cho ngươi lập tức mang án này giao cho Hình Bộ, nếu như có bất kỳ nhân viên nào của nha thự chúng ta tham dự vào án này, thì ta chỉ hỏi ngươi.
.- Vâng, hạ quan biết rồi
.Tiệm thuốc bắc Lư gia.
.- Nhớ kỹ, sau khi trở về, sáng tối uống một lần.
.- Đa tạ Lư công tử, đa tạ Lư công tử.
.- Tốt lắm! Trở về chăm sóc thật tốt cho ông nội của ngươi đi.
.Lư Sư Quái vừa mới tiễn bước bệnh nhân này, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy đến ngõ Bắc, chỉ thấy ngõ Bắc vắng tanh, đến một người cũng không có, y không khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phượng Phi Lâu xa xa kia.
.Hình Bộ
.Hình Bộ Thị Lang Lưu Yến Khách ngồi ở trên giường thấp nhíu mày trầm ngâm.
.Một gã quan viên đột nhiên đi đến, nhỏ giọng nói: - Thị Lang, hạ quan vừa mới nghe được hình như người động thủ chính là cháu của người, Lưu Tuấn Anh.
.- Là nó?
.Lưu Yến Khách không khỏi cau mày, lại nói: - Vậy người bị thương là người phương nào?
.Viên quan kia nói: - Người bị thương tên là Mao Vượng Tài, là con trai của một địa chủ vùng tây bắc.
.- Vậy y bị thương có nghiêm trọng lắm không?
.Viên quan kia đáp: - Lang trung vừa mới khám rồi, chỉ là bị một chút ngoại thương thôi, không ảnh hưởng gì đến tính mạng cả.
.Lưu Yến Khách nói: - Một chút ngoại thương, làm sao ta lại nghe nói là ói ra mấy lít máu cơ mà?
.- Theo lời nói của lang trung, ói máu có thể là do bệnh cũ, chứ không liên quan tới chuyện đánh nhau vừa rồi, hơn nữa trước mắt tính mạng của người bị thương đó không đáng lo.
.- Như vậy à!
.Lưu Yến Khách lông mày nặng trĩu suy tư một lát, nói: - Nghe nói là y sỉ nhục người trước hay sao?
.Viên quan kia sửng sốt, nói: - Thị lang nếu định mang cái sai đổ lên người đối phương, thì hạ quan khuyên người vẫn là không nên làm như vậy.
.- Vì sao? Y chỉ là con trai của một địa chủ, chúng ta sợ y làm chi.
.- Mao Vượng Tài quả thực xuất thân hàn môn, nhưng việc này nguyên nhân đều do Đại Đường nhật báo kia gây ra, đây là sự tranh giành giữa Hàn Nghệ và đại sĩ tộc, hiện giờ sự căm phẫn của sĩ tử hàn môn vô cùng dâng cao, nếu như chúng ta làm như vậy, chuyện này có thể sẽ gây ra ồn ào càng lớn, hơn nữa lại còn liên quan rất rộng, hơn nữa cuộc tranh giành giữa sĩ tộc và hàn môn này, đó có thể là một vấn đề rất lớn, chúng ta không cần thiết đi vào cái vũng nước đục đó, ta thấy Trưởng Tôn Trưởng Sử mang án lần này giao cho Hình Bộ chúng ta, khẳng định cũng là không muốn dính vào vũng nước đục này.
.Lưu Yến Khách nói: - Nhưng mà người cũng đã tới đây rồi, chúng ta dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích đúng không. Đừng nói Lưu Tuấn Anh là cháu của ta, nó là cháu đích tôn của ai, chắc ngươi cũng biết đấy, Lưu lão tướng quân tính khí vô cùng nóng nảy, ai dám đến quý phủ ông ta đòi người,, nếu ta đi, thế nào cũng phải chịu vài bạt tai.
.Viên quan kia hơi trầm ngâm nói: - Thị lang, nếu không thì như thế này, đợi thuộc hạ đi dò xét ý tứ của Mao Vượng Tài kia xem y có muốn giải hòa hay không, theo luật pháp Đại Đường ta phàm là án tử dưới mức ngồi tù, miễn là phía bên kia không cáo trạng, vậy chúng ta không thể nhập án, nhiều nhất là chúng ta lót chút y dược cho y, việc này vẫn nên dàn xếp ổn thỏa càng sớm càng tốt.
.Lưu Yến Khách suy nghĩ một hồi lâu, chỉ là một kẻ hàn môn, đi tới Hình Bộ, đó cũng là vinh quang của y a, thế nào lại phải tạm nhân nhượng cho y vì lợi ích toàn cục rồi, nhưng mà nghĩ lại thì, hiện giờ thế đạo vô cùng không yên ổn, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, nói: - Được, cứ theo như ngươi nói làm đi.
.Buổi tối hôm đó, bên trong một rừng cây nhỏ ở ngoại thành phía tây.
.Chỉ thấy bên trong hai đạo thân ảnh một trước một sau.
.Người đằng sau nói: - Ta ở Hình Bộ đợi chưa tới một canh giờ, còn không có mở miệng không cáo trạng, viên quan Hình Bộ kia chủ động tới tìm ta, khuyên ta hòa giải chuyện này, ta đã nhanh chóng đáp ứng ông ta rồi.
.- Xem ra Hình Bộ cũng là nhân tài đông đúc nhỉ!
.Một người xoay người lại, đúng là Hàn Nghệ, hắn cười nói: - Ta đã xem biểu hiện của ngươi, tốt vô cùng. À vết thương của ngươi đã khỏe chưa.
.- Chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại. Người này đúng là Mao Vượng Tài.
.- Vậy là tốt rồi!
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Mao Vượng Tài nói: - Hàn tiểu ca, ta vẫn có một vấn đề không rõ lắm.
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Có phải ngươi muốn hỏi ta, vì sao ta không cho ngươi tố cáo, thật ra thì ngươi tố cáo thì càng thêm thú vị.
.Mao Vượng Tài gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc này cảm xúc của nhân sĩ hàn môn đang dâng trào, nếu ngươi mà tố cáo thực ra mà nói, nhân sĩ hàn môn nhất định cực kỳ ủng hộ ngươi, việc này sẽ ồn ào càng lớn.
.Mao Vượng Tài nói: - Đây không phải là điều Đặc phái sứ mong muốn sao?
.- Nhưng ngươi có suy xét đến hậu quả hay không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sau khi làm náo động việc này, triều đình sẽ bức bách khiến dân chúng phẫn nộ, để cho Hình Bộ xử lý án này công bằng, kết quả chính là Lưu Tuấn Anh chịu cái gậy, lửa giận trong lòng nhân sĩ hàn môn cũng sẽ giảm bớt, vậy thì có ý nghĩa gì. Án này không phán lại thắng phán, nếu như không phán, vậy sẽ tùy theo điều ta muốn nói rồi.
.Kỳ thật đây đều là thứ yếu thôi, mấu chốt là hắn không muốn là náo động tới triều đình, càng không muốn làm cho Lý Trị khó xử, hơn nữa bất kể là Hình Bộ hay là Ung Châu phủ thì đều có người của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn cũng không có lá gan này. Khiến cho Mao Vượng Tài chủ động không cáo trạng, như vậy, cả hai bên đều không có trách nhiệm, sự việc là có thể vô cùng vui vẻ mà đi tiếp. Đương nhiên, nếu như đối phương muốn vu oan thật thì, Hàn Nghệ cũng sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, tuy nhiên hắn cảm thấy không có ai sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế này.
.- Ta hiểu rồi.
.- Ngươi hãy về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, gần đây không cần ra ngoài, hơn nữa cũng không cần nói về sự việc này, chờ phiền phức của ta tới đã, ngươi đi ra đi.
.- Vâng. Mao Vượng Tài gật đầu, chỉ cảm thấy người nam nhân trước mặt này có chút khủng bố, dường như hết thảy đều ở giữa sự tính toán của hắn.
.Hai người ra khỏi rừng cây, Mao Vượng Tài đã về trước rồi, chỉ còn Hàn Nghệ đi về một hướng khác, đi được một lát, chỉ thấy từ xa có một bóng dáng đang ôm một thanh kiếm dài, đứng ngạo nghễ giữa đêm gió rét lạnh.
.Thật là khốc muốn chết mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận