Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 592: Cách Đấu Thuật

.Tuy rằng lần Hàn Nghệ trở về lần này đã thay đổi cung cách nói chuyện rất nhiều khiến cho rất nhiều người đều thay đổi ấn tượng về hắn nhưng chó không sủa mới là chó cắn người nha!
.Lần này hắn tới liền tăng cường lượng huấn luyện, hơn nữa còn tăng thêm gấp rưỡi.
.Muốn không hận hắn cũng thật khó khăn.
.Đây là loại huấn luyện quỷ quái gì không biết.
.Trong phòng ăn.
.- Lách cách… Lách cách… Lách cách…
.Chỉ thấy Dương Mông Hạo cầm chiếc đũa muốn kẹp thức ăn lên ăn, kết quả do tay không ngừng run rẩy làm cho chiếc đũa va chạm vào miệng bát không ngừng. Hóa ra do trận biểu hiện ban sáng của y, dù sao cũng là đại đội trưởng, thế cho nên y hăng quá làm quá mức, kết quả liền thành cái bộ dáng thê thảm như giờ.
.Những người giống như y cũng có rất nhiều, tay cũng run rẩy, chân cũng run run, hoàn cảnh thực rất buồn cười.
.- Tiểu Mông, dựa vào cái bộ dạng yếu đuối bây giờ của ngươi, ta xem chức đại đội trưởng này ngươi làm cũng không được bao lâu đâu.
.Uất Trì Tu Tịch cầm lấy một khối thịt chưng cắn một miếng thật to, cười lớn nói. Tuy rằng lượng huấn luyện tăng lên nhưng thức ăn của bọn họ cũng được cải thiện thật nhiều, chí ít có thịt cá ăn.
.Uất Trì Tu Tịch ngược lại không có xuất hiện vấn đề gì quá lớn, bởi vì dù sao y cũng xuất thân nhà võ tướng, từ nhỏ liền rèn luyện thân thể, mấy động tác như đá hay gì kia đều làm thường xuyên. Y còn hay so lực cánh tay với Uất Trì Kính Đức, bởi vậy lực cánh tay, lực chân đều mạnh phi thường. Tâm y cực thích loại huấn luyện này bởi vì chính loại huấn luyện ấy mang đến cho y cảm giác về sự ưu việt rất nhiều, thỏa mãn tâm lý hư vinh của y vô cùng. Trong lòng y không khỏi ảo tưởng, nếu cường độ lớn hơn một tí nữa thì tốt rồi, tất cả mọi người đều gục, chỉ còn mỗi mình ta đứng.
.Nghĩ đi nghĩ lại, y bỗng nhiên cười thật to.
.Dương Mông Hạo lại trái ngược hoàn toàn với Uất Trì Tu Tịch, trong lòng y không khỏi rùng mình, bỏ cũ thay mới đại đội trưởng đối với một vị đại vương ham bốc phét như y là chuyện y tuyệt đối không chấp nhận được. Đôi mắt y chột dạ thoáng nhìn hai bên, khẩn trương dùng tay trái bắt lấy tay phải của mình, cưỡng ép nó ổn định lại. Gắp một đũa thức ăn lên đưa vào miệng, y hừ nói:
.- Ai nói ta không được.
.Uất Trì Tu Tịch cười ha ha, không nói gì nữa.
.Dương Mông Hạo trong lòng lại lo lắng.
.Lúc này, đám người Hàn Nghệ đi vào nhà ăn, mới nhìn thoáng qua liền thấy rất nhiều người giống như bị bệnh Parkinson, nhất là những con cháu nhà quý tộc kia, run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa liền bật cười ra tiếng. Cả bọn rất nhanh đi vào căn phòng riêng của mình, hắn quả thật sợ chính mình sẽ kìm không được mà bật cười mất.
.Mà những học viên kia nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi lại là hận đến nghiến răng nghiến lợi, thằng nhãi này vừa tới, chắc chắn liền không có chuyện tốt gì.
.Đi vào bên trong phòng, vừa đóng cửa lại, Nguyên Liệt Hổ liền chịu không được bật cười trước tiên, y cười ha ha, nói:
.- Này này này, các ngươi có thấy không, những tên đó ngay cả thức ăn cũng gắp không được, còn có mấy tên thiếu chút nữa là đem đồ ăn đưa vào trong lỗ mũi luôn, mới làm được một chút liền bất lực, ha ha, ta cười chết mất.
.Nhưng thái độ của đám người Hàn Nghệ lại vô cùng bình thản, họ nhìn liếc lẫn nhau một cái, liền cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
.Nguyên Liệt Hổ thấy vậy liền hơi xấu hổ một chút, y lại cười gượng thêm mấy tiếng rồi nói:
.- Hàn Nghệ, trại huấn luyện này của ngươi thật sự là rất thú vị nha.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, cười cười, nói:
.- Quá khen, quá khen.
.Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói:
.- Chiều hôm nay ngươi đi?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, nói:
.- Ai nói chiều hôm nay ta đi?
.Trưởng Tôn Diên nhếch môi, bổ một đao:
.- Vậy là ngày mai
.Nguyên Liệt Hổ buồn bực nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói:
.- Hai người các ngươi nói cái gì vậy, ta đến đây còn chưa tới một ngày, các ngươi đã vội vàng muốn đuổi ta đi, thật là không nghĩa khí chút nào.
.Trưởng Tôn Diên khẽ cười nói:
.- Nguyên huynh, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải muốn đuổi ngươi đi, chỉ là ở đây chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm nên không thể luôn luôn bên cạnh ngươi được.
.Độc Cô Vô Nguyệt yên lặng gật đầu.
.Không phải là làm một tên giáo úy nho nhỏ sao, có cái gì đắc ý. Nguyên Liệt Hổ dùng ánh mắt thương hại nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, hừ nói:
.- Ai cần các ngươi ở bên, mục đích đến đây của ta chỉ là muốn vui đùa một chút, cũng không phải chuyên môn tới tìm các ngươi đâu. Hơn nữa thân là Phó Đốc sát Hàn Nghệ còn chưa nói cái gì đấy. Hàn Nghệ, ngươi nói có đúng hay không ?
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ nói xong lại bĩu môi, khinh thường nói:
.- Các ngươi nếu bận rộn như vậy, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ta đi bên ngoài tìm mấy người Tiêu Hiểu, Tiểu Mông đây.
.Nói xong, y liền phủi tay ly khai.
.Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều mỉm cười.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên hỏi:
.- Hàn Nghệ, mục đích loại huấn luyện này của ngươi là gì? Ở đâu?
.Hàn Nghệ nói:
.- Tăng cường tố chất thân thể của bọn họ, dù sao thân là cảnh sát hoàng gia cũng không thể chỉ biết lấy mỗi đức để thu phục người khác. Mặt thân thủ cũng rất quan trọng, nhưng ngươi cũng thấy đấy, bọn họ tùy tiện động hai cái, tay chân sẽ không nghe sai sử, bởi vậy trước khi muốn học võ nghệ ta cần phải tăng cường tố chất thân thể cho bọn họ cái đã.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, ban đầu y còn tưởng rằng Hàn Nghệ làm thế là do một chút ước số ác liệt trong cơ thể hắn nữa chứ.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói với Độc Cô Vô Nguyệt:
.- Về mặt võ nghệ thì Độc Cô công tử, ta đành kính nhờ công tử vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt ừ một tiếng, nói:
.- Không thành vấn đề.
.Y tới nơi đây chính là vì thế, đó cũng là lí do vì sao trước giờ y cũng chỉ sắm vai như một người đứng xem mà thôi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, trong lòng cũng thầm lo lắng. Đừng nhìn người ngày trời sinh có được một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, y thật ra lại là một tên cuồng bạo lực, một lời không hợp liền đấu võ, ngẫm vậy hắn liền cẩn thận hỏi:
.- Không biết Độc Cô công tử đã có một phương án chương trình tỉ mỉ hay chưa?
.Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nói:
.- Phương án tỉ mỉ cụ thể à? Đây chính là tập võ, cũng không phải làm việc, cần một phương án cụ thể làm cái gì?
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Ta nghĩ xem trước một chút, coi thử công tử tính dạy thứ gì ấy mà. Ồ, mặt khác ta cũng có chút ý tưởng, có lẽ có thể trợ giúp công tử một phen.
.Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nói:
.- Ngươi cũng biết võ nghệ sao?
.Rất kinh ngạc sao? Xem ra mình còn rất nhiều ưu điểm chưa được thể hiện nhỉ? Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu nói:
.- Ngược lại cũng biết một chút, nhưng không thể so sánh với Độc Cô công tử được.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi tò mò gật đầu.
.Sau khi cơm nước xong xuôi, nghỉ tạm một chút mấy người liền trở về chỗ làm.
.Độc Cô Vô Nguyệt đầu tiên là đánh một bộ quyền pháp.
.Không thể không nói một câu, quyền pháp của y thật sự là sự kết hợp hoàn mỹ giữa cái đẹp và bạo lực, chiêu thức vô cùng phóng khoáng tự nhiên, phóng khoáng, nhưng lại tràn đầy một cỗ khí thế thô bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận