Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 751.1: Nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật

.Nghe xong những câu thao thao bất tuyệt vừa rồi, đám người Trịnh Bá Ngung mới như tỉnh mộng, ngộ ra vấn đề, nghĩ kĩ một chút, mặc dù toàn bộ câu chuyện đều là hư cấu, nhưng mỗi chi tiết đều thể hiện ra tư tưởng Nho gia.
.Nhân chính trị quốc, mọi người đều biết, hơn nữa có rất nhiều học phái cũng đưa ra quan điểm này, vậy ngươi viết ra sẽ chẳng còn gì đặc biệt nữa, một quả lê rơi xuống, Khổng thánh nhân liền phát hiện ra lực hút, điều này thật kì diệu, thật thông minh, đây mới là việc làm của một thánh nhân.
.Một ông già vuốt râu cười nói: - Nói có lí lắm, nói có lí lắm! Hàn Nghệ, ngươi quả là hao tổn công sức rồi!
.Ông già này có thể nói là đường bá của Vương Huyền Đạo, tên là Vương Thúc Bản.
.Đám đại nho kia cũng nhao nhao gật đầu khen ngợi, sách lược truyền bá tinh thần Khổng Tử này thật là hay quá.
.Thôi Ti dường như còn chưa được thoải mái lắm, đoạn nói: - Nếu như có thể đổi lực hấp dẫn thành trọng tâm tư tưởng Nho gia thì càng hay.
.Kiến nghị này khiến các đại nho gật đầu.
.Bọn họ từ đầu đến giờ giọng nói có thể coi là khá ôn hòa, không xạc vào mặt Hàn Nghệ, đến giờ nói chuyện lại càng mang sắc thái thương lượng, đó là bởi bọn họ ngay từ đầu đã ủng hộ Hàn Nghệ, bây giờ mà phản đối thì chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao, điều đó sẽ làm ảnh hưởng tới uy vọng của họ, vì thế bọn họ phải luôn tự khắc chế.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị tiền bối đề cao Hàn Nghệ quá, Hàn Nghệ ta chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân xuất thân nhà nông, cũng chẳng được học hành tử tế gì, mặc dù ta rất tôn sùng Nho học, nhưng nói chung thì vẫn còn biết ít lắm, không hiểu rõ lắm, ta không thể giống như các vị, dùng tư tưởng và lí luận để giáo hóa bách tính, bồi dưỡng nhân tài, về điều này thì ta thực sự lực bất tòng tâm, nhưng ta thực sự rất muốn dốc sức mình cho Nho gia, vậy thì ta chỉ có thể dùng chút sức mọn cố gắng làm việc này mà thôi.
.Ta làm việc này hoàn toàn từ góc độ kinh doanh, đó là thế mạnh của ta, nói một câu hơi quá thì ta đóng gói tư tưởng Nho gia thành một thứ thương phẩm để giới thiệu ra thị trường, ảnh hưởng đến nhiều người hơn. Bởi vì theo ta, tư tưởng Nho gia thực ra đã rất thâm căn cố đế, nhưng đồng thời cũng đã khá cũ kĩ rồi, muốn đột phá, buộc phải đổi mới.
.Trịnh Bá Ngung nghe xong khẽ ho một tiếng, thể hiện sự không hài lòng đối với Hàn Nghệ.
.- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, ta nói vậy có phần không thỏa đáng, nhưng ta chẳng có học hành gì, từ ngữ cũng chỉ có ít vậy, mong các vị lượng thứ.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Ý của ta là, nếu cứ nói mãi là "tam nhân hành tất hữu ngã sư", mọi người đều biết, nghe cũng chẳng có gì thú vị nữa, đối với một thương nhân mà nói, thứ này là bảo bối, nhưng cái vỏ bề ngoài của nó đã quá cũ kĩ, thiếu cảm giác mới mẻ, cho nên ta muốn thay một lớp vỏ mới, như thế mới có thể thu hút được nhiều người hơn.
.Cùng với cái lí đó, lực hút thực sự là chẳng có mối liên hệ gì với Nho gia, nhưng hiện giờ, lực hút có thể tăng thêm sức ảnh hưởng của Nho gia, giả dụ có người hứng thú với lực hút, họ có thể sẽ lên tháp cao làm thực nghiệm, vậy thì ai không phải tử đệ Nho gia, hoặc là người dân thường nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ cảm thấy tò mò, sẽ dò hỏi xem đây là đang làm gì, vậy thì câu trả lời chắc chắn không thể tách khỏi vở kịch Khổng Tử thiếu thời rồi.
.Kết quả thì có thể thấy rõ, thứ tinh thần Khổng Tử mà vở kịch thể hiện chắc chắn sẽ được mọi người nắm vững, hơn nữa lực hút là thứ vô cùng mới mẻ, nó có thể kích thích sự hứng thú của mọi người đối với tư tưởng Nho gia, khiến càng thêm nhiều người biết tới tinh thần Khổng Tử, thúc đẩy họ thâm nhập vào Nho gia, lấy đó để truyền bá, lực hút chỉ là một nhân tố thúc đẩy, một cái vỏ ngoài để thu hút mọi người hứng thú với tinh thần Nho gia, tinh hoa thực sự vẫn nằm ở tinh thần Nho gia, đây chính là toàn bộ kế hoạch truyền bá của ta.
.Những lời dụ dỗ này đã khiến mấy tay đại nho hoàn toàn không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa, tuyệt đối đồng ý với Hàn Nghệ, chỉ là cảm thấy chủ ý thật vi diệu.
.Hàn Nghệ nhìn lướt một lượt, thầm nghĩ, đến lúc ra đòn quyết định rồi, đoạn nói: - Các vị tiền bối, bất luận là Phật giáo hay Đạo giáo, bọn họ đều giở ra ít nhiều pháp thuật, tiên đan để quảng bá cho giáo phái của mình, nhưng ta cho rằng điều đó chẳng khác gì tà thuật của Trần Thạc Chân phản loạn năm xưa, hoàn toàn không có căn cứ, đều là lừa đảo cả. Nho gia của chúng ta thì khác, Nho gia đề cao thực tiễn sinh chân lí, mỗi một chân lí đều do tôi luyện mà ra, đều là lựa chọn duy nhất để trị quốc, cường quốc, hơn nữa, trong quá trình đó, tư tưởng Nho gia cũng không ngừng tiến bộ.
.Dựa vào đâu mà chỉ một câu quỷ thần của bọn họ có thể lấy được lòng quần chúng, gì mà pháp thuật, tiên đan, ai cũng có thể bịa ra, ngay cả ta cũng có thể bịa ra được, thậm chí còn bịa hay hơn. Ta tự cảm thấy bất công cho Nho gia, thánh nhân của chúng ta hao tổn tâm huyết, lại không địch nổi một câu thăng thiên độn thổ, trường sinh bất lão, nhưng ai có thể trường sinh bất lão, ai có thể thăng thiên độn thổ? Ta luôn nghĩ, chúng ta nên thay đổi việc tuyên truyền cho Nho gia trở nên phong phú đa dạng hơn, như thể biến nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật thành cuộc một thí nghiệm tìm ra chân lí vậy. Sau đó, nhờ phương pháp tuyên truyền đó mà tư tưởng Nho gia sẽ trở nên hấp dẫn hơn.
.- Nói hay lắm!
.Trịnh Bá Ngung chợt mắt sáng rực lên, phấn khích nói: - Những gì ngươi nói thật là quá đúng, thứ mà Lão Tử đưa ra là thuật tu thân dưỡng tính, nhưng đã diễn biến thành thuật trường sinh bất lão, mà quân vương triều đại nào cũng muốn trường sinh bất lão cả, vì thể mới tôn sùng Đạo giáo, điều này là quá bất công đối với Nho gia của chúng ta, có vị quân chủ nào trị quốc mà không dựa vào tư tưởng Nho gia đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy! Ta không biết các vị tiền bối có quan điểm thế nào, dù sao thì ta thấy rất tủi thân, có bản lĩnh thì dùng đao thật thương thật mà đọ sức một phen, chứ làm những thứ hoang đường kia, thật là thắng mà nhục nhã.
.Thôi Ti gật đầu nói: - Không sai, không sai, trên có quân chủ, đại thần truy tìm trường sinh bất lão, dưới có dân chúng ngu muội cầu thần phù hộ, cứ như vậy về lâu dài sẽ không phải là điều tốt đối với Nho gia chúng ta. Đúng như Hàn Nghệ đã nói, Nho gia chúng ta cũng nên phản tỉnh, để tinh thần Nho gia thâm nhập vào dân chúng, ta cho rằng cái tư tưởng nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật này rất tốt, chúng ta nên dốc sức suy tôn thứ tư tưởng ấy.
.Nho gia trước giờ chưa thể trở thành quốc giáo, nêu cao rạng rỡ, chủ yếu là bởi Nho gia không biết việc của kiếp trước, kiếp sau, mà quân vương và bách tính lại có nhu cầu rất lớn về điều này, có thể nói là Nho gia có chút không hợp thời, dân chúng không biết chữ, đọc không hiểu Luận Ngữ, nhưng họ lại biết đốt hương bái Phật, Đạo giáo, Phật giáo dễ tiếp nhận hơn. Đến nay Nho gia phải đối mặt với ba mũi tấn công, Phật giáo, Đạo giáo, Huyền học, cũng là trong ngoài khốn đốn, vậy thì thay đổi là điều đương nhiên phải làm.
.Lý học Trình Chu mấy trăm năm sau cũng là thuận theo trào lưu mà thay đổi.
.Các đại Nho còn lại cũng mắt sáng rực lên, liên tiếp gật đầu.
.Hàn Nghệ thấy vậy, trong lòng cười thầm, bọn họ kể cũng không ngu.
.Lư Thu Tử nói: - Tuy nhiên cái lực hút này có chính xác không vậy?
.Hàn Nghệ lập tức đảm bảo nói: - Tiền bối xin cứ yên tâm, nếu như có gì sai, vãn bối sao có thể dám vận vào Khổng thánh nhân được, vãn bối để chuẩn bị cho vở kịch này, đã phải làm thí nghiệm vô số lần, vãn bối có thể dùng tính mạng ra đảm bảo. Thầm nghĩ, điều này mà để các ngươi lật đổ, thì đám các nhà khoa học hậu thế đều đi tự sát hết cả, ta cũng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận