Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 957.1: Ăn lông ở lỗ

..
.Gió rét căm căm.
.Tuyết bay lả tả.
.Đường dài hun hút.
.Đạp ca1 mà đi. (1: một hình thức nghệ thuật vừa hát vừa múa truyền thống của Trung Quốc)
.Quay đầu ngước nhìn sao trời.
.Chuyện cũ như mây khói.
.Còn nhớ khi ly biệt.
.Chỉ lưu lại tình trong tuyết.
.Tình trong tuyết!
.Tình trong tuyết!
.Mộng trong tuyết chưa tỉnh.
.Si tình để đổi lấy nước mắt cả đời.
.Đi trong tuyết!
.Đi trong tuyết!
.Ta độc hành trong tuyết!
.Cố gắng bao nhiêu, anh hùng hăng hái.
.Chỉ có đồng hành cùng bạn!
.Đồng hành cùng bạn!
.Mới có thể theo đuổi ước mơ!
.A! (bài hát Tình trong tuyết)
.Kiếp trước Hàn Nghệ đã trải qua rất nhiều gian khổ, tình huống như hiện giờ, hắn đã gặp quá nhiều lần rồi, hắn giỏi nhất chính là tìm vui trong khổ, rất khó có khốn cảnh nào khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, vừa nhóm lửa vừa cất cao giọng hát, dường như chính mình cũng bị tiếng hát của mình mê hoặc, nheo mắt rung đùi đắc ý, cơ thể lắc lư theo nhịp điệu của mình, người khác không biết, lại tưởng tên này đến nghỉ dưỡng.
.Trần Thạc Chân cuộn mình trong chăn bỗng nghe thấy Hàn Nghệ đột nhiên cất giọng hát, không khỏi kinh ngạc ngây người, thế này cũng quá là dâng trào một chút rồi đấy, nàng ta thật sự chưa từng gặp nam nhân nào lại dâng trào như vậy, nói hát là hát, không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa tình cảnh của bọn họ lúc này cũng không có gì vui đáng để cất cao giọng hát, nhưng lại thấy dáng vẻ say sưa của Hàn Nghệ, không khỏi càm thấy buồn cười, nhưng cứ nghe Hàn Nghệ hát, bất giác nàng ta lại nghe đến mê mẩn.
.- Đại giáo chủ, đại giáo chủ!
.Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe có người gọi nàng ta, nàng ta mới khẽ giật mình tỉnh lại từ trong tiếng hát, chỉ thấy Hàn Nghệ đang cười hì hì ngó nhìn nàng ta, không khỏi đỏ mặt.
.- Có phải là bị tiếng hát của ta mê hoặc rồi không. Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.- Khó nghe chết đi được, đúng là quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người khác.
.Trần Thạc Chân lườm hắn một cái nói.
.Hàn Nghệ liền gân cổ lên cất cao giọng hát: - Đi trong tuyết!
.Đi trong tuyết!
.Ta độc hành trong tuyết.
.Cố gắng bao nhiêu, anh hùng hăng hái.
.Chỉ có đồng hành cùng bạn!
.Đồng hành cùng bạn!
.Mới có thể theo đuổi ước mơ!
.A!
.Hát xong, hắn lại hỏi: - Khó nghe không?
.- Khó nghe!
.Trần Thạc Chân quyết đoán nói.
.- Vậy cô không biết bịt tai lại à!
.Hàn Nghệ khẽ hừ một tiếng, lại nói: - Dậy đi thôi, lửa cháy rồi.
.Trần Thạc Chân cũng thật sự không muốn dậy cho lắm, lúc nữa nàng ta nằm trong chăn nghe Hàn Nghệ hát thật ra cũng có một sự cảm thụ khác, nhưng cụ thể là cảm giác gì thì nàng ta cũng không nói rõ được, quấn áo khoác lên người, rùng rằng không nỡ bò ra khỏi chăn, rửa mặt xong, khi đến bên cạnh đống lửa, rau dại thịt chó đã hầm xong rồi, một bát canh rau dại thịt chó đưa đến trước mặt nàng ta.
.Nàng ta đón lấy, một cảm giác ấm nóng từ tay truyền thẳng vào tim, uống một ngụm nhỏ, hỏi:
.- Lúc nãy ngươi hát là bài gì?
.- Tình trong tuyết!
.Hàn Nghệ lại bổ sung: - Ngẫu hứng sáng tác, chê cười rồi!
.Trần Thạc Chân khẽ hừ nói: - Ta thấy nhất định là người nghe được ở đâu đó.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Cô cũng quá coi thường ta rồi, một bài hát khó nghe như vậy, ta còn phải nghe ở đâu sao? Lẽ nào cô chưa từng nghe câu hay "Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên" 2 sao? Đó mới là ta sáng tác thực sự. (2: hy vọng người mà mình nhớ nhung bình an lâu dài, bất kể xa cách ngàn dặm cũng luôn nhớ về nhau)
.Trần Thạc Chân không có cách nào phản bác.
.- Còn nhớ lúc ly biệt, chỉ lưu lại tình trong tuyết. Hàn Nghệ lại hát lên.
.Trần Thạc Chân mím môi cười.
.Hai người ăn xong bữa sáng đơn giản, sau đó liền bắt đầu kế hoạch xuống núi của Hàn Nghệ.
.- Như thế này là được sao?
.Trần Thạc Chân nhìn miếng ván gỗ buộc chặt dưới chân nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nhất định có thể được. Đi, đi ra ngoài, ta dạy cô sử dụng như thế nào.
.Đợi Hàn Nghệ dùng vải che kín miệng mũi, rồi kéo chặt mũ, Trần Thạc Chân thà chết cũng không chịu đội mũ thỏ kia, hơn nữa nàng ta có mặt nạ sắt màu bạc, không cần phải trang bị quá nhiều, hai cái găng tay da ngựa thì cũng đeo vào, nhưng vừa ra đến ngoài động, một cơn gió lạnh suýt nữa đã thổi bọn họ vào trong động.
.Tuy nói tuyết lớn đã dừng, nhưng bầu trời vẫn hết sức mù mịt u ám, đừng nói sườn núi này dốc đứng, ngay cả đường xuống núi ngươi cũng không thấy rõ.
.Hàn Nghệ nhìn thấy sườn núi dốc đứng này, trong lòng tràn ngập sự cảm động, thật không biết lúc đó Trần Thạc Chân làm thế nào đưa hắn đến cái động này. Lại đưa Trần Thạc Chân men theo sơn động đến bên trái sơn động, ở đây có một chỗ triền núi tương đối ấm, nhưng đoạn sau còn dốc đứng hơn nhiều triền núi phía trước sơn động, không có đường đi được, mặc dù chỗ này nguy hiểm hơn phía trước một chút, nhưng triền núi phía trước càng không thích hợp cho người mới luyện tập hơn.
.- Cô đợi chút đã, nhìn ta trượt một lượt cho cô xem.
.Hàn Nghệ nói xong liền bước lên phía trước một bước, hai chân hơi co lại, dùng lực chống hai côn ra phía sau rồi trượt xuống dưới.
.Là một nhân sĩ thường xuyên chạy trốn mà nói, bất luận thủ đoạn chạy trốn gì đều nhất định phải học một lượt, có thể nói là lên trời xuống đất, không gì không làm được, trượt tuyết tất nhiên là không cần phải nói.
.Xoay tròn, nhảy lên, một mình ta trượt đi!
.Hàn Nghệ chỉ trượt một đoạn ngắn, khoe khoang một chút liền một cú xoay người đẹp mắt, dừng lại, nhìn về phía Trần Thạc Chân vẻ hơi đắc ý, nói: - Thế nào?
.Trần Thạc Chân là một người phương nam, cái này nàng ta cũng thật sự không biết, nhưng thấy Hàn Nghệ nhẹ nhàng như vậy, dường như không có bao nhiêu kỹ xảo, huống hồ nàng ta từng học múa, cũng từng học võ, nói: - Đơn giản như vậy, ta không cần ngươi dạy.
.Nói xong, nàng ta liền một cước tiến lên phía trước.
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Đừng a!
.Nhưng đã muộn rồi, Trần Thạc Chân dũng mãnh đã lao xuống phía triền núi.
.- A!
.Vừa mới trượt đi, Trần Thạc Chân liền biết việc này thật không đơn giản, tuyết ở phương bắc này khá dễ đóng thành băng, rất trơn trượt, căn bản không thể khống chế được, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng!
.Hàn Nghệ vốn cho rằng tuy đoạn sau của triền núi này hết sức nguy hiểm, nhưng có hắn chiếu cố thì không sao, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Trần Thạc Chân lại dũng mãnh không sợ hãi như vậy, lại thấy Trần Thạc Chân hai tay không ngừng quơ quơ ra sau, cũng không biết đã ném gậy đi chỗ nào rồi, mà bên dưới chính là sườn núi hết sức dốc đứng, một khi qua chỗ ấm áp này thì căn bản là không thể ngăn lại được, cho dù không chết thì ngươi cũng lên không được xuống không xong, tình huống đã vô cùng nguy hiểm rồi.
.- Cẩn thận!
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, vội vàng lao thẳng tới, trực tiếp ghì nàng ta xuống, hai người lăn tròn mấy vòng trên sườn núi mới dừng lại.
.- Phù!
.Hàn Nghệ phủ phục trên người Trần Thạc Chân thở hổn hển, ánh mắt liếc xuống phía dưới, nếu lăn thêm mấy vòng nữa, phỏng chừng sẽ thật sự không thể cứu nổi, lại quay đầu lại, trong mắt hiện lên một chút tức giận, nhưng thấy ánh mắt dưới mặt nạ sắt kia có vẻ hơi né tránh, vẻ tức giận trong mắt lại giảm đi nhiều.
.Trần Thạc Chân thật sự biết sai rồi, nàng ta tài cao gan lớn đâu biết sẽ nguy hiểm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận