Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 736.1: Phong trào khế ước

.Trịnh Thiện Hành người ta êm đẹp làm một quân tử tiết kiệm, cố tình bị Hàn Nghệ dẫn lên con đường tư bản, thật sự là tội ác tày trời nha.
.Nhưng kỳ thật chỉ là bốn ngàn quan mà thôi.
.Chỉ trong một buổi sáng, Hàn Nghệ đã ký tên vài bản hợp đồng, giá trị lên tới tám trăm quan.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.- Các vị đại quản gia, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!
.Hàn Nghệ chắp tay cười nói với ba vị nam nhân trung niên đang ăn mặc hoa lệ trước mặt.
.Mấy người kia có lai lịch không nhỏ, trong đó có Tiết gia ở Lạc Dương, Lý gia ở Triệu Quận, còn có một vị quản gia có thân phận khá thần bí, dù là Hàn Nghệ cũng chỉ vừa mới biết không lâu, chính là quản gia của Phòng Lăng đại công chúa, Phòng Lăng đại công chúa này chính là tiểu nữ nhi của Cao tổ hoàng đế, tương đương chính là tiểu cô của Lý Trị. Nhưng đồng thời cũng là một dâm phụ nổi danh, chồng trước của nàng ta Đậu Phụng Tiết chính là cháu họ của Đậu Hoàng hậu vợ cả của Cao tổ Lý Uyên, Đậu Phụng Lễ đánh trả tình nhân của nàng, nhất thời danh chấn thiên hạ, nổi tiếng đội nón xanh trong thiên hạ, rất nhanh đã uất ức qua đời.
.Sau đó Phòng Lăng đại công chúa này lại tái giá vào Hạ Lan gia, nhưng tình nhân bên người vẫn luôn không dứt. Phòng Lăng đại công chúa luôn âm thầm kinh thương ở Lạc Dương, hơn nữa nghe nói còn rất lợi hại đấy, ở Lạc Dương làm bất động sản kiếm tiền, rồi lại bắt đầu kinh doanh tiệm tơ lụa cùng đồ gốm, nếu không thế, thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế đi nuôi tình nhân chứ, đương nhiệm trượng phu của nàng cũng không lên tiếng, chính mình cũng nuôi tình nhân.
.Vì sao mà sĩ tộc Sơn Đông không làm đám hỏi với hoàng thất, đây cũng là một nguyên nhân, công chúa của triều Đường sống rất thoáng, gia đình lễ pháp thế gia như sĩ tộc Sơn Đông chắc chắn không chịu nổi rồi, nếu bị đội nón xanh, vậy thì thật sự là ngươi chết hoặc ta chết đấy.
.Ba nhà này đều kinh doanh đồ gốm, đồ sứ, hơn nữa còn cực kỳ nổi danh đấy.
.Bởi vì nước hoa của Hàn Nghệ cần đóng chai, nên đám chai nước hoa đầu tiền chính là mua từ chỗ Phòng Lăng đại công chúa, chẳng qua khi đó Hàn Nghệ còn chưa biết rõ ông chủ phía sau màn là ai cả, lúc ấy Hàn Nghệ chỉ là lo lắng bị người khác phát hiện, vì thế vụng trộm đặt chai ở Lạc Dương, còn về Lý thị ở Triệu Quận và Tiết gia ở Lạc Dương đều là lần này gia nhập vào đấy.
.Thật sự là bởi vì số lượng Hàn Nghệ yêu cầu quá lớn, nước hoa vừa ra chính là một nồi lớn, chỉ đám chai nhỏ kia, sợ là cần hơn trăm chai, một mình Phòng Lăng đại công chúa căn bản không làm được nhiệm vụ này, nên chỉ có thể tìm thêm mấy nhà, chia nhau ra chế tác các loại chai nước hoa với giá cả và mùi khác nhau, khởi điểm cũng đã ký kết khế ước cùng vài tên thương nhân buôn đồ sứ ở chợ Tây, chẳng khác gì là bẩy xưởng đồ sứ thỏa mãn nhu cầu của một mình Hàn Nghệ cả.
.- Sớm biết Hàn Nghệ tiểu ca chờ đợi khế ước quân tử thần thành này, thì ban đầu ta sẽ không ba lần bốn lượt tới quấy rối đâu.
.Đại quản gia của Lý gia cười ha ha nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải là ta không tín nhiệm các vị, dù sao trước đó chúng ta chưa từng quen biết, mà khế ước quân tử thần thánh thì lại cho chúng ta một bình đài giao lưu cực kỳ tốt đấy.
.- Ha ha chúng ta đều minh bạch cả.
.Kỳ thật sau khi nước hoa xuất hiện, đã có vài xưởng đồ gốm đồ sứ tìm tới Hàn Nghệ rồi, chút ánh mắt buôn bán ấy bọn họ vẫn phải có, nhưng Hàn Nghệ chỉ bàn bạc, xem sản phẩm của bọn họ, nhưng lại không ký kết, đến tận sau khi khế ước quân tử thần thánh được đưa ra. Hàn Nghệ mới gặp bọn họ, bởi vì trước đó đã nói qua nhiều lần, nên rất nhanh có thể ký kết khế ước. Không có khế ước quân tử thần thánh làm đảm bảo, Hàn Nghệ cũng lo lắng, lai lịch của những người này đều không nhỏ a.
.Mấy người nói chuyện phiếm vài câu, ba vị quản gia đã đi tới Dương Châu Đệ nhất lâu rồi, Hàn Nghệ đã sai bên kia chuẩn bị yến hội xong rồi.
.Sau khi bọn họ đi, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện trong phòng còn ngồi một người, cầm một tờ khế ước, liên tục ngồi đó rơi nước mắc, Hàn Nghệ cười bất đắc dĩ, đi tới hỏi: - Đào lão bá, ngươi xem hiểu sao?
.Người này chính là Đào Thổ của Chợ lớn Đào Bảo, gặp Hàn Nghệ, lúc trước Hàn Nghệ quyên một đám bát cho triều đình thì trong đó có một phần năm là giao cho Đào Thổ, sau lại có vò rượu, Hàn Nghệ cũng nộp một phần cho ông ta, lập tức khiến ông ta phát tài, sau khi xây xong chợ mới, ông ta cũng mua một mặt tiền cửa hàng nho nhỏ, hơn nữa còn mời nhiều thợ gốm đến hỗ trợ, việc mua bán càng làm càng lớn.
.Nay Hàn Nghệ ký kết một hiệp ước giá trị ba trăm quan mua bán vò rượu cùng bình rượu.
.Bởi vì Đào lão bá làm bình gốm rất có phong cách nghệ thuật, nhìn qua hồn nhiên thiên thành, hoàn toàn không có chút cảm giác cứng nhắc nào cả, riêng bản thân Hàn Nghệ cực kỳ thưởng thức, chính bản thân Đào Thổ cũng không biết, bởi vậy Hàn Nghệ định dùng đồ gốm của ông ta làm bình rượu cao cấp đấy.
.Tổng tiêu phí một nhà gồm năm sáu miệng ăn của Đào Thổ trước kia tối đa chỉ đến sáu bảy quan, nghèo muốn chết, lần này đã kiếm được ba trăm quan, nên nước mắt cứ gọi là rơi lả tả, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
.Đào Thổ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nghệ, mờ mịt lắc đầu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hiện giờ kiếm được tiền rồi, hãy tìm người dạy hai đứa con trai kia của ngươi biết chữ đi, không cần đọc sách, chỉ biết chữ là được, mau, tiết kiệm tiền.
.- Ai!
.Đào Thổ vừa lau nước mắt, vừa liên tục gật đầu: - Đa tạ ----!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của ông ta, cắt lời ông: - Đừng nói những lời vô nghĩa, đợi chút uống nhiều vài chén là được.
.Đào Thổ lại bật cười ha ha.
.Hai người đi đường tới, vừa mới chuẩn bị tiến vào Dương Châu Đệ nhất lâu, Hàn Nghệ lại chợt nhìn thấy Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, phía sau còn đứng ba tên tiểu gia hỏa từ cửa hàng gạo của Tiền gia đi ra, Tiền Đại Phương còn đích thân đưa bọn họ, theo chân bọn họ vừa nói vừa cười đấy, trong lòng hắn tò mò vạn phận, vì thế bèn bảo Đào Thổ đi vào trước, còn hắn lại đi đến phía Hùng Đệ bên kia.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ vừa mới đi trở về, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Nghệ, bất giác sững sờ lại.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Mấy người các ngươi vừa rồi đến cửa hàng gạo của Tiền gia làm gì?
.Hùng Đệ cười hì hì nói: - Ta đến ký khế ước cùng Tiền thúc đấy.
.- Ký kết khế ước?
.Hàn Nghệ mỉm cười:
.- Đệ thật đúng là biết chạy theo trào lưu nhỉ, khế ước gì?
.Hùng Đệ nói: - Chính là sau này bột mì của quán bánh bao ta dùng đều mua từ chỗ thúc ấy.
.Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, nói: - Sao việc này đệ không nói trước với ta.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Chút chuyện nhỏ ấy, ta cũng không dám làm phiền Hàn đại ca đâu.
.- Hắc! Thằng nhóc béo đệ còn khách khí với ta nữa à.
.Hàn Nghệ sờ cái đầu béo của y, hỏi: - Vậy đệ đã ký khế ước với lão Tiền chưa?
.- Ký xong rồi, đây, khế ước đều ở chỗ này.
.Hùng Đệ vung tay lên, chỉ thấy trong tay y cầm một bản khế ước.
.- Cho ta xem.
.- A.
.Hùng Đệ lập tức đưa khế ước tới.
.Ngược lại tạm thời chưa nói, Hàn Nghệ thật đúng là có chút bận tâm, dù sao thì Tiền Đại Phương chính là tên cáo già, Tiểu Mập vẫn hơi non chút, cầm khế ước qua nhìn nửa ngày, hắn hơi có chút kinh ngạc hỏi: - Đây là chính đệ nghĩ ra?
.Hùng Đệ gật đầu, lo lắng hỏi: - Có phải có chỗ nào không đúng hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Nhìn không ra tiểu tử đệ còn rất có đầu óc buôn bán đấy.
.Phần khế ước này còn cẩn thận hơn so với Hàn Nghệ tưởng tượng, giá mua thấp hơn giá ở chợ không nói, còn bao gồm cả chất lượng bột mì, đưa đến vào thời gian nào, nếu như lâm thời không đủ, thì lại giải quyết thế nào, còn có cả vấn đề bồi thường, dù sao thì những chi tiết không rõ, cũng viết rất rành mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận