Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 642: Tiểu nhân đắc chí

.Không còn cách nào, Tiêu Vô Y chính là tự tin như thế, tuy nói là tự tin mù quáng, nhưng cũng là tự tin!
.Có điều đây đều là chuyện nằm trong dự liệu của Hàn Nghệ, hắn tìm Tiêu Vô Y đến thì đã chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả những phát sinh ngoài ý muốn, bởi vì trong số nữ nhân, người có thể cân bằng với Nguyên Mẫu Đơn, cũng chỉ còn lại Tiêu Vô Y, tuy rằng về mặt buôn bán, Tiêu Vô Y hoàn toàn không sánh được với Nguyên Mẫu Đơn, nhưng cũng không sao cả, thắng bại không phải nằm ở Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn, mà là giữa ngõ Bắc và Nguyên gia.
.Hàn Nghệ cười hỏi: - Vậy không biết nàng dự định làm sao?
.Tiêu Vô Y chớp mắt, nói: - Đã nói không liên quan gì đến chàng rồi, chàng hỏi nhiều như thế làm gì?
.Nếu ta không hỏi, vậy chẳng phải ta là heo sao. Bỏ đi, bỏ đi, cứ để nàng làm loạn đi, đến lúc đó ta chùi mông là được, dù sao cũng không phải lần đầu. Hàn Nghệ cười nói: - Nói như vậy, tiền thuê, nhân thủ đều không liên quan đến ta.
.Tiêu Vô Y không thể tin nổi nói: - Chàng đòi ta tiền thuê.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy nếu đòi thì giống như thiên lý bất dung vậy, trong lòng vô cùng hoài niệm dáng người cao gầy kia của Nguyên Mẫu Đơn, không, tiền đồng óng ánh kia, nói:
.- Đương nhiên không phải, của ta chẳng phải của nàng sao.
.- Thế còn tạm được. Tiêu Vô Y ngẫm lại câu này hình như có mẹo, thế là bổ sung thêm một câu: - Có điều, của ta vẫn là của ta.
.- Công bằng!
.Hàn Nghệ vỗ tay thành tiếng, chợt nghe phía dưới có người hô lên: - Gian thương ngươi rõ ràng là đang lừa tiền của chúng ta.
.- Trả tiền, trả tiền.
.- Rốt cuộc ngươi có trả hay không, nếu không trả, lão tử tìm quan phủ bắt ngươi.
.Hàn Nghệ vội đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy cửa hàng trang sức của Cổ Phú Quý và cửa hàng mứt quả của Bành Vạn Kim đều có không ít người vây quanh, ai ai cũng ăn mặc hoa lệ.
.- Chết tiệt!
.Hàn Nghệ thấp giọng mắng một câu, sau đó nói với Tiêu Vô Y: - Nàng ngồi đây trước một lát, ta xuống xem xem.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta cùng đi với chàng nhé.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần, chút chuyện nhỏ này, làm gì cần nàng ra tay, nếu nàng không yên tâm, thì ở trên coi náo nhiệt là được rồi.
.Nói rồi, hắn liền vội vã xuống lầu.
.Đi đến dưới lầu, thì nghe thấy giọng nói Cổ Phú Quý khóc không ra nước mắt: - Các vị công tử, thẻ khách quý này là Phượng Phi Lâu cho chúng ta, tiền các vị trữ trong thẻ cũng nằm ở Phượng Phi Lâu, ta đi đâu lấy tiền của các vị chứ hả.
.Thẻ khách quý? Hàn Nghệ khẽ cau mày, đại khái cũng hiểu chuyện gì rồi.
.- Chuyện này chúng ta mặc kệ, chúng ta làm thẻ ở chỗ của ngươi, chúng ta đương nhiên phải tìm ngươi.
.- Ngươi bớt nói nhảm ở đây, nhanh trả tiền đây.
.Chợt nghe phía sau có người hét lên: - Tiền sẽ không trả đâu.
.Mọi người xoay mặt lại nhìn, thấy Hàn Nghệ, sắc mặt rõ ràng vô cùng quái dị.
.Cổ Phú Quý và Bành Vạn Kim vội tiến lên: - Hàn tiểu ca, ngươi đến đúng lúc, những công tử ca này muốn rút tiền dư trong thẻ ra.
.Bọn họ muốn rút tiền à! Hàn Nghệ nghẹn cả một bụng lửa giận, tiến lên trước, nói: - Ta nhớ lúc trước khi phát hành thẻ khách quý, giấy trắng mực đen ghi rõ tiền trong thẻ không thể rút, khi các ngươi hò hét muốn rút tiền, có từng nghĩ các ngươi từng lợi dụng thẻ khách quý hưởng thụ chiết khấu không, không thể chỗ tốt thì để các ngươi chiếm, vậy ta há chẳng phải là ngáp gió tây bắc sao.
.Bây giờ tiền trong tay hắn, hắn sợ cái rắm nha!
.Một bạch diện công tử cười lạnh nói: - Đều nói thương nhân âm hiểm giả dối, bây giờ vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền, khó trách mọi người đều nói thương nhân ti tiện mà.
.Người này tên Lưu Tuấn Anh, nằm trong nhóm rời khỏi Trại huấn luyện sớm nhất, sau đó gia gia y Lưu Phất vốn định náo loạn Trại huấn luyện, kết quả bị Hàn Nghệ trêu tức một phen, đây chính là cái gọi là, kẻ đến bất thiện, kẻ thiện không đến.
.Hàn Nghệ coi như hoàn toàn không nghe thấy, nói: - Ngõ Bắc chúng ta trước nay làm theo hiệp ước, giấy trắng mực đen, nếu lúc đầu mọi người đã ký hiệp ước rồi, vậy thì nhất định phải làm việc theo hiệp ước. Nếu như vậy cũng gọi là giả dối, thì ta thật sự không biết mặt đối lập của giả dối là gì.
.Những công tử ca nghe được thỉ ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, Hàn Nghệ đang thầm châm biếm họ ngốc.
.Lưu Tuấn Anh hừ nói: - Chúng ta nào có hứng thú nhìn những thứ đó, Cổ Phú Quý lại không nói rõ ràng, các ngươi làm thế không phải lừa gạt thì là cái gì.
.Cổ Phú Quý vội nói: - Lưu công tử, ngươi nói chuyện phải có lương tâm nha, ban đầu ta đã nói với các ngươi nhiều lần rồi, sao các ngươi còn có thể oan uổng ta chứ.
.- Ta đường đường là Lưu gia mà lại oan uổng một tiểu thương như ngươi sao?
.Lưu Tuấn Anh hừ nói.
.Hàn Nghệ vốn không muốn sinh thêm thị phi, dù sao cũng là người làm ăn, nhưng đối phương rõ ràng là đến bới móc, thế là nói: - Các ngươi đường đường là Lưu gia mà ngay cả một nông dân như ta cũng muốn oan uổng, còn già trẻ cùng tiến lên, chạy nửa vòng té xỉu còn có thể đổ lên đầu ta, còn có chuyện gì mà Lưu gia các ngươi không thể oan uổng sao?
.Lưu Tuấn Anh giận dữ nói: - Ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Lẽ nào ngươi đã quên? Khi ngươi ở Trại huấn luyện, chạy nửa vòng thì hôn mê, là Lư công tử cứu tỉnh ngươi, kết quả ngươi về nhà oan uổng ta làm ngươi hôn mê, làm cho Lưu Công đến Trại huấn luyện ta, ta cũng ngượng ngùng nói ra.
.Những công tử ca không tham gia Trại huấn luyện nghe xong nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc, mà những người tham gia lại vừa tức giận vừa lúng túng.
.Đây thật sự là sỉ nhục của Lưu Tuấn Anh, chọc y giận đến oa oa kêu to: - Hay cho tên nông dân ngươi, hôm nay lão tử liều với ngươi.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Nếu ngươi có can đảm này, ta còn cảm thấy vui mừng cho ngươi đó.
.Với tố chất của Lưu Tuấn Anh, Hàn Nghệ một tay thì có thể làm được, trong lòng thấp thoáng có chút mong đợi, mấy chốt là người mà hắn quen ai ai cũng là võ lâm cao thủ, Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trần Thạc Chân, còn có lão bà Tiêu Vô Y, giá trị vũ lực của hắn đã sụt giảm nghiêm trọng, hôm nay hắn thật sự muốn chứng minh bản thân.
.- Này!
.Một công tử ca lớn hơn tiến lên ngăn Lưu Tuấn Anh, cười nói: - Tuấn Anh, ngươi đừng mắc bẫy hắn, hắn cố ý dụ ngươi nổi giận, hắn chẳng qua chỉ là ngói nát, chúng ta là đồ sứ, đánh thắng cũng là thua nha.
.Người này là Tiết Thiên, xuất thân Hà Đông Tiết thị.
.Lưu Tuấn Anh thấy Hàn Nghệ không sợ hãi, lúc này mới nhớ tới những chuyện Hàn Nghệ làm với họ ở trại huấn luận, bao gồm cả gia gia y cũng không có cách nào với Hàn Nghệ, hơn nữa đây là địa bàn của hắn, không khỏi sinh lòng khiếp đảm.
.Hàn Nghệ không nhìn bọn họ, ánh mắt quét qua, nói: - Ta nói lại lần nữa, ngõ Bắc ta tôn trọng mỗi một vị khách, bao gồm cả trí thông minh của bọn họ, chúng ta sẽ làm việc theo hiệp ước, bảo đảm quyền lợi đôi bên, giả như các ngươi nói không cần, vậy ta có phải cũng có thể không thừa nhận thẻ khách quý, do vậy vẫn mong mọi người thông cảm.
.- Thông cảm! Chúng ta đương nhiên thông cảm!
.Tiết Thiên khẽ mỉm cười, buông tay ra sau, tùy tùng bên cạnh y lập tức dâng thẻ khách quý và quyển sổ nhỏ lên, y trực tiếp ném cho Cổ Phú Quý.
.Cổ Phú Quý căn bản không phản ứng, thẻ khách quý và quyển sổ nhỏ đánh lên ngực ông ta sau đó rơi xuống đất, còn phát ra tiếng bịch.
.Lại nghe Tiết Thiên cười nói: - Cổ chưởng quỹ, phiền ngươi đổi toàn bộ tiền trong thẻ khách quý thành hàng hóa, còn chuyện mua cái gì, ông tự mình xem xét làm đi, tốt nhất là nhẹ một chút.
.Những công tử ca còn lại thấy thế, nhao nhao ném thẻ khách quý và quyển ổ nhỏ của mình ra, lập tức rơi đầy đất, đều yêu cầu đổi toàn bộ tiền trong thẻ thành hàng hóa.
.Tiết Thiên cười nói: - Hoàng gia Đặc Phái Sứ, không biết như thế có trái với hiệp ước không?
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Tác dụng của thẻ khách quý là dùng để mua hàng hóa, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
.Tiết Thiên nói: - Vậy làm phiền Cổ chưởng quỹ rồi.
.Cổ Phú Quý, Bành Vạn Kim nhìn thẻ khách quý đầy đấy, chỉ cảm thấy trong ngực giống như bị nghẹn vậy, nhưng đối diện với những công tử ca này, họ cũng không dám nói thêm nửa câu.
.Hàn Nghệ nói: - Hai vị chưởng quỹ, chẳng lẽ có tiền để kiếm, các ngươi còn chê sao.
.Cổ Phú Quý, Bành Vạn Kim nghe xong, mới gọi người ra nhặt toàn bộ những thứ đó lên, chiếu theo số tiền dư trong thẻ của bọn họ mà lấy hàng hóa gom góp đủ khoản.
.Lưu Tuấn Anh cười lạnh nói: - Chỉ chút tiền nhỏ này, ta đuổi một tên ăn mày cũng không chỉ một chút như thế.
.Trong mắt Hàn Nghệ sáng ngời, nói: - Thật hay giả, vừa hay ta quen với rất nhiều ăn mày, nếu thật sự là thế, ta gọi bọn họ đừng đến chỗ khác, cứ ngồi xổm trước nhà các ngươi là được rồi, một năm sau, chắc chắn ai cũng có tiền hơn ta.
.- Ta!
.Lưu Tuấn Anh cũng không ngu xuẩn, không dám nói thêm một chữ, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Nhưng quả thật không ít người, tính một hồi mới tính rõ được.
.Những công tử ca kia cũng không nhìn, chỉ gọi tùy tùng đến lấy. Tiết Thiên cười nói: - Hoàng gia Đặc Phái Sứ, chúng ta cáo từ trước.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới.
.- Ta nghĩ ta sẽ không đến đây nữa.
.Tiết Thiên cười ha ha, cùng một đám công tử rời đi.
.Bọn họ vừa đi, Cổ Phú Quý, Bành Vạn Kim lập tức kêu lên: - Hàn tiểu ca, bọn họ cũng quá ức hiếp người rồi.
.- Hàn tiểu ca, ngươi phải làm chủ cho chúng ta nha!
.Bọn người Tiền Đại Phương cũng nhao nhao đi ra khỏi cửa hàng, vây quanh Hàn Nghệ oán than không ngớt.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị, càng là thời điểm này, chúng ta càng phải đoàn kết, ta đảm bảo với các ngươi, món nợ hôm nay, ta nhất định sẽ giúp các ngươi đòi lại, các ngươi phải tin tưởng ta, trước mắt chúng ta phải nhịn, các ngươi sao không nhìn theo góc độ khác, bọn họ tiêu tiền như thế, chúng ta nên vui mừng mới phải.
.Cổ Phú Quý nói: - Chuyện này ta thật sự không vui vẻ nổi.
.Đậu Nghĩa nói: - Bọn họ rõ ràng là không có ý đến ngõ Bắc chúng ta, làm cương như thế, vụ làm ăn này chúng ta làm sao làm tiếp đây.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi yên tâm, nhất định sẽ có khách đến, những người này cũng không thể đại diện cho gì cả.
.Tiền Đại Phương đột nhiên nói:
.- Bọn họ tiêu tiền như thế, chắc chắn sẽ không đến mua gạo, Cổ lão ca bọn họ kiếm tiền, không có chuyện của chúng ta.
.Không ít chưởng quỹ nghe thấy đều khẽ gật đầu, vốn dĩ thẻ khách quý này mọi người cùng kiếm, bây giờ những công tử ca kia làm thế, đương nhiên là lựa chọn món mắc, để dễ cầm, sẽ không ai đi mua gạo, tốn nhiều sức nha!
.Tiệm trang sức của Cổ Phú Quý chắc chắn là kiếm to, như vậy sẽ tổn hại đến lợi ích của những thương nhân khác.
.Ông ta nói cũng có lý, Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Kẻ bọn họ nhằm vào thật ra là ta, ta nên gánh trách nhiệm chủ yếu, không thể để Cổ chưởng quỹ và Bành chưởng quỹ đến gánh trách nhiệm này, tiền thuê tháng này miễn hết.
.Bọn Tiền Đại Phương nghe xong, dĩ nhiên không còn gì để nói, một tháng tiền thuê của ngõ Bắc không ít nha!
.Sau khi Hàn Nghệ bãi bình được bọn họ thì trở lại Nữ Sĩ Các.
.Tiêu Vô Y không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ, đôi mắt tóe lửa, nàng vô cùng cương mãnh, không chịu nổi uất ức này, nếu vừa nãy nàng đi xuống, thể nào cũng treo lên đánh.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, tiến lên kéo tay nàng, ha ha nói: - Nàng yên tâm, bọn họ kiêu ngạo không được bao lâu đâu, đợi sau khi những Cảnh sát Hoàng gia kia ra ngoài, ta sẽ cho bọn họ đẹp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận