Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1003.1: Thanh danh bại hoại.

.Nguyên gia bảo.
.Mặc dù đã là buổi tối, nhưng phòng hội nghị ở Nguyên gia bảo vẫn đèn đuốc sáng trưng, chỉ nghe thấy bên trong thi thoảng lại vang lên từng trận cười lớn.
.- Ha ha--- ! Hiện giờ khu vực Quan Trung chỉ còn lại mười lăm chỗ, gần một nghìn ba trăm mẫu đất ruộng, tin rằng chỉ trong nửa tháng là sẽ thâu tóm hết.
.Nguyên Kiệt bò trên tấm bản đồ, phấn khích cười lớn nói.
.Nguyên Triết nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Đông Đô Lạc Dương và khu vực Lũng Hữu tiến triển vô cùng thuận lợi, duy chỉ có khu vực Thái Nguyên là phiền toái một chút. Vương thị ở Thái Nguyên một mực cản trở chúng ta thu mua ruộng đất và giao dịch đất đai, vì thế ta lệnh cho họ tạm chưa hành động gì, đợi bàn bạc ổn thỏa với Vương gia xong rồi tính.
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Bọn họ muốn gì?
.Nguyên Triết nói: - Bọn họ chẳng muốn gì, chỉ là không thích Nguyên gia chúng ta giành thêm được nhiều đất đai ở Thái Nguyên, dân chúng địa phương đều vô cùng nghe theo bọn họ.
.Nguyên Phỉ nói: - Cô cô sao không tới tìm Vương Huyền đạo, hiện giờ y là gia chủ Vương gia ở Trường An.
.- Huyền Đạo sẽ không nói chuyện này với ta đâu. Nguyên Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nói: - Những gia tộc lâu đời như Thái Nguyên Vương thị, bọn họ một mực giữ vững quận vọng của mình, chúng ta muốn nhúng tay vào, e rằng thực sự không dễ đâu.
.Nguyên Triết nói: - Nhưng mà chế độ thuê mướn này của chúng ta bắt buộc phải dựa trên diện tích đất đai rộng lớn, đồng thời phải liền thổ, nếu không thì không thể có được lợi nhuận.
.Nguyên Mẫu Đơn suy ngẫm một hồi rồi nói: - Từ bỏ!
.- Từ bỏ?
.Bọn Nguyên Kiệt đều kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Phỉ nói: - Thái Nguyên là trọng trấn, dân số đông, cô cô nói muốn từ bỏ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Chúng ta chỉ muốn kiếm được tiền, chứ không phải muốn tranh giành địa bàn với Vương gia, lương thực trồng ở đâu cũng vậy, thay vì hao tổn sức lực vào những gia tộc lâu đời này, thà rằng tập trung lực lượng vào những nơi có cơ hội rõ ràng hơn. Bản đồ Đại Đường ta rộng lớn, chỉ riêng vùng Thái Nguyên thì có thấm vào đâu. Ngươi lập tức cử người đi nói với huynh đệ mạn Thái Nguyên, đem bán hết ruộng đất ở đó đi, di chuyển tá điền về Giang Nam, giữ gìn vườn cây ăn quả ở Thái Nguyên là được. Ngoài ra, những quận vọng mà các đại gia tộc như Thanh Hà, Bác Lăng, Phạm Dương, Huỳnh Dương ở cũng từ bỏ tất cả ruộng đất, chỉ giữ lại vườn cây ăn quả, cố gắng hết sức chuyển người về Giang Nam.
.Nguyên Kiệt nói: - Làm vậy không tốt lắm, Nguyên gia chúng ta mấy năm nay mua đất khắp nơi, chẳng phải là để khiến việc buôn bán của chúng ta có thể trải rộng khắp Đại Đường sao.
.Nguyên Triết do dự nói: - Việc này liệu có nên bàn với cô phụ một câu.
.Nguyện Kiệt nói: - Cô phụ cũng thật là, lâu vậy cũng chẳng chịu tới một chuyến.
.Nguyên Phỉ cười khổ nói: - Ngươi nói xem Nguyên Kiệt, ngươi lẽ nào không biết là đám quý tộc bây giờ chỉ hận không thể lột da rút xương cô phụ sao. Cô phụ mà tới Nguyên gia bảo này, e rằng kế hoạch của chúng ta sẽ gặp cản trở đó.
.- Cô phụ sẽ tán thành! Nguyên Mẫu Đơn nói: - Trước kia chúng ta sở dĩ phải đi mua đất ở các châu huyện, đó là bởi giao thông không thuận tiện, chỉ còn cách phải làm vậy. Nhưng Hàn Nghệ đã từng nói với ta, mấu chốt của việc buôn bán nằm ở lưu thông. Khiến cho thương phẩm có thể lưu động được, thì ta tin chúng ta có thể làm được điều đó. Nếu như đường xá thuận tiện, chúng ta trồng lương thực ở Quan Trung, thì vẫn có thể bán được tới Thái Nguyên, đến lúc đó chúng ta chỉ cần mở thêm nhiều cửa hàng ở Thái Nguyên là được. Tuy nhiên về cây ăn quả, Thái Nguyên trồng được, Quan Trung thì chưa chắc có thể trồng, vì thế cần giữ gìn. Hãy làm theo ý của ta đi.
.Hàn Nghệ rất muốn tới Nguyên gia bảo hỏi han đôi chút, nhưng hiện giờ thì không phải lúc, hắn thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, dù sao thì những kẻ hận hắn thực sự là quá nhiều, vì thế hắn lựa chọn ở nhà tĩnh dưỡng mấy hôm.
.Cũng cần phải nói lại rằng, thực ra hắn bây giờ mới có thể coi là vừa mới về nhà, bởi vì hắn vừa quay về, đã gặp ngay hàng loạt những biến cố, khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi, không phải đối phó với cái này, thì là đối phó với cái khác, việc buôn bán, công trình, mọi người trong một năm sống thế nào, hắn còn chưa có thời gian thăm hỏi, hắn thậm chí còn chưa có cơ hội ở cạnh Tiêu Vô Y. Cũng may là nàng khá tự lập.
.Hiện giờ, mặc dù sự tình đã tới thời điểm mấu chốt, nhưng Hàn Nghệ rốt cuộc cũng có thể dừng lại, nói chuyện với đám Mộng Đình, hỏi han tình hình một năm qua thế nào. Trong đó, chủ đề rôm rả nhất là vòng chung kết cuộc thi Giọng hát hay Đường triều. Nghe nói được sắp xếp vào Tết Thượng Nguyên, khắp thành quan tâm, vé vào cửa rẻ nhất cũng phải một quan tiền, thật là gây tiếng vang lớn. Thảo Nhi cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, đoạt ngay quán quân, trở thành ca kĩ nổi tiếng nhất Trường An. Chỉ là Phượng Phi Lâu giờ không chơi những thứ này nữa, chỉ chơi kịch nói. Tào Tú nhờ thế thường mời Thảo Nhi tới Hoa Nguyệt Lâu ca hát.
.Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một hôm, sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, Hàn Nghệ đã chuẩn bị dẫn Hùng Đệ, Tiểu Dã ra ngoài đi một vòng.
.- Hàn đại ca, đệ đã tính kĩ cho huynh rồi. Hùng Đệ ngồi trên xe ngựa, lấy ra một tờ giấy, thao thao bất tuyệt:
.- Chúng ta bây giờ xuất phát, giờ Thìn một khắc có thể tới xưởng rượu ở tây thành, dừng chân ở đó một canh giờ, tức là tới giờ Tỵ một khắc, sau đó tới xưởng nước hoa xem xét, có thể dừng chân ở đó nửa canh giờ, khà khà, vườn quả của Nguyên gia ở nganh cạnh đó, hiện giờ lại đang vào vụ thu hoạch, chậc, chúng ta có thể nếm ít hoa quả, tiện thể ăn trưa luôn.
.Hàn Nghệ trừng mắt nói: - Tiêu Mập, ta chỉ nhờ đệ viết giúp ta cái lịch trình, đừng có đề cập chuyện ăn uống được chứ!
.Tiểu Dã nghe vậy bật cười ha hả.
.Hùng Đệ vẫn cố cãi nói: - Nhưng lịch trình thì phải có cả ăn uống chứ!
.- Được rồi! Đệ tiếp tục!
.Hàn Nghệ nói vẻ bất đắc dĩ.
.Hùng Đệ đắc ý nhìn về phía Tiểu Dã nhấm nháy mắt, sau đó tiếp tục đọc.
.Xe ngựa vừa ra khỏi ngõ Bắc, Hàn Nghệ chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, vội bảo phu xe dừng lại, hướng ra ngoài nói:
.- Hai vị công tử, xin chào!
.Hai người này chính là Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành, bọn họ quay đầu lại, thấy Hàn Nghệ liền gật đầu nói: - Chào! Ánh mắt thì nhìn ngang liếc dọc.
.Chẳng phải vậy chứ! Ta đã thanh danh băng hoại thế này rồi sao. Hàn Nghệ nói: - Hay là lên xe nói chuyện?
.Hai người lại liếc nhìn xung quanh lần nữa, sau đó mới nhanh chóng nhảy lên xe ngựa.
.Hùng Đệ ngoan ngoãn chào hỏi, Tiểu Dã thì chỉ gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi ở trận Sa Xuyên, đuổi một cái là cả vạn quân địch, thật là anh hùng xuất thiếu niên.
.Tiểu Dã bình thản nói: - Thế thì đâu đã là bản lĩnh gì.
.Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đưa mắt nhìn nhau, vậy mà còn chưa tính là bản lĩnh gì, thế thì bọn họ chẳng hiểu thế nào thì mới tính là bản lĩnh nữa.
.Hùng Đệ một tay khoác lên vai Tiểu Dã, vui vẻ cười nói: - Tiểu Dã sau này chắc chắn sẽ trở thành đại anh hùng, điều này ta và Hàn đại ca sớm đã nhìn ra.
.Tiểu Dã lập tức bật cười ha hả.
.Thế nhưng trong lòng Hàn Nghệ lúc đó là một mớ hỗn độn, đoạn nói: - Hai vị công tử, các vị cho ta thứ cảm giác, dường như sau này ta rất khó có thể kết bạn được với ai khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận