Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1034.2: Tư hóa.

.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Chắc bệ hạ còn nhớ hôm gặp lão sư ở Chiêu Nghi học viện chứ? Thật ra có rất nhiều người như vậy đang tồn tại trong triều đình. Ngoài ra, triều đình có thể mượn việc này khuyến khích thương nhân đóng thuyền, để cho hàng hóa của các nơi có thể vận chuyển được, nhưng triều đình có thể năm giữ bến thuyền, thu phí neo đậu hợp lý, bởi vì triều đình không có thuyền, đều là thuộc về tư nhân, vậy thì mỗi một con thuyền neo đậu đều phải nộp một chút thuế thu nhập, tuy số tiền này không nhiều, nhưng nếu duy trì năm này qua năm khác, tính ra khoản tiền này cũng không ít, hơn nữa một khi vận chuyển đường sông thịnh hành rồi sẽ mang đến vô cùng nhiều của cải cho các châu huyện mà Đại Vận Hà đi qua, bởi vì thuyền cập bến neo đậu, trên trăm người cần phải mua đồ ăn, mỗi năm ngừng Đại Vận Hà, bách tính các châu huyện ven lộ trình đều phải chịu tổn thất cực lớn, triều đình nên hồi báo bọn họ một chút.
.Sau khi Hàn Nghệ hết lời khuyên nhủ, Lý Trị đã bắt đầu gật đầu, thuyền nên để ai đóng, y cũng không suy nghĩ gì, điều y để tâm là, quốc khố lấy tiền ra để đóng thuyền, các ngươi thò tay vơ vét, tham lam vô độ, lại còn lãng phí tiền của quốc khố, còn không bằng ta để cho thương nhân đóng, bớt được bao nhiêu chuyện cho triều đình, ta cũng không phải bỏ ra nhiều tiền uổng phí như vậy, nói: - Lời ái khanh nói có lý, từ xưa đến nay, phàm là triều đình xây dựng rầm rộ, đều bị bách tính lên án, bất luận mục đích xây dựng rầm rộ là gì, Đại Đường ta nên tiếp thu bài học, né tránh điều này, hãy theo như lời ái khanh nói, chuyện này giao cho Hộ Bộ và Công Bộ làm.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ, Diêm Lập Bản hết sức đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ lập tức nói tiếp: - Bệ hạ, bến thuyền này vốn là các thợ thủ công làm cho triều đình, nhưng hiện giờ nếu đã muốn bán cho thương nhân, vậy thì các thợ thủ công cũng phải được trả thêm thù lao, vi thần đề nghị lấy tiền bán bến thuyền, khấu trừ phí tổn, một nửa đưa vào quốc khố, một nửa phong thưởng cho những thợ thủ công cần mẫn này.
.Diêm Lập Bản vội nói: - Hàn Thị lang nói có lý, thật ra có thể xây dựng được bến thuyền này, đều không thể bỏ qua công lao của những thợ thủ công đó, nếu không có trí tuệ của bọn họ, cũng không thể thực hiện được lý luận trong "Thiếu niên Khổng Tử".
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Đây cũng là việc nên làm.
.Lý Nghĩa Phủ không mặn không nhạt nói: - Chỉ sợ tiền này không rơi vào tay thợ thủ công.
.- Lý Thị lang nói có lý! Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên bán bến thuyền cũng sẽ áp dụng hình thức đấu thầu, bán được bao nhiêu tiền, mọi người đều sẽ biết ngày từ lúc đầu tiên, một nửa đưa vào quốc khố, cái này có thể điều tra, vậy thì tiền của thợ thủ công, tin là Công Bộ cũng có ghi chép danh sách thợ thủ công tham gia lần này, mọi người tính toán sổ sách trước, sau đó công bố ra, để cho ai nấy cũng biết mình nhận được bao nhiêu tiền, sau đó triều đình phát tiền vào Kim Hành, thợ thủ công cầm hộ tịch của mình đến lấy tiền là được, như vậy thì có thể khiến Kim Hành, Hộ Bộ, thợ thủ công hình thành một phương thức giám sát lẫn nhau, thợ thủ công không lấy được đủ tiền từ Kim Hành, thì đương nhiên bọn họ sẽ tìm triều đình để tố cáo, Kim Hành sẽ không dám làm bừa bãi, tiền này không cần tay của bất cứ quan viên nào, Hộ Bộ trực tiếp phát tiền vào Kim Hành, thợ thủ công đến lấy là được.
.Võ Mị Nương vừa nghe, ngạc nhiên vui mừng nói: - Chủ ý này cũng vô cùng hay, ta cũng thường hay nghe nói một số quan viên cắt xén tiền của tạp dịch, bởi vì quan viên chính là cấp trên của tạp dịch, vậy thì tạp dịch chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng Kim Hành và thợ thủ công không phân biệt trên dưới, thợ thủ công không lấy được tiền từ Kim Hành, tất nhiên sẽ đi cáo trạng, như vậy thì có thể phòng ngừa có người cắt xén tiền mồ hôi nước mắt của lao dịch.
.Lý Trị cũng gật đầu nói: - Đúng vậy! Các triều đại triều đình thường xuyên cứu tế bách tính, nhưng đều bị quan viên cắt xén, dẫn đến bách tính ghi hận triều đình, nếu như trực tiếp phát vào Kim Hành, vậy thì quan viên sẽ không thể trục lợi được, tất nhiên bọn họ sẽ giám sát Kim Hành chặt chẽ, nếu như vậy, Kim Hành cũng không dám làm bừa, bách tính sẽ có thể lấy được số tiền đáng có được.
.Lý Nghĩa Phủ vừa nghe, không đúng nha, ta muốn bôi nhọ Hàn Nghệ, sao lại ngược lại còn giúp cho hắn một tay, Kim Hành không phải là của Hàn Nghệ sao. Vội nói: - Bệ hạ, quan thương cấu kết cũng không phải là không có.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nền tảng của Kim Hành là chữ tín và danh dự, dựa vào chữ tín và danh dự kiếm tiền, nếu như Kim Hành muốn tham tiền, sao không trực tiếp nói tiền của người khác gửi vào Kim Hành là của mình cho xong, cần gì phải cùng với quan viên thông đồng làm bậy chứ, nếu như để triều đình biết được chuyện này thì Kim Hành hoàn toàn tiêu đời rồi, nhớ lúc đầu những hương thân kia muốn đạp đổ Kim Hành, trong tình hình khó khăn như vậy, Kim Hành cũng không dám làm tổn hại danh dự và chữ tín của mình, trả cho bách tính cũng không thiếu một văn tiền.
.Hứa Kính Tông nghĩ thầm nếu làm như vậy, Hộ Bộ sẽ không thể cố ý trì hoãn bổng lộc, như vậy thì quyền lực của Hộ Bộ không tăng mà còn giảm, lập tức nói: - Lão thần cũng cảm thấy điều này hết sức có lý, triều đình có thể giao cho Kim Hành cấp phát bổng lộc của quan viên.
.Nhưng Lý Trị lại có ý này, như vậy cũng có thể giám sát Hộ Bộ.
.Trong lòng Hàn Nghệ sao có thể không hiểu Hứa Kính Tông đang có ý đồ gì, nói:
.- Hứa Đại học sĩ nói phải, kỳ thực ta cũng từng nghĩ, nhưng trước mắt quy mô của Kim Hành vẫn không làm được.
.Hứa Kính Tông cười nói: - Là không làm được, hay là Hàn Thị lang không muốn làm.
.- Là không làm được thật.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu làm như vậy, điều đầu tiên, triều đình phải phát tiền vào Kim Hành trước, Kim Hành mới có thể phát tiền cho quan viên đúng hạn, nhưng vấn đề là quan viên là người điều động, hoặc tăng nhiều, hoặc giảm ít, hoặc thăng, hoặc giảm, thăng một cấp bổng lộc khác rất nhiều, trừ khi trong một lần triều đình phát số tiền gấp hai lần bổng lộc cho Kim Hành, sau đó mỗi một lần điều động, đều phải phái người đến Kim Hành nói cho nhân viên của Kim Hành biết, như vậy mới có thể đảm bảo vận chuyển trơn tru, nhưng như vậy thì quá phiền phức. Với lại tiền của quan viên, bình thường ai dám động, mấu chốt là ở văn lại và lao dịch, nếu như bệ hạ cho phép, có thể để cho Kim Hành phát tiền của bộ phận người này, vì tiền của bọn họ không nhiều, điều động cũng ít, hơn nữa có thể giảm bớt áp lực cho Hộ Bộ.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Chuyện này cũng đáng để suy nghĩ, sau khi trở về khanh dâng một bản tấu chương chi tiết lên.
.- Vi thần tuân mệnh. Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Hứa Kính Tông cũng buồn bực, ông ta vốn muốn mượn việc này để làm suy yếu quyền lực của Hộ Bộ, kết quả không những không đạt được hiệu quả, ngược lại còn giúp Hàn Nghệ một tay, liếc mắt nhìn nhau với Lý Nghĩa Phủ, vẻ mặt đó khôi hài miễn bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận