Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1022.1: Trời cũng giúp ta

..
.Buổi trưa hôm sau, Hàn Nghệ đã về đến Tiêu phủ!
.- Đứng lại!
.Ngay giây phút vào cửa, một tiếng quát của Tiêu Vô Y dọa Hàn Nghệ vội vàng rụt chân về, chỉ thấy Tiêu Vô Y mặt âm trầm đi lên, đi quanh hắn một vòng, cái mũi xinh xắn khẽ phập phồng mấy cái, cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: - Cả người đều là mùi Mẫu Đơn, nếu chàng không đi rửa hết mùi Mẫu Đơn trên người này thì đừng hòng bước vào cửa phòng.
.Hàn Nghệ giơ cánh tay lên ngửi ngửi theo bản năng, nhưng không cảm giác thấy mùi Mẫu Đơn gì cả, hồ nghi nói: - Đâu khoa trương như vậy!
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Rửa hay không tùy chàng.
.- Rửa!
.Hàn Nghệ vội nói: - Ta rửa còn không được sao.
.Hắn luôn cho rằng mình đã chiếm ưu thế rất lớn, ở phương diện khác thì nên nhượng bộ một bước dài, không phải chỉ là tắm rửa thôi sao, ngoan ngoãn chạy đi tắm một phen, thay một bộ quần áo khác, quay về trong phòng, chỉ thấy Tiêu Vô Y ngồi trên giường, nhưng thấy hắn đến thì lập tức nghiêng mặt sang một bên. Dường như nàng cũng đã phát giác ra điều gì đó, chuyện này cũng rất rõ ràng, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn vốn dĩ đã nhiều lần suýt chia tay, nhưng lần này đi còn ở lại hai đêm thì chắc chắn là có chuyện xảy ra.
.Tiêu Vô Y không phải là một nữ nhân hồ đồ, nàng tính toán đến Hàn Nghệ cũng không hiểu rõ.
.Đây là tình huống nằm trong dự tính!
.Hàn Nghệ cợt nhả đi tới, ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y lập tức dịch sang bên cạnh.
.- Phu nhân! Hàn Nghệ cười ha ha gọi một tiếng, thò tay ra muốn cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Tiêu Vô Y.
.- Đừng đụng vào ta!
.Tiêu Vô Y hất tay sang bên khác.
.- Chuyện này không thể nào!
.Hàn Nghệ mau chóng vươn hai tay ra, ôm Tiêu Vô Y nói: - Nàng có thể bảo ta tắm rửa, có thể chửi ta vô lại, nhưng không thể bảo ta không đụng vào nàng, vậy chẳng khác nào nàng giết ta.
.Tiêu Vô Y mắt lạnh thoáng nhìn, nói: - Chàng vốn đã vô lại! Nói xong lại hơi giãy dụa nói: - Mau buông ta ra, cẩn thận ta không khách khí với chàng.
.- Ta đã nói rồi, nàng có thể giết chết ta. Hàn Nghệ lại càng ôm chặt hơn nữa, dù sao cũng chỉ là khóc lóc đòi treo cổ, đều chiêu cũ rồi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy hừ một tiếng, nhưng cũng không vùng vẫy nữa.
.Hàn Nghệ hít hà, cười hì hì nói: - Một cơn ghen thật lớn.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nói: - Ta ghen đó, vậy thì sao?
.- Thì đương nhiên chỉ có thể bù đắp lại thôi! Hàn Nghệ cười xấu xa một tiếng, đột ngột ôm Tiêu Vô Y ngả xuống.
.- Ai ôi!
.Tiêu Vô Y kinh hô một tiếng, nàng hoàn toàn không dự liệu được, Hàn Nghệ vốn dĩ nên chịu đòn nhận tội mà lại to gan như vậy, dám vật ngã nữ vương, nhưng tiếng vừa mới thốt ra đã bị Hàn Nghệ hôn ngấu nghiến.
.Hàn Nghệ ra chiêu này, Tiêu Vô Y thật sự không có cách nào, toàn thân trên dưới không có chút lực nào, khó khăn lắm mới giãy thoát được, mắt phượng mơ màng, cầu khẩn nói: - Được rồi, được rồi, đừng nghịch nữa, ta sợ chàng rồi còn không được sao.
.Biết ngay là nàng không thắng được ta mà! Ha ha! Hàn Nghệ ôm nàng xoay người, để nàng nằm trên người mình, ủy khuất nói: - Là ta sợ nàng, nghĩ ta đường đường là một quân tử, cũng bị nàng ép phải sử dụng chiêu này.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt, xì một tiếng khinh miệt, nói: - Chàng vốn đã là Dừng một chút, nàng lại nói:
.- Chàng còn về làm gì, cùng với Mẫu Đơn sung sướng không tốt sao?
.Hàn Nghệ nhìn nàng một cái vẻ trách cứ, nói: - Nàng nói gì vậy, nàng là đại phu nhân của ta, nếu không có nàng thì cũng chẳng có ta ngày hôm nay, nếu mất nàng thì ta sống còn có ý nghĩa gì.
.Tiêu Vô Y không phải là Nguyên Mẫu Đơn lý trí, nghe hắn nói những lời tình tứ nổi da gà này hoàn toàn không chống cự được, không khỏi mặt đỏ bừng tim đập nhanh, xấu hổ lườm hắn một cái, sẵng giọng: - Ba hoa!
.Lại chua xót nói: - Hai đêm chàng không về, xem ra Mẫu Đơn đã chấp nhận chàng rồi.
.Hàn Nghệ sợ hãi gật gật đầu.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y nhếch lên, thần sắc hết sức phức tạp, hỏi: - Vậy chàng thuyết phục nàng ấy thế nào?
.Hàn Nghệ thành thật báo cáo, hắn vẫn nhắc nhở mình từng giây từng phút, tuyệt đối không được giấu giếm họ, dù sao mọi người cũng phải sống bên nhau cả đời, mà thiên thuật là có thời gian bảo hành.
.- Thì ra là thế! Nói xong, Tiêu Vô Y tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Nói như vậy, chàng đây là vì họa được phúc, mũi tên đó đã bắn trái tim của Nguyên Mẫu Đơn cho chàng rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó hoàn toàn không phải nguyên nhân chủ yếu, thật ra may mắn lớn nhất của ta không gì qua được việc cưới được nàng làm thê tử, nếu không phải sự khoan dung và độ lượng cùng với sự thông cảm của nàng, ta cùng Mẫu Đơn và Phi Tuyết đều không thể nào có chuyện gì.
.- Vậy sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Nếu lúc đó ta không cho chàng qua lại với bọn họ, chàng sẽ nghe ta?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Tuyệt đối, trong lòng ta, không có gì quan trọng hơn nàng.
.- Coi như chàng cũng có lương tâm. Tiêu Vô Y cười ngượng ngùng, thưởng cho Hàn Nghệ một cái liếc mắt quyến rũ, răng khẽ cắn môi đỏ mọng, đỏ mặt hỏi: - Vậy chàng có cùng nàng ấy
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt nói" - Cùng nàng ấy cái gì?
.- Chính là chính là chuyện đó a!
.- Chuyện gì?
.- Chính là sinh con a!
.Tiêu Vô Y nổi giận, âm lượng đột ngột tăng cao, tên này nhất định là đang giả ngây giả ngô.
.Hàn Nghệ sợ tới mức run lên, lắp bắp nói: - Chuyện này chuyện này!
.Mắt Tiêu Vô Y lập tức ươn ướt, không nói lời nào, ủy khuất nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ rất phiền não, nếu nàng đã đồng ý cho ta và nàng ấy thì chuyện này là không thể tránh khỏi, hắn thật sự không biết nên nói gì, nhỏ giọng hỏi: - Sao vậy?
.Nước mắt trong hốc mắt Tiêu Vô Y càng tích càng nhiều, nói:
.- Lỡ như nàng ấy mang thai trước ta, vậy phải làm sao?
.Thứ nàng để ý, vĩnh viễn đều khiến người khác khó hiểu được như vậy.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, mờ mịt nói: - Chuyện này chuyện này chắc không đâu, trước đó vài ngày ta vẫn luôn ở cùng nàng, chỉ ở với nàng ấy có hai đêm.
.Tiêu Vô Y một tay vuốt ve bụng, chán nản nói: - Nhưng bụng ta vẫn chẳng có gì.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, vội an ủi: - Nàng đoán mò gì vậy, phu thê chúng ta gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, với lại, nói không chừng bây giờ đã có thai rồi, dù sao thì bất luận như thế nào, năm nay ta nhất định khiến nàng mang thai.
.Tiêu Vô Ymắt sáng ngời, nói: - Chàng có cách sao?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này cần cách gì, nỗ lực nhiều hơn là được rồi, he he, chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ chúng ta sinh con ngay thôi.
.Tiêu Vô Y chớp đôi mắt đẹp nói: - Mẫu Đơn không vắt kiệt chàng sao?
.Shit! Sau này ta sẽ không bao giờ nói những câu kiểu này trước mặt nàng nữa, học quá nhanh, dùng quá tốt! Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: - Thật sự không nhẫn nhịn được. Nói xong, hắn trực tiếp ôm Tiêu Vô Y lên, nhanh chóng hành sự.
.Sex sex! Ai nói ban ngày không thể tuyên dâm được.
.Sau một hồi mây mưa, Tiêu Vô Y mềm nhũn nằm trong lòng Hàn Nghệ, hai má hồng hào, hai mắt mơ màng, gáy ngọc khiêu gợi, quả thực là xinh đẹp động lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận