Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 653: Bức thư gửi mọi người

.Đừng nói Nguyên Triết đã đưa ra một phán đoán sai lầm vô cùng chí mạng đối với Tiền Đại Phương, mà đến cả Hàn Nghệ cũng không hiểu vì sao Tiền Đại Phương lại làm vậy, hắn đương nhiên không tin một kẻ lúc nào cũng hám lợi lại có thể nói chuyện cảm tình, chuyện nghĩa khí, kể cả có nói cũng không thể nói triệt để như thế.
.Nhưng Hàn Nghệ tin là Tiền Đại Phương thực lòng ủng hộ mình, nếu ông ta đến để dò xét, thì Tiền Đại Phương hẳn phải nghĩ đủ mọi cách để thăm dò xem chiêu tiếp sau của hắn là gì, nhưng Tiền Đại Phương không hề thử đi bới móc, ông ta chỉ muốn một lời hứa mà Hàn Nghệ đã hứa biết bao lần.
.Cho nên mới nói, nhân cách con người vĩnh viễn là thứ phức tạp nhất.
.Chính vì sự tham lam keo kiệt của Tiền Đại Phương, dẫn đến việc ông ta càng kiên định đứng bên phía Hàn Nghệ, bởi ông ta không dám mạo hiểm đi làm chủ nhân mới của Ngõ Bắc, ông ta chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, nhưng nếu ông ta từ chối Nguyên gia, thì Nguyên gia nhất định sẽ xem ông ta như kẻ thù, trong tình huống không còn sự lựa chọn, ông ta chỉ có thể càng thêm kiên định đứng bên phía Hàn Nghệ.
.- Hàn tiểu ca, ngươi không biết đấy thôi, vữa nãy khi ta đi ra ngoài, mấy tên thương nhân kia trông thấy ta, thì giống như muốn ăn thịt ta vậy.
.Lưu Nga từ trong sảnh đường đi tới, lo lắng bất an.
.Ngõ Bắc hiện giờ đúng là bình yên trước trận bão, nhất là những tiểu thương nhân mới tới, sau khi sự nhẫn nại của bọn họ đã từng chút một tiêu tan hết, thì bắt đầu nảy sinh sự thù ghét, bọn họ đều vì tin tưởng Hàn Nghệ, mới đến nương nhờ Ngõ Bắc, kết quả vừa khai trương đã gặp tình cảnh này, trong tay chất đầy hàng hóa, lại không bán đi được, như thế có thể không hận Hàn Nghệ hay sao, bọn họ ở hai chợ tuy rằng trên không ra trên dưới không ra dưới, nhưng ít nhất cũng sống yên ổn qua ngày.
.Đôi mắt bé xíu của Hùng Đệ lo lắng nhìn Hàn Nghệ, y hiện giờ cũng không dám ra ngoài bày hàng bán nữa, bởi đám thương nhân kia ngày ngày chạy tới hỏi y, giọng điệu cũng dần dần trở nên không còn thiện chí nữa.
.Thẩm Tiếu lại chẳng lên tiếng, kỳ thực y cũng rất buồn bực, vốn dĩ tới Trường An cùng huynh đệ làm ăn lớn một phen, kết quả trông càng giống như đánh trận chưa thắng đã hi sinh thân mình vậy, nhưng y chỉ thấy buồn bực mà thôi, đối với vấn đề tiền bạc, y lại thấy rất nhạt nhẽo, y đã hạ quyết tâm, nếu Hàn Nghệ thật sự bị ép trả tiền, thì y sẽ đem toàn bộ tiền bạc đưa cho Hàn Nghệ, mang tất cả của cải đi giúp Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngồi trên ghế, thưởng trà, trầm mặc không lên tiếng.
.Lưu Nga nói: - Hàn tiểu ca, ngươi nói một câu đi! Chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào đây?
.Nàng cả đời chưa từng kiếm được đến mấy ngàn quan, bỗng dưng lại nợ đến mấy ngàn quan, nhân sinh thay đổi bất ngờ, thật sự là rất kích động.
.- Đợi!
.Hàn Nghệ ném ra một chữ.
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Đợi?
.Chẳng lẽ Tề thiên đại thánh sẽ cưỡi Cân Đẩu Vân hạ phàm cứu ngươi ư?
.Ngay lúc này, Trà Ngũ đột ngột vội vàng đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Tạ chưởng quỹ bọn họ lại tới nữa, ta --- ta không biết nên trả lời bọn họ ra sao nữa rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nói, chậm nhất là ba ngày, ta sẽ cho bọn họ câu trả lời.
.Trà Ngũ ngẩn người, lập tức cúi đầu nói: - Ồ, ta biết rồi.
.Chạng vạng ngày hôm đó, Hàn Nghệ đứng trong hậu viện, hai mắt khép hờ.
.Bỗng nhiên, tiếng trống báo giờ cấm đi lại ban đêm vang lên.
.Hàn Nghệ không khỏi thở dài, ngay lúc đang muốn xoay người trở về phòng.
.Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hàn Nghệ quay đầu, chỉ trông thấy một bóng người chui vào trong, không phải Đông Hạo thì còn ai vào đây.
.Hàn Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nửa cười đùa nói: - Đông Hạo, nếu ngươi tới muộn hai ngày, thì ngươi đợi đem thi thể của ta đến Mai thôn đi nhé.
.Đông Hạo lau mồ hôi, thở hổn hển nói: - Ân công, chuyện này không thể trách ta, hàng hóa nhiều như vậy, buộc phải đi bằng đường thủy, còn nhất định phải cập bến tàu Trường An lúc chập tối, đây là chuyện nhanh cũng không được, chậm cũng không xong.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hàng hóa đều tới cả rồi chứ?
.Đông Hạo gật đầu đáp: - Đều đã tới, sau hai canh giờ nữa sẽ tới cửa Bắc thành Trường An.
.- Vậy thì tốt!
.Hàn Nghệ khẽ thở hắt ra, nói:
.- Ngươi đi nghỉ trước đi, bây giờ ta sẽ đi tìm Trịnh Nhị tướng quân.
.Giờ hợi một khắc.
.Đêm tối sớm đã buông xuống, thành Trường An yên tĩnh tịch mịch.
.Nhưng lúc này, cửa thành phía Bắc lại mở ra, chỉ trông thấy từng tên binh sĩ vội vã đẩy xe lừa, xe ngựa từ bên ngoài chậm rãi tiến vào thành, phần cuối đoàn xe ẩn trong màn đêm đen như mực.
.Một vị tướng quân oai phong lẫm liệt dẫn một đội cấm quân đứng trước cổng, chăm chú nhìn đoàn xe đang đi qua cổng thành, vị tướng quân này chính là Trình Xử Lượng, y không nhìn thấy được phía cuối đoàn xe, không khỏi kinh hãi không thôi, nói với Hàn Nghệ đang đứng bên cạnh:
.- Hàn Nghệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là làm kinh doanh rồi! Ta không phải đã nói rồi ư, đây đều là hàng hóa.
.Nhiều hàng hóa như vậy? Trình Xử Lượng hoài nghi nhìn hắn, nói: - Hàn Nghệ, ta đây hoàn toàn là nể mặt ngươi, mới mạo hiểm việc bị xử phạt để ngươi thông hành, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì ta còn không xé nát ngươi ra mới xong.
.Hàn Nghệ liên tục gật đầu nói: - Yên tâm, tướng quân, việc này chỉ liên quan đến buôn bán, ta đã để người của ngươi tới vận chuyển rồi, còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ.
.Đoàn xe khổng lồ như thế, nếu là kẻ lạ mặt đẩy xe vào thành, thì Trình Xử Lượng làm sao dám cho qua, chẳng may là phần tử phản động thì sao.
.Đương nhiên, đây cũng là điều Hàn Nghệ sớm đã tính toán xong xuôi rồi, đến cả phu xe hắn cũng không chuẩn bị, hàng hóa thì trực tiếp đặt trên bến tàu, để Trình Xử Lượng sai người chuyển vào trong.
.Trình Xử Lượng khinh bỉ liếc hắn một cái, càng nghĩ càng buồn bực, cảm thấy việc này rất đáng ngờ, vỗ trán, - Sao lúc ấy ta lại tin thằng nhãi nhà ngươi chứ!
.Ngươi cũng thật biết tăng thể diện cho bản thân đấy, ngươi không phải là tin ta, mà là bị ta gạt rồi. Hàn Nghệ thầm cười không lên tiếng.
.Ước chừng khoảng một canh giờ trôi qua, toàn bộ đoàn xe mới vào đến bên trong thành.
.- Tướng quân, lần này xem như ta nợ ngươi một món nợ ân tình, nhưng không quá ba ngày, ta sẽ đem trả hết phần ân tình này.
.Hàn Nghệ nói với Trình Xử Lượng một câu rối tinh không đầu không đuôi rồi trở về.
.Khi trở lại hậu viên Phượng Phi Lâu, chỉ trông thấy Lưu Nga bọn họ đều đứng bên trong viện, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.- Hàn --- Hàn tiểu ca, đây --- đây là cái gì vậy.
.Lưu Nga run run nói.
.Hàn Nghệ còn chưa lên tiếng, Tá Vụ liền ha ha nói: - Lưu tỷ, cô cứ chờ xem kịch vui đi.
.Lưu Nga kinh ngạc nhìn Tá Vụ.
.Tá Vụ, Đông Hạo bọn họ đều cười mà không nói năng gì.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói với Tang Mộc: - Tang Mộc, bức thư kia đã chuẩn bị xong chưa?
.Tang Mộc nói: - Toàn bộ đều đã chuẩn bị xong cả rồi.
.- Tốt lắm! Đêm này đừng ngủ, chuẩn bị một chút, đợi giờ cấm đi đêm kết thúc, lập tực phái người đem đến cho những người đó.
.- Sớm vậy ư?
.- Con người trong vòng 1 ngày, thời khắc tâm trạng tốt nhất, chắc chắn là thời khắc mặt trời ló rạng, ánh mặt trời luôn có thể đem đến hi vọng và vui vẻ cho con người, ta muốn mọi người nhận được phong thư này trong lúc tâm trạng tốt nhất.
.Ngày thứ hai, trời dần dần sáng.
.Triệu gia.
.- Lão Tứ, lão Tứ, sao ngươi vẫn còn nằm đó, trời sáng rồi, ông còn không mau ra Ngõ Bắc buôn bán đi.
.Phu nhân của Triệu Tứ Giáp từ bên ngoài trở về, trông ông ta còn đang lăn lộn trên giường, vô cùng buồn bực, vội vàng thúc giục.
.Triệu Tứ Giáp nghiêng người, mất bình tĩnh nói: - Còn buôn bán cái gì, bây giờ Ngõ Bắc đến một vị khách cũng chẳng có, đến đó cũng chỉ ngồi đần người, chẳng bằng nằm ở nhà đi.
.Đúng lúc này, một tên đầy tớ bước vào, nói: - Lão gia, Phượng Phi lâu sai người đến đưa thư.
.- Thư?
.Triệu Tứ Giáp đột nhiên ngồi dậy, - Thư gì? Mau mang tới cho ta xem. Trong lòng ông ta nhủ thầm, không phải là thư giải thể đấy chứ.
.Tên đầy tớ kia vội vàng đưa thư đến, là một mảnh vải được cuộn tròn, dùng dây đỏ buộc lỏng ở chính giữa, tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn lại vô cùng tinh xảo.
.Triệu Tứ Giáp vội vã mở thư xem, khuôn mặt không khỏi đầy hoang mang.
.Nguyên Mẫu Đơn không phải là người lười biếng, nàng ngày ngày đều dậy sớm, mà việc đầu tiên sau khi thức dậy, nhất định là lao động, xới đất, trồng hoa, tưới nước, ngày qua ngày, năm qua năm. Hôm nay cũng giống như mọi ngày, nàng ngồi cạnh một miếng đất, cẩn thận chăm chút đám cây non bên trong.
.Bỗng nhiên, một nha hoàn bước tới, nói: - Mẫu Đơn tỷ, vừa rồi có người của Phượng Phi Lâu đem một phong thư tới.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, lập tức đứng dậy, chẳng màng đến chuyện rửa tay, mau chóng nhận lấy thư, mở ra xem, không khỏi khẽ nhíu mày.
.Trại huấn luyện hoàng gia!
.Thôi Hữu Du, Uất Trì Tu Tịch, Dương Mông Hạo, Lư Khai Minh, Ngôn Hào năm người đã tới bên trong sảnh lớn của nha môn.
.Dương Mông Hạo khuôn mặt mang theo vẻ hiếu kỳ nói: - Trưởng Tôn ca ca, ngươi tìm chúng ta!
.Trưởng Tôn Diên gật đầu, hất tay về phía tên hộ vệ bên cạnh, tên hộ vệ lập tức bưng chiếc mâm gỗ có đặt những bức thư lên. Lại nghe thất Trưởng Tôn Diên nói: - Đây là thư của Phó Đốc sát gửi các ngươi.
.- Phó Đốc sát gửi thư cho chúng ta?
.Năm người đồng loạt sửng sốt.
.Phủ Tống Quốc Công.
.Tiêu Nhuệ vẫn trước sau như một cầm một cuốn kinh Phật ngồi dưới tàng cây cẩn thận đọc, xung quanh vô cùng yên ắng, ông ta đối với đám đầy tớ không có quá nhiều yêu cầu, ngươi có làm biếng hay không, thì với ông ta thế nào cũng được, ông ta chỉ yêu cầu một hoàn cảnh yên tĩnh.
.Bỗng nhiên, một tên đầy tớ bước tới, nhỏ nhẹ nói: - Lão gia, Phượng Phi lâu phái người tới đưa hai phong thư, nói là một phong thư đưa cho lão gia, còn một phong thư đưa cho quận chúa.
.Tiêu Nhuệ ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nói: - Phượng Phi Lâu?
.Kẻ đầy tớ kia nói: - Chính là Phượng Phi Lâu của Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Tiêu Nhuệ ồ một tiếng, gật đầu, nhưng đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: - Ừ? Hàn Nghệ? Hắn viết thư cho ta?
.Phủ Thái Úy.
.- Lão gia! Phượng Phi Lâu phái người tới đưa thư cho lão gia.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đang chơi cờ một mình, ngón tay bỗng run run mấy cái, kinh ngạc nói: - Hàn Nghệ?
.- Đúng vậy.
.Quản gia gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút kinh ngạc, chủ yếu là vì Hàn Nghệ và ông ta đều bí mật qua lại, ngươi công khai phái người đưa thư tới, đây là ý gì, vội vàng cầm thư lên đọc, khuôn mặt lập tức đầy vẻ hoang mang.
.Chỉ trông thấy mở đầu bức thư có viết " Bức thư Hàn Nghệ gửi tới mọi người"
.Phần giữa viết: "Tiếp sau máy cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, ta lại phát minh ra một số thứ thú vị, mọi người mau tới xem đi! --- Mùng một tháng năm, định sẵn là một ngày đặc sắc".
.Bên dưới viết địa chỉ của Phượng Phi Lâu.
.Chỉ có mấy câu như vậy, vô cùng đơn giản.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hồi lâu, bỗng nhiên bật cười ha ha, đây tuyệt đối là bức thư đơn giản nhất, ấu trĩ nhất mà ông ta từng nhận được.
.Trong ngày hôm đó, rất nhiều người đều nhận được lời mời của Phượng Phi Lâu.
.Cùng lúc đó, Ngõ Bắc tuyên bố tạm dừng kinh doanh hai ngày.
.Các dấu hiệu đều biểu thị rằng Ngõ Bắc muốn phản kích.
.Đây có thể nói là một đòn quyết chiến, bởi Ngõ Bắc đã không còn đường lui nữa rồi. Hàn Nghệ hoặc là đừng xuất chiêu, xuất chiêu rồi chính là thời điểm quyết định thắng bại, bởi hắn không có tư cách đi đánh trận bằng phương thức từ từ tiêu hao lực lượng đối phương với Nguyên gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận