Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 309.2: Vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.

.Lúc nãy Hàn Nghệ điên rồ như vậy là vì tại sao? Đương nhiên không phải là vì bản thân, mà là vì Lý Trị. Lý Trị đề bạt hắn, đương nhiên hắn phải đấu tranh vì Lý Trị. Một là, muốn chứng minh Lý Trị không nhìn lầm người. Hai là, muốn chứng minh mình không sợ những kẻ quyền quý này, dám đối kháng chính diện với bọn họ.
.Đây là điều Lý Trị mong muốn nhìn thấy, nếu như y đề bạt một người sợ đám quyền quý Trưởng Tôn Vô Kỵ như cọp, vậy thì chi bằng không đề bạt. Bây giờ Lý Trị cần người dám liều, dám nói, và còn hoàn toàn hiệu trung với y.
.Đề bạt Hàn Nghệ như thế, đề bạt Tiết Nhân Quý cũng là như thế, việc này thể hiện một kiểu tín nhiệm, ta là hoàng đế, cho Tiết Nhân Quý ngươi đến bảo vệ ta, đây là tín nhiệm cực lớn, Tiết Nhân Quý ngươi nhất định phải rõ một điều, ngươi là người của ai.
.Trong lòng Tiết Nhân Quý tràn ngập sự hổ thẹn. Trước đó gã muốn tránh Hàn Nghệ, muốn rũ bỏ quan hệ với Hàn Nghệ, đây thực sự là một hành vi vô cùng ngu xuẩn. Đơn giản mà nói, bây giờ bọn họ chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, đều nhìn vào Lý Trị, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, nếu như Hàn Nghệ không có kết cục tốt, gã có thể đi đâu được, vội vàng chắp tay nói: - Được Hàn ngự sử nhắc nhở, Tiết mỗ đã hiểu rồi, thật là khó mà báo đáp.
.Ngươi có thể hiểu được thì không còn gì tốt hơn, còn muốn rũ bỏ quan hệ với ta, ngươi rũ sạch không? Hàn Nghệ chắp tay, cười nói: - Không dám, không dám.
.Sở dĩ hắn nói câu này với Tiết Nhân Quý, đơn giản cũng chính là vì hắn cũng là tứ cố vô thân trong triều, người hắn biết đều là kẻ địch, hắn cần thiết phải có đồng minh, mà Tiết Nhân Quý là một danh nhân, trong tình huống không biết, đương nhiên hắn nghiêng về phía cùng Tiết Nhân Quý kết làm đồng minh.
.Việc này có người vui, có người buồn a!
.Trong một lầu các, năm sáu người đang ngồi, chính là thành viên trung tâm của tập đoàn Quan Lũng, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Lai Tể, Hàn Viện, Liễu Thích.
.- Không thể phê, việc này quyết không thể phê. Đừng nói đến Hàn Nghệ kia xuất thân hèn mọn, lại là một kẻ mở thanh lâu, chỉ dựa vào tuổi tác của hắn cũng không thích hợp làm Giám sát Ngự sử, đây không phải trò đùa thì là gì, bất luận thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục dâng tấu, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh.
.Liễu Thích có vẻ kích động dị thường.
.Chử Toại Lương cũng hết sức tán đồng, quay sang Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với vẻ hơi bất mãn: - Phụ Cơ huynh, lúc nãy huynh không nên thiếu kiên quyết, dù sao không có phê chuẩn của Tam Tỉnh, Hàn Nghệ cũng không thể nhậm chức.
.Về chế độ của triều Đường, đặc biệt là thời kỳ đầu Đường, bất cứ chỉ thị nào của hoàng đế đều nhất định phải thông qua Tam Tỉnh dự thảo, xét duyệt, phê chuẩn mới có thể có hiệu lực, đồng nghĩa với việc phải có được sự đồng ý của trưởng quan Tam Tỉnh, đặc biệt là các Tể Tướng, vậy nên, nếu như Tam Tỉnh không phê thì chỉ thị này không thể thực hiện, thánh chỉ chỉ là thứ bỏ đi, không phải hoàng đế nói cái gì thì là cái đó. Trong thời kỳ đầu Đường, hoàng quyền không quá tập trung, nhìn chung khoảng thời gian ba bốn trăm năm triều Đường, thời điểm hoàng quyền tập trung nhất, chính là khoảng giữa sau thời kỳ Lý Trị và thời kỳ Võ Tắc Thiên, đến thời kỳ Đường Huyền Tông lại bắt đầu bị Tiết Độ Sứ nắm giữ.
.Hiện giờ Tam Tỉnh đều nằm trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ, đều là người của ông ta, hơn nữa ông ta còn là cữu cữu của hoàng đế, nếu như ông ta không gật đầu, việc này không thể thành.
.Đây cũng là lý do vì sao Lý Trị đợi sau khi Trưởng Tôn Vô Kỵ thiếu kiên quyết mới chuồn đi.
.Tại sao Liễu Thích lại kích động như vậy, nói cho cùng chẳng qua chỉ là một chức quan bát phẩm, căn bản không uy hiếp được bọn họ. Đây đều là từ thói quen được nuông chiều mà ra, bởi vì từ khi Lý Trị lên ngôi đến nay vẫn luôn phối hợp cùng bọn họ, căn bản là bất cứ chuyện gì cũng đều tuân theo ý của bọn họ mà làm, đây là lần đầu tiên, Lý Trị vượt qua Tam Tỉnh, trực tiếp phong thưởng, và còn không màng đến sự phản đối của bọn họ, cưỡng hành bổ nhiệm Hàn Nghệ làm Giám sát Ngự sử.
.Đây tuyệt không phải là một tín hiệu quá tốt.
.Hàn Viện ngồi bên cạnh, đột nhiên nói: - Tử Thiệu huynh, huynh cũng không cần kích động, ta thấy việc này vẫn là có thể cữu vãn được, trước đó trên đại điện, Hàn Nghệ còn đắc tội với đám người Thôi Nghĩa Trung, bọn họ nhất định cũng sẽ dâng tấy thỉnh cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh, nếu như chúng ta và bọn họ cùng dâng tấu, đến lúc đó cả triều văn võ đều phản đối, bệ hạ không thể không thu hồi thành mệnh.
.Lai Tể cũng gật gật đầu, nói: - Bá Ngọc nói có lý, chuyện này vẫn chưa chắc chắn.
.Lúc nãy những đại thần bọn họ chỉ là bị Lý Trị và Hàn Nghệ đánh cho trở tay không kịp, lúc đó ai cũng không dám làm người tiên phong, đều đang quan sát, nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ nhất định là liên hợp với nhau, cùng nhau chống lại Hàn Nghệ, sức mạnh đoàn kết lớn mà, mọi người cùng nhau dâng tấu, Lý Trị cũng không thể đắc tội với cả triều văn võ chứ.
.Nếu tập đoàn Quan Lũng và tập đoàn Sơn Đông đồng thời phản đối, Lý Trị cũng chỉ có thể thu lại phong thưởng này.
.Nói đến đây, mọi người lại đều nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ cần ngươi gật đầu, cũng không cần ngươi ra mặt, việc này còn không thành sao.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi nói: - Vì một Giám sát Ngự sử nhỏ nhoi mà đi cãi vã với bệ hạ, việc này đáng không?
.Chử Toại Lương kích động nói: - Vấn đề là việc này căn bản không hợp lý a.
.- Không có gì hợp lý với không hợp lý cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, lại nói: - Bất kể nói thế nào, tóm lại Hàn Nghệ cũng đã cứu bệ hạ, bao gồm cả tính mạng của chúng ta, đây là điều không thể tranh cãi. Bệ hạ muốn phong thưởng ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này về tình về lý đều hết sức bình thường. Nếu như đến điểm này mà bệ hạ cũng không thể làm được, vậy há chẳng phải sẽ khiến người thiên hạ chê cười, đừng nhìn chuyện này nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, nếu vì chuyện này mà chọc giận bệ hạ, đây tuyệt đối không phải hành động khôn ngoan.
.Đám người Lai Tể, Hàn Viện liếc nhìn nhau, lại thoáng gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục nói: - Hiện giờ bệ hạ vẫn còn trẻ, chưa trưởng thành, nếu chúng ta càng phản đối, có thể bệ hạ sẽ càng làm trầm trọng thêm, có lẽ cả triều văn võ dâng tấu sẽ bức bách bệ hạ thu hồi thành mệnh, nhưng bệ hạ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách thay đổi tình hình, đến lúc đó có thể sẽ không phải Giám sát Ngự sử, thậm chí là Ngự sử đại phu, lúc đó chúng ta phải làm thế nào? Hiện giờ bệ hạ có lý do báo ân, còn Hàn Nghệ cũng thể hiện tài năng của bản thân, chúng ta cứ coi như là thuận nước đẩy thuyền cho bệ hạ, đừng làm bệ hạ tức giận thêm nữa, nếu không thì có thể đến bước cứu vãn cũng không có.
.Chử Toại Lương liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, sau đó cũng ngồi xuống.
.Liễu Thích đột nhiên nói: - Nhưng ta thấy hành động này của bệ hạ, không chỉ đơn giản là báo ân như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận