Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1346: Vũ khí trốn chạy lợi hại

.- Cha, hài tử xin cha, việc này quá nguy hiểm!
.- Gia gia, tôn nhi nghĩ cha con nói rất đúng, ở đây cao như vậy, ngộ nhỡ.... !
.- Các ngươi cút sang một bên cho lão phu, năm đó lúc lão phu lĩnh quân xung phong xông vào trận địa, còn nguy hiểm hơn việc này nhiều, một cái cánh lượn nho nhỏ, lão phu cũng không tin lái không vững, cút ra, cút ra.
.Mấy người Hàn Nghệ vội vàng lên mỏm núi, chỉ thấy hai người Trình Xử Lượng và Trình Bá Hành ngăn trước mặt Trình Giảo kim, khổ sở cầu khẩn, nhưng đổi lại lại là Trình Giảo Kim trừng mắt nổi giận. Ngoài ra, Lý Tích và Lý Bật cũng đứng một bên.
.Nguyên Ưng thì không để ý đến bị Trình Giảo Kim, vội vàng đi đến cạnh cánh lượn của mình, ngồi thụp xuống bắt đầu kiểm tra kĩ lưỡng.
.- Vãn bối Hàn Nghệ bái kiến Tư Không, Lư Quốc Công.
.Hàn Nghệ tiến lên phía trước hành lễ.
.Trình Xử Lượng vừa thấy Hàn Nghệ đến, lập tức kêu lên:
.- Hàn Nghệ, ngươi làm thứ này là trò gì, nếu cha ta.... !
.- Hử?
.Trình Giảo Kim trừng Trình Xử Lượng một cái, dọa y vội vàng cúi đầu im lặng, chỉ có thể vụng trộm đưa mắt ra hiệu cho Hàn Nghệ một cái.
.Trình Giảo Kim lại đi qua, vỗ vào trên vai của Hàn Nghệ một cái.
.Trời ạ! Lão tử lại quên nhét một tấm thép vào rồi. Hàn Nghệ bị vỗ đến sống lên chết xuống, lại nghe thấy Trình Giảo Kim nói:
.- Ranh con Hàn Nghệ, nghe nói cánh lượn này là ngươi làm ra?
.- Là Hiền giả lục viện.
.- Kệ đi, kệ đi. Trình Giảo Kim xua xua tay, nói: - Hôm nay lão phu nhất định phải thử cánh lượn này, ngươi nói được hay không đây.
.Trình Xử Lượng nghe vậy âm thầm kêu khổ, hận không thể ném hai tròng mắt về phía Hàn Nghệ.
.Còn cần ngươi đưa mắt ra hiệu với ta sao, cho dù ngươi dám, ta cũng không dám a. Hàn Nghệ không để ý đến Trình Xử Lượng, cười nói: - Việc này tất nhiên được a! Vãn bối thầm nghĩ dựa vào thân thủ của Lư Quốc Công, chơi cánh lượn này hẳn là chuyện nhỏ.
.- Nghe thấy không, nghe thấy không, vẫn là ranh con Hàn Nghệ có kiến thức. Trình Giảo Kim cười ha ha, lại đắc ý nhìn bọn Trình Xử Lượng một cái.
.Hàn Nghệ xoay chuyển lời nói: - Tuy nhiên việc này cần Trình lão phu nhân và mấy người nhi tử của Lư Quốc Công ký tên mới được.
.Trình Giảo Kim sửng sốt, nói: - Vì sao lại như vậy?
.- Đây chính là quy tắc! Hàn Nghệ nói: - Tuy ta tin tưởng Lư Quốc Công ông có thể được, nhưng việc này vẫn có tính nguy hiểm nhất định, bắt buộc phải có người nhà kí tên mới có thể chơi, lỡ như có ai có gì bất trắc, vậy thì không phải Hiền giả lục viện chúng ta chịu trách nhiệm sao, Vợ của Tiểu Dã và Nguyên bảo chủ đã kí tên rồi, Lư Quốc Công lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Đường ta, ta nghĩ tốt nhất vẫn cần có sự ân chuẩn của bệ hạ, như vậy thì sẽ không có sai xót gì.
.Trình Xử Lượng nghe vậy thở phào một hơi, tên này y quyết không ký, đánh chết cũng không ký.
.- Tiểu tử ngươi nói nửa ngày, vẫn là không cho lão phu thử. Trình Giảo Kim cũng không ngu, hừ một tiếng: - Lão phu vẫn quyết phải thử một chút, xem ai dám cản lão phu.
.Nhưng vừa quay đầu, phát hiện Nguyên Ưng đã nâng cánh lượn đi về bên triền núi, vội nói:
.- Thằng ranh Nguyên Phi, ngươi làm gì vậy?
.Nguyên Ung khẽ quay đầu lại, thản nhiên nhìn Trình Giảo kim một cái.- Lão Trình, đây chính là cánh lượn của ta.
.Nói xong, ông ta liền nâng cánh lượn lao xuống bên dưới, ông ta còn lâu mới không để ý Trình Giảo Kim là ai.
.- Hừ! Tiểu tử ngươi
.Trình Giảo Kim nói được một nửa, Nguyên Ưng đã bay xa rồi.
.Trình Xử Lượng thở phào một hơi.
.- Ha ha!
.Lý Tích đột nhiên đi lên trước đến, nói: - Lão thất phu, ta thật sư rất ngưỡng mộ ngươi a!
.Trình Giảo Kim nghiêng đầu, chuyển đi hai ánh mắt hình dấu hỏi.
.Lý Tích nói: - Ngươi xem Lượng Tử đi, và cả Hành Nhi quan tâm ngươi biết bao nhiêu, chúng ta chừng này tuổi, chuyện vui vẻ nhất, không gì bằng niềm vui tôn tử này, thật là khó thấy một phen hiếu đạo này của chúng.
.Trình Giảo Kim nghe vậy sắc mặt dịu đi vài phần, lại liếc nhìn Trình Xử Lượng và Trình Bá Hành.
.Phụ tử hai người kia đều là vẻ mặt nịnh hót.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tư Không nói rất đúng.
.- Tiểu tử ngươi câm miệng! Trình Giảo Kim hung hăng trừng mắt lườm Hàn Nghệ, lại nhìn Nguyên Ưng đã bay rất xa, rất hâm mộ nói: - Lão phu cả đời chinh chiến, có gì chưa nhìn thấy, việc gì chưa từng làm, duy chỉ có việc bay lên này, ôi thôi đi, thôi đi!
.Trình Xử Lượng lại không khỏi thở hắt một hơi dài.
.Hàn Nghệ nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện, nói: - Tư Không, Lư Quốc Công, sao các ông lại tới đây?
.Lý Tích nói: - Ta nghe không ít người nói, có người bay lượn trên bầu trời như chim ưng hùng dũng, vậy là tới xem một chút.
.Nói xong, ánh mắt ông ta nhìn xung quanh một chút, vẫy vẫy tay về một phía.
.Hàn Nghệ ngầm hiểu ý cùng Lý Tích đi đến một bên khác của triền núi, Lý Bật và phụ tử Trình Giảo Kim, Trình Xử Lượng cũng đi theo.
.Lý Tích nói: - Hàn Nghệ, ngươi xem có thể dùng cánh lượn này trong phương diện quân sự hay không.
.Hàn Nghệ hơi sửng sốt, nói: - Việc này... việc này... vãn bối không biết cầm binh đánh trận, không biết cánh lượn này có giúp đỡ gì đối với đánh trận.
.Lý Tích nói: - Tác dụng rất nhiều, ít nhất có thể dùng để chạy trốn.
.- !
.Hàn Nghệ có chút mờ mịt, đường đường là Đại Đường đệ nhất nguyên soái, mở miệng lại là chạy trốn, việc này.... !
.Lý Tích dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, hừ nói: - Chuyện thắng bại với binh gia là chuyện thường tình, đánh không lại, vậy thì tất nhiên phải chạy, chúng ta là lính tuy không khôn khéo như thương nhân các ngươi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt.
.- Việc này, việc này tất nhiên vãn bối biết. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói; - Chỉ là ta không nghĩ Tư Không ông sẽ trực tiếp nói ra như vậy.
.Lý Tích vuốt râu cười ha ha nói: - Việc này có gì không thể nói, huống hồ việc tháo chạy của một trận đánh cũng không nói lên điều gì, thắng lợi cuối cùng mới là thắng lợi chân chính.
.Bọn họ trước kia giao thủ với Đột Quyết cũng không phải ngày nào cũng thắng, cũng có lúc thua, nếu thua còn không chạy, vậy thì Lý Tích còn có thể đứng ở đây sao.
.Trình Giảo Kim cười nói: - Không chỉ vậy, loại cánh lượn này còn có thể có giúp ích cho việc trinh sát, đồng thời có thể làm hoang mang tác chiến của hậu phương địch.
.Lý Tích, Lý Bật nghe vậy khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Nhưng cánh lượn cần lợi dụng địa hình mới có thể bay lên, đất bằng thì không bay lên được.
.Lý Tích cười nói: - Cao Câu Ly không có gì cả, chỉ là nhiều núi, nếu như tăng thêm cánh lượn nữa, càng có thể làm cho quân ta trở nên càng linh hoạt hơn.
.Ôi! Nói nửa ngày vẫn là có liên quan đến Cao Câu Ly, xem ra lão già này không diệt Cao Câu Ly là chết không nhắm mắt. Hàn Nghệ suy nghĩ một chút, thực ra như vậy cũng rất tốt, cũng xem như Hiền giả lục viện làm ra cống hiến cho quân đội, như vậy Hiền Giả lục viện cũng sẽ càng được triều đình coi trọng hơn, nói:
.- Việc này có làm được hay không, vãn bối thật không dám cam đoan, nhưng trước mắt vẫn là giai đoạn thực nghiệm, đợi đến sau khi Nguyên bảo chủ và Tiểu Dã bay thành công, chúng ta lại bàn bạc xem làm như thế nào.
.Lý Tích gật gật đầu, lại nhìn Nguyên Ưng còn đang bay lượn, nói: - Nếu có thể có một loại vũ khí có thể tấn công kẻ địch từ bên trên, như vậy phối hợp thêm với loại cánh lượn này, chỉ cần kẻ địch ở trong khu vực cánh lượn bay, quân ta càng có thể đánh đâu thắng đó.
.Trình Giảo Kim nghe nói vậy trong mắt sáng ngời, vì không có vũ khí có thể công kích từ dưới lên, bay trong không trung là vô cùng an toàn, không khỏi cũng tập trung suy xét, nói: - Nếu nói công kích tầm xa, thì cũng chỉ có cung tên, nhưng nếu là cung tên, cần phải sử dụng cả hai tay, hơn nữa nếu từ trên cao như vậy phóng xuống, chỉ e cũng không tạo ra được lực sát thương gì, nếu là đá thì lại quá nặng rồi, ước chừng cũng bay không nổi.
.Nói xong, hai người cùng lúc nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Việc này vãn bối thật sự không có cách gì.
.Lý Tích cười nói:
.- Không có cách cũng có thể nghĩ ra cách. Ở phương diện này, lão phu rất có lòng tin với ngươi. Nói xong ông ta còn vỗ vỗ vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, loại việc này thì nên gật đầu, cho dù không nghiên cứu ra, ông cũng không thể làm gì ta.
.Lý Tích lại nói: - Đúng rồi, ngày mai đến Học viện quân sự họp, lão phu có cần đi hay không?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu Tư Không và Lư Quốc Công có thời gian, tốt nhất nên tới một chút, nếu không vãn bối sợ không thể ổn định thế cục.
.Hai lão thất phu nhìn nhau một cái, đều gật gật đầu.
.Lý Tích, Trình Giảo Kim đến, cũng có thể nói rõ danh tiếng của cánh lượn đã truyền ra ngoài, không chỉ như vậy, đã có người tự mình làm cánh lượn, đi đến mỏm núi kia luyện tập trước, chơi cũng đến là vui vẻ quên trời đất, nhưng họ chỉ là thể nghiệm cảm giác lơ lửng một chút mà thôi, không có ai dám đến nơi cao như vậy tập luyện, dù sao cái này nhìn thôi cũng đã sợ rồi a.
.Lý Tích, Trình Giảo Kim đi rồi, Hàn Nghệ và Nguyên Triết di chuyển xung quanh, bàn bạc về kế hoạch xâm lược, trong này bao hàm quá nhiều việc, rất nhiều đều phải bàn bạc, hơn nữa cũng không phải là Hàn Nghệ phân phó, Nguyên Triết nghe theo, vì Hàn Nghệ cũng không phải hiểu quá rõ về một số hoạt động, không thể hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của hậu thế để thực hiện, cách nhìn của Nguyên Triết cũng vô cùng quan trọng.
.Đợi đến ngày thứ hai, Hàn Nghệ liền đi đến Học viện quân sự, hôm nay các học viên đều đang trong ngày nghỉ, vì vậy lần này Hàn Nghệ tới chủ yếu là họp cùng lão sư của Học viện quân sự, danh sách mà Hàn Nghệ đưa ra lúc đầu đã được phê chuẩn toàn bộ, ngoài mấy người cấp bậc nguyên soái giống Lý Tích, A Sử Na Di Xạ, còn có hơn ba mươi người. Tất nhiên, bọn A Sử Na Di Xạ cũng không tới, họ chán ghét nhất là họp hành.
.Trên cơ bản người có mặt đều là quan viên trung cấp, chính là những quan viên trên không phải trên, dưới không phải dưới kia. Tại sao Hàn Nghệ chọn những người này, hắn mời Hứa Kính Tông, Đỗ Chính Luân, người ta sẽ tới sao? Tất nhiên sẽ không, Tể tướng nhiều việc phải làm như vậy, đâu có rảnh rỗi tới đây. Nhưng những người này đều vô cùng nguyện ý tới đây, ít nhất tới đây có thể ở cùng một chỗ với những Nguyên soái như Lý Tích, hơn nữa rất có khả năng lộ diện trước mặt hoàng đế, thứ họ cầu không phải thăng tiến mà là coi trọng.
.Mặt khác, trong đó một bộ phận rất lớn đều là xuất thân quý tộc Lũng Tây, Hàn Nghệ tiếp nhận tập đoàn Quan Lũng, cũng phải đề bạt người của mình, trong đó có Lại Bộ Thị lang Hách Xử Tuấn, chính là người của phái Cao Lý Hành, Hữu dực trung lang tướng Đổng Bảo Lượng, quý tộc quân sự Lũng Tây. Còn có một số người là do Lý Tích giới thiệu, trong đó bao gồm Tiết Nhân Quý, Cao Khản, Tả lang tướngTrần Chính. Ngoàii ra, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong cũng nằm trong đó.
.Đương nhiên, trước đó Hàn Nghệ đã điều tra tường tận, đều vô cùng am hiểu về từng người bọn họ, đây là thế mạnh của Hàn Nghệ, nếu không, cũng không kéo dài đến bây giờ. Hội nghị này chia thành hai phần, phần đầu tiên, chính là xác định họ phụ trách làm lão sư của môn nào, bọn Lý Tích chính là cấp bậc giáo sư. Họ chỉ là thỉnh thoảng tới giảng bài, nhưng nghe họ giảng một buổi, vậy đúng là phúc khí tu mười đời, vì thứ họ truyền thụ đều là kinh nghiệm quý báu nhất, người khác cũng thật sự dạy không nổi.
.Sau khi phần thứ nhất của hội nghị kết thúc, bọn Lý Tích liền trở về, thực ra họ cũng chỉ là đến ủng hộ chút thôi.
.Kế tiếp, Hàn Nghệ cùng bọn Hách Xử Tuấn bàn bạc nên giảng dạy như thế nào, vì họ đều chưa từng giảng dạy, nhưng Hàn Nghệ cũng chỉ phân cho họ một phần đại cương, dựa vào đó dạy là được. Nhưng nếu Hàn Nghệ đã sắp xếp họ phụ trách làm lão sư ở một môn học nào đó, tất nhiên là họ vô cùng am hiểu, thời gian có chút gấp gáp, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không biết làm như thế nào, làm việc là sở trường của mình sẽ không thiếu tự tin được.
.Nhưng hội nghị lần này vẫn là mở suốt hai ngày mới kết thúc.
.Mà kỳ nghỉ kia của các học viên đã sắp kết thúc rồi, tiếp đón họ là một ngày mai hoàn toàn mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận