Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 908.2: Phong phạm chủ mẫu

.Mộng Nhi các nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nói gì mới được, các nàng đương nhiên hướng về Cố Khuynh Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là các nàng dám chống đối lại Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y coi như đó là tiếng muỗi kêu, lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ --- !
.Một tiếng Lưu tỷ này làm cho Lưu Nga suýt thì quỳ xuống, vội nói: - Không dám, không dám!
.- Không sao!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Phu quân ta gọi ngươi như vậy, ta tất nhiên là xuất giá tòng phu. Đợi chút sẽ có rất nhiều nữ khách quý đến, ngươi cùng Bọn Mộng Nhi, Mộng Dao cùng Mộng Tư đi cùng ta ra nghênh đón.
.Lưu Nga vội đáp: - Vâng.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Cửa chính bên kia đã phái người chưa?
.- Trà Ngũ sẽ nghênh đón ở cửa chính.
.Lưu Nga hồi đáp.
.Tiêu Vô Y lại hỏi Hàn Nghệ: - Phu quân, chàng không tự mình tiếp đón sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
.- Điều này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y gật đầu, nói: - Trước cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống chuẩn bị trước một chút.
.Lưu Nga, cùng bọn Mộng Nhi như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
.Hùng Đệ lại dùng đôi mắt chờ mong hỏi: - Đại tỷ tỷ, ta đây làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Đệ phải chuẩn bị tốt công khóa trong thời gian này, đợi chút ta sẽ đến kiểm tra đấy.
.Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ, vụng trộm nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Công khóa các thứ thì miễn đi, gần đây Tiểu Mập còn phải diễn Khổng Tử, lại phải bán bánh bao, thật sự rất cực khổ, nhưng mà nhóc béo này đơn thuần lắm, mỗi ngày đều lẩm bẩm công khóa nàng bố trí cho nó, nửa đêm vẫn còn đọc sách, ta thật sự là không đành lòng, nên cũng không cho đệ ấy học bài.
.Lúc này đến lượt Hùng Đệ cảm động muốn khóc.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hùng Đệ:
.- Thế sao?
.Hùng Đệ liên tục gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì lần này tạm bỏ qua, nhưng nhất định không thể chậm trễ công khóa đấy.
.- Ta biết mà.
.Hùng Đệ chu môi gật đầu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Mập, đệ đi xuống trước đi, ta còn có một số việc muốn trao đổi với đại tỷ tỷ của đệ.
.- Ồ, đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi cứ nói từ từ, ta không cùng các ngươi nữa.
.Hùng Đệ ngốc, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng: - Tiểu Mập này thật sự là không biết cố gắng, không chút nào lĩnh hội được lòng khổ tâm của ta.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Khổ tâm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng làm đại ca kiểu gì đấy, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Mập chàng cũng không thèm quan tâm thế sao.
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao hỏi: - Chung thân đại sự?
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Chính là chuyện của Tiểu Mập và Oánh Oánh nha, Thôi gia là dòng dõi thư hương, mà xuất thân của Tiểu Mập kém như vậy, nếu như không có tài học, thì sao Thôi gia người ta có thể đáp ứng được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Được rồi, được rồi, việc này để cho Tiểu Mập tự làm chủ đi.
.- Tiểu Mập vô cùng đơn thuần, đệ ấy thì biết gì chứ.
.- Nàng xem lại nàng kìa.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng vừa phản đối chuyện tuân theo lệnh của cha mẹ, nhưng chuyện nàng làm, cũng khác gì lệnh cha mẹ chứ.
.- Đương nhiên là có khác nhau rồi, Tiểu Mập thích Oánh Oánh, mà Oánh Oánh cũng thích Tiểu Mập, nếu như bọn họ không thích nhau, thì ta cũng sẽ không tốn tâm tư này. Tiêu Vô Y dùng lý lẽ cãi lại.
.Hàn Nghệ dị thường nghiêm túc nói: - Chuyện của Tiểu Mập, ta sẽ để ý, nàng đừng can thiệp lung tung.
.- Ta lung tung ----!
.Tiêu Vô Y trợn tròn mắt phượng, nhưng lại nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Hàn Nghệ, nàng biết rõ tính cách của Hàn Nghệ, lúc hi hi ha ha, thì kệ ngươi nói như thế nào cũng được, nhưng lúc hắn nghiêm túc, việc này chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội thương lượng nàng, nàng đổi giọng điệu: - Tiểu Mập cũng là đệ đệ của ta, nếu về sau nó sống không tốt, thì ta sẽ chỉ hỏi chàng thôi.
.Hàn Nghệ trợn mắt nói: - Nàng cứ dạy dỗ Tiêu Hiểu cho tốt rồi nói sau.
.Tiêu Vô Y vừa nghe đại danh của Tiêu Hiểu, suýt thì cắn phải đầu lưỡi, đầy mặt đỏ bừng, run miệng hỏi: - Tiêu --- Tiêu Hiểu thì sao nào? Tiêu Hiểu rất tốt nha, không phải chàng cũng thường xuyên khen đệ ấy biểu hiện vô cùng ưu tú ở trại huấn luyện sao?
.Đó là lời ta dỗ cho nàng vui vẻ đấy thôi. Hàn Nghệ cũng biết Tiêu Hiểu là vết thương lớn thứ hai trong lòng Tiêu Vô Y, vết thương lớn nhất chính là Thôi đại tỷ, nên cũng không muốn tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng nàng, bèn nói: - Việc này chúng ta tìm chút thời gian bàn bạc cẩn thận. Trước tiên nói một chút về chuyện bây giờ, vừa rồi nàng làm gì đó, Cố Khuynh Thành cũng là một nữ tử đáng thương, nàng cứ phải gây khó dễ cho cô ta sao.
.- Ta gây khó dễ cho cô ta khi nào, rõ ràng chính là cô ta gây khó dễ với ta. Tuy vậy chàng cũng quá coi thường ta rồi, sao ta có thể chấp nhặt với cô ta được. Tiêu Vô Y rất là ngạo kiều nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy thì vừa rồi nàng làm gì đó?
.- Lớn tiếng dọa người!
.Tiêu Vô Y hơi hơi hí mắt nói.
.- Lớn tiếng dọa người?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, lập tức hoang mang hỏi: - Là sao?
.Con mắt Tiêu Vô Y đảo quanh một cái, nhỏ giọng nói: - Đợi chút nữa không phải Nguyên Mẫu Đơn cũng tới sao, ta phải cho nàng ta thấy ta mới là chủ mẫu.
.Mẹ kiếp! Nữ nhân này nghĩ đến cũng thật lâu dài, công lực bố cục có vẻ tăng lên a! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Không đến mức thế đi!
.- Như thế nào không đến mức!
.Tiêu Vô Y nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Nguyên Mẫu Đơn chính là uy hiếp lớn nhất của ta, nếu chưa diệt trừ --- !
.- A?
.Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn nàng.
.Tiêu Vô Y vội sửa lời nói: - Nếu không hàng phục, tương lai tất sẽ khiến cho hậu hoạn vô cùng.
.Muốn làm lớn thế sao! Hàn Nghệ chuyển tròng mắt, ta yêu nàng như vậy, mặc kệ nàng làm gì, ta đều sẽ tha thứ nàng, mà Nguyên Mẫu Đơn cũng là một nữ nhân cực kỳ cường thế, lần này hai tay khó địch lại bốn tay, tương lai của ta sẽ trải qua cuộc sống vợ quản nghiêm a, không được, ta không thể để cho loại tình huống này phát triển tiếp, lực lượng của Mẫu Đơn ngang với nàng ấy, nếu Mẫu Đơn có thể đứng ra, có địa vị ngang nhau với nàng, thì ta đây sẽ trở thành người điều hòa duy nhất, vậy thì các nàng ấy sẽ phải cầu cạnh ta, vậy thì ta mới có thể phấn chấn phu cương được.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ rủ mắt, không khỏi cẩn thận nhỏ giọng hỏi: - Hàn Nghệ, chàng đang suy nghĩ gì?
.Hành động của Hàn Nghệ cũng không phải dùng để bày cho đẹp, hắn nói: - Ta không nghĩ gì cả, ta lựa chọn trầm mặc.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Chẳng lẽ chàng không có ý định ủng hộ ta sao?
.- Ta được nhiên ủng hộ nàng. Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu nàng vẫn muốn phân thắng bại cùng Mẫu Đơn, nếu ta giúp nàng, thì cũng phải là thắng không đẹp sao, ta đây không phải sợ làm tổn hại uy danh của nàng sao.
.Tiêu Vô Y gật đầu nói: - Điều này cũng đúng, sao ta có thể thua nàng ta được.
.- Ta chính là nghĩ như vậy đấy. Hàn Nghệ liên tục gật đầu.
.Chợt nghe được bên ngoài hô to một tiếng: - Hoàng hậu giá lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận