Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 679: Cuộc chiến miệng lưỡi

.Thật ra một số thương nhân ở hai chợ là người hầu của một số gia tộc lớn, ví dụ như chợ ngựa ở chợ Tây, trong đó phần lớn đều là thế lực của quân đội, còn có chợ trà, chợ gạo, chợ vải, đó trong hàng tiêu dùng hằng ngày của dân chúng, thì ắt sẽ có sự tồn tại của người thuộc gia tộc lớn.
.Chẳng qua bây giờ chế độ đẳng cấp vô cùng nghiêm khắc, thương nhân là vô cùng ti tiện, nên những đại gia tộc này lén lén lút lút phái người hầu đi quản lý, người mấu chốt cũng không phái đi, có thể thấy họ vô cùng miệt thị thương nghiệp. Dù là Hàn Nghệ thì hắn cũng chỉ biết là có vài căn tiệm có khả năng có người chống đỡ sau lưng, vì họ che giấu quá dữ, cái họ quan tâm là đất đai của mình, trong mắt chỉ có đất đai thôi. Đó mới là nghề chính của họ.
.Đây cũng là lý do vì sao ở thời sau giá nhà lại cao như vậy.
.Mà họ tham gia vào ngành này, ngõ Bắc cũng vô cùng mệt mỏi. Như chợ ngựa, chợ dê, những thứ này ngõ Bắc không có, bọn họ cũng không quan tâm cạnh tranh với ngõ Bắc và hai chợ. Dù cho ngươi có làm gì thì cũng không ảnh hưởng đến họ, hơn nữa bản thân Hàn Nghệ lại nguy hiểm, là tâm phúc của Lý Trị và Võ Chiêu Nghi, nếu làm không tốt, cuốn vào trận chiến này, đúng thật là vì nhỏ mất lớn.
.Cho nên bọn họ vẫn không lộ diện, bọn họ cho rằng triều đình sẽ không để hai chợ đóng cửa, triệu đình sẽ ra mặt thôi.
.Nhưng, điều họ không ngờ tới là triều đình cư nhiên coi như không thấy, bình thường trước khi thượng triều sau khi hạ triều, mọi người ít nhiều gì đều đàm luận chuyện này, nhưng không ai làm hành động mang tính chất thực tế.
.Sự việc phát triển đến đây, nếu hai chợ đóng cửa thật vậy tổn thất quả thật rất lớn.
.Mấu chốt hơn hết chính là, thương nhân Tây Vực là khách hàng duy nhất mà họ coi trọng, vì thương nhân Tây Vực mang theo rất nhiều châu báu, vật vàng bạc, đây là những thứ gia tộc lớn khát vọng đấy, nếu Hàn Nghệ cướp hết mọi thứ thương nhân Tây Vực mang đến, đó là điều họ không muốn thấy nhất.
.Thương nhân Tây Vực sẽ đến Trường An trong nay mai, tình hình bây giờ thì hình như chuyện này không liên quan đến hai chợ rồi, không thể ngồi đợi triều đình ra mặt nữa, mà phải tự mình hành động thôi.
.Thật ra những người thượng tấu đều là người có lợi ích liên quan đến hai chợ.
.Nhưng họ cũng không phải là muốn bàn chuyện buôn bán làm ăn, đây thật là mất mặt, mà họ muốn buộc tội Hộ bộ không làm gì cả, xuất phát từ lập trường chính trị, thực tế họ chỉ muốn gây áp lực cho Hộ bộ và triều đình, các ngươi còn không quản a!
.Hôm nay trên đại điển lại có thêm một người, đó chính là Hàn Nghệ.
.Mọi người đều nhìn về phía Hàn Nghệ, trong lòng cũng đã hiểu.
.Ngược lại Hàn Nghệ không thích thượng triều lắm, mỗi lần thượng triều hắn đều đứng cuối hàng, đứng chung một chỗ với bọn thái giám canh cửa, đúng là sỉ nhục.
.Lý Trị ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Hộ bộ Thượng Thư.
.Cao Lý Hành vội đứng ra:
.- Có lão thần.
.Lý Trị nói:
.- Có không ít người buộc tội Hộ bộ các ngươi quản lý không tốt chuyện của hai chợ, không làm gì cả, có chuyện này không?
.Cao Lý Hành bình tĩnh bẩm báo:
.- Hộ bộ luôn cẩn trọng làm việc, chưa từng lơ là, còn mong Bệ hạ minh giám.
.Trong lòng lại thở dài một hơi, vẫn là để thằng tiểu tử Hàn Nghệ đắc thắng rồi.
.Một lão già chừng năm mươi tuổi bước ra, người này thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, râu quai nón nâu nhạt, đi đến trước Cao Lý Hành,
.- Cao Thượng Thư, bây giờ hai chợ ngay cả bóng người cũng không có, thương nhân ngồi ngoài thị sở hóng mát, nếu không phải các ngươi quản lý không tốt, vậy còn là gì.
.Xem tướng mạo người này không giống nhân sĩ Trung Nguyên, tên hắn là A Sử Na Trung, chiến công hiển hách, là một danh tướng, phong Tiết Quốc Công. Gia tộc A Sử vốn đến từ thảo nguyên, đương nhiên họ sẽ có liên quan đến thảo nguyên đấy, vì thế chợ ngựa và chợ dê ở hai chợ đều có thế lực của họ, dù không liên quan đến bản thân ông ta, nhưng gần đây ông ta thường nghe người trong nhà lo lắng, hắn liền cảm thấy chuyện này do Hộ bộ quản lý không tốt.
.Cao Lý Hành ủy khuất nói:
.- Tiết Quốc Công điều này thật oan uổng a, khách hàng hai chợ ít, chỉ có thể trách thương nhân không biết kinh doanh, thị sở chỉ quản trị an, tra sát hàng hóa, điều hành giá cả, thu thuế, nhưng thương nhân làm ăn không tốt, đó không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đâu thể giúp họ làm ăn.
.Hàn Nghệ không khỏi thầm mắng một câu, lão hồ ly này, không ngờ lão chết cũng không mắc câu, thật là đáng giận.
.A Sử Na Trung chính là một hán tử thảo nguyên, kích động nói:
.- Vậy tại sao hai chợ lại không có khách hàng? Ngươi thân là Hộ bộ Thượng Thư lại không quan tâm chuyện này, chẳng lẽ đây không phải thất chức sao?
.Mặc dù là người Đột Quyết, nhưng gia tộc A Sử Na rất có uy vọng ở Đường triều đấy, ông ta và Cao Lý Hành thân phận tương đương, lúc nói chuyện thì đương nhiên là thẳng thắn, hơn nữa vào Đường triều thì Võ tướng có địa vị cao hơn văn thần.
.Cao Lý Hành không hề giận dữ, Võ tướng chính là họng lớn, việc này hắn đã quen rồi, mỉm cười nói:
.- Hai chợ không có khách, đó là vì khách hàng đều đến ngõ Bắc hết rồi, Hộ bộ chúng tôi cũng không thể lệnh cho bá tánh chỉ tới hai chợ chứ.
.Lần đầu giao tranh, từ đầu Hộ bộ đã xen vào rồi, vì thế đến phút cuối Cao Lý Hành không thể không ra mặt kêu ngừng, còn diễn vở kịch thỉnh tội. Nhưng lần này Hộ bộ đã rút kinh nghiệm, từ đầu đến cuối không hề can thiệp, tối đa chỉ là hơi phiến diện cho hai chợ, cho nên ông ta phủ sạch mọi thứ.
.Một người đứng ra nói:
.- Chẳng lẽ Hộ bộ các ngươi để mặc hai chợ đóng cửa sao?
.Người này chính là Ngự Sử Đại Phu Thôi Nghĩa Huyền, ông ta không có lợi ích ở hai chợ, nhưng Cao Lý Hành thuộc phe Trưởng Tôn Vô Kỵ, lúc này không giẫm thêm một chân thì đợi đến lúc nào.
.Rục rịch, phái hiếu chiến Chử Toại Lương vừa thấy Thôi Nghĩa Huyền đứng ra, liền chuẩn bị đi lên, nhưng bị Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng một ánh mắt bình tĩnh ngăn lại, hiển nhiên rất có lòng tin với Cao Lý Hành.
.Cao Lý Hành liếc nhìn Thôi Nghĩa Huyền, cười nói:
.- Nhưng đích thật ta cũng không có cách nào, trừ khi——!
.- Trừ khi cái gì?
.- Trừ khi triều đình đóng cửa ngõ Bắc, vậy hai chợ sẽ khôi phục diện mạo ban đầu.
.Cao Lý Hành nói.
.Thôi Nghĩa Huyền nhất thời đứng hình, dù ông ta không thích Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là Hàn Nghệ chung phe với ông ta, nếu đóng cửa ngõ Bắc vậy chẳng khác nào tự giết bản thân, Lý Trị còn ngồi trên đó đấy.
.Cừ thật, thật là âm hiểm nha! Lúc trước nhìn không ra, Hàn Nghệ thấy Cao Lý Hành thường ngày ngôn hành đều ôn nhu nho nhã, một quân tử, không ngờ lại ác như vậy.
.Nhưng quay trở lại, Hộ bộ Thượng Thư quản lý tài chính thiên hạ, sao lại quân tử được? Quân tử quản tài, đây chính là mở đầu của sự phá sản.
.A Sử Na Trung vừa nghe, sự dứt khoát đúng chất Võ tướng, lập tức nói:
.- Không sai. Chính là nên đóng cửa ngõ Bắc, lúc trước không có ngõ Bắc, hai chợ luôn yên ổn, từ khi ngõ Bắc xuất hiện liền phiền toái không ngừng.
.Ông ta không phải đang chống đối với Hàn Nghệ, ông ta là một Tiết quốc công cần gì đi nhắm vào một tiểu quan lục phẩm, chỉ là trong lòng ông ta đích thật nghĩ như vậy, mà tính ông ta lại thẳng thắn, có gì nói đó.
.Nhưng lại vừa lúc tạo cơ hội cho người có dụng tâm.
.Hình Bộ Thị lang Lưu Yến Khách lập tức đứng ra nói:
.- Vốn là hai chợ đông tây, vào thế cân bằng, nay có thêm một ngõ Bắc, phá vỡ trạng thái cân bằng đó, dẫn đến thị trường hỗn loạn, nếu ngõ Bắc đóng cửa, vậy sẽ quay về thế yên ổn.
.Không ít người vội vàng lên tiếng tán thành, nháo nhào đòi đóng cửa ngõ Bắc.
.Trong triều không thiếu người có tài a!
.Trong lòng Hàn Nghệ một tiếng cảm thán, chiêu này hắn cũng từng dùng.
.Trong quá trình đấu đá giữa ngõ Bắc và hai chợ, ngõ Bắc luôn tuân theo pháp luật, dùng thủ đoạn quang minh chính đại đối phó hai chợ, ngươi không có cớ để chỉ thị ngõ Bắc đúng không. Vậy thay đổi vị trị xem nhé, nếu từ sự quy hoạch của triều đình mà nhìn, thì sẽ thấy ngõ Bắc vô cùng không hợp lý. Đường triều theo thể chế thị phường, rất quan trọng bố cục, hai chợ đặt vào đó, vừa đúng cân bằng. Đột nhiên có thêm ngõ Bắc, phá vỡ bàn cờ Trường An, đóng cửa ngõ Bắc thế là thiên hạ thái bình, lời này đúng là có chút đạo lý.
.Nhưng đều là do Cao Lý Hành cố ý dẫn vào thôi, lẽ nào ông ta lại không biết Lý Trị không đồng ý đóng cửa ngõ Bắc, đó chẳng phải đang tát vào mặt mình sao, nhưng ông ta không thể cải thiện hai chợ, về phương diện buôn bán Hàn Nghệ rất dữ tợn, ép hai chợ vào thẳng chỗ chết rồi.
.Nhưng ông ta biết Hàn Nghệ làm thế nhất định là có yêu cầu gì đó, nếu ông ta trực tiếp cầu xin Hàn Nghệ tha cho hai chợ, vậy Hàn Nghệ nhất định thừa cơ vơ vét, đúng vào ý Hàn Nghệ, vì thế ông ta mới đặt ra đề tài này, Hàn Nghệ nhất định phải cứu ngõ Bắc, mà muốn cứu thì ngươi phải tha cho hai chợ trước đã, vậy coi như vấn đề của Hộ bộ được giải quyết, ông ta còn có thể đứng ngoài cuộc góp ý kiến gì đó.
.Lý Trị đương nhiên sẽ không đóng cửa ngõ Bắc, nhưng chúng đại thần nói rất có lý, y lại không hiểu về phương diện này, liếc qua Hàn Nghệ, thấy tiểu tử ấy đứng đó xem náo nhiệt, lòng nghĩ, y sẽ không để trẫm gánh hết giùm hắn chứ. Trong lòng hơi giận, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Hoàng gia Đặc phái sứ đâu?
.- Có vi thần.
.Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa xa xôi.
.- Ban nãy lời của Cao Thượng Thư, Tiết Quốc Công ngươi có nghe rồi chứ.
.Lý Trị còn lo lắng hắn nghe không rõ, có thể thấy Hàn Nghệ đứng xa cỡ nào.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, vô cùng nhu thuận nói:
.- Vi thần luôn cẩn thận lắng nghe, khiêm tốn học tập.
.Học tập? Lý Trị cạn lời rồi, nói:
.- Vậy ngươi nghĩ thế nào?
.Hàn Nghệ nghiêm nghị nói:
.- Vi thần cho rằng Tiết Quốc Công nói đúng lắm, ý tưởng đúng đắn vô cùng, vi thần được lợi không ít.
.Lời vừa nói ra, đại thần trong triều đều là khiếp sợ không thôi.
.Cao Lý Hành hơi nhíu mày, tiểu tử này đúng là không làm theo lẽ thường.
.Thằng này ban nãy có thật là đang học tập không đó? Lý Trị hoàn toàn mờ mịt, bảo:
.- Ngươi nghe rõ rồi chứ, Tiết Quốc Công bọn họ đề nghị đóng cửa ngõ Bắc đó.
.- Việc này vi thần không tán thành.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Lý Trị nghe lời hắn trước sau mâu thuẫn, hỏi:
.- Vậy ngươi tán thành cái gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Vi thần tán thành cách nói của Tiết Quốc Công, nếu hai chợ và ngõ Bắc cùng tồn tại thì nhất định sẽ cạnh tranh, nếu mất đi một trong hai thì sẽ khôi phục sự ổn định, nhưng đó không có nghĩa là đóng cửa ngõ Bắc, cũng có thể đóng cửa hai chợ mà! Vậy thì thiên hạ thái bình thôi.
.Cao Lý Hành hút ngụm hơi lạnh, lời này ngươi cũng dám nói ra!
.Thôi Nghĩa Trung đứng ra nói:
.- Ngươi đúng là ăn nói xàm bậy, hai chợ thuộc về triều đình, sao có thể đóng cửa.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thôi đại học sĩ, nghe giọng điệu của ngươi, cứ như ngõ Bắc là Thổ Phiên ấy.
.Xong hắn lập tức nói tiếp:
.- Trong thiên hạ, dù là đất đai hay dẫn binh, hoặc là vương thần, nếu không có thánh chỉ của Bệ hạ, ngõ Bắc có thể tồn tại sao? Cho dù là hai chợ hay ngõ Bắc, đối với Bệ hạ và triều đình, đều không có khác biệt, đều được xây dựng vì nhu cầu quốc gia. Thôi đại học sĩ, sao ngươi có thể phân biệt đối xử, chẳng lẽ ngươi muốn chia rẽ Đại Đường ta?
.Thôi Nghĩa Trung vô cớ bị buộc một tội nặng thế, suýt chút là phun máu ra, nói:
.- Ngươi —— ngươi rõ ràng là già mồm át lẽ phải, lão phu có ý này sao, hai chợ do triều đình xây dựng, vẫn luôn tồn tại, ngõ Bắc thuộc về mình ngươi đấy, sao mà giống nhau?
.Hàn Nghệ nói:
.- Tại sao triều đình xây dựng hai chợ, thì cũng vì đáp ứng nhu cầu của bá tánh, cho bá tánh một nơi tiến hành giao dịch thôi? Ngõ Bắc cũng làm được điều này, hơn nữa còn làm tốt hơn hai chợ. Xa không nói, chỉ nói lần này ngõ Bắc một lần một quyên tặng tám trăm quan cho Bệ hạ, còn hai chợ thì sao? Cả ngày chỉ biết làm phiền Bệ hạ làm này làm kia.
.Lời này vừa nói ra, rất nhiều đại thần đều cười nhạt, bao gồm cả Lý Trị, cái gì quyên tặng, rõ ràng là lợi dụng.
.Nhưng Hàn Nghệ đích xác đã lấy đủ tám trăm quan ra, mà cái này là chuyện của hắn và Lý Trị, mọi người cũng không dám nói gì.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói:
.- Ngõ Bắc còn giúp đỡ nhưng binh sĩ tàn tật đã xả thân mở mang bờ cõi Đại Đường, mưu cầu con đường sống, còn hai chợ thì sao? Chỉ biết đuổi họ như đuổi ăn mày. Ngõ Bắc trao họ sinh kế, cho họ sự đối đãi tốt hơn cả người nghèo, còn hai chợ thì sao? Chỉ biết bóc lột bá tánh, lừa gạt dân chúng. Nếu như có tác dụng như nhau, đương nhiên phải giữ cái tốt hơn, nếu phải loại đi một khu chợ, vi thần cho rằng theo lý theo đức theo pháp theo lợi, đều nên loại bỏ hai chợ, chứ không phải ngõ Bắc.
.Cao Lý Hành đột nhiên cảm thấy mình có chút giống đang mua dây trói mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận