Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1121.1: Cuộc đua giáo dục

.Đến hôm sau, khi Vương Huyên mở mắt ra, trong động đã trống không.
.Nàng ta đi tới cạnh giường đá, cầm chiếc gương đồng đặt trên cái bàn thấp lên, ngắm mình bên trong gương, thật lâu, thật lâu.
.Chẳng cần nghi ngờ gì nữa, Hàn Nghệ là một thầy giáo rất giỏi, bởi vì hắn biết những gì hắn dạy hôm qua đủ để Vương Huyên thẩm thấu một thời gian, nhưng nếu như hắn ở lại, ngược lại sẽ gây ra áp lực với Vương Huyên. Vì thế hắn lựa chọn cho Vương Huyên thêm nhiều không gian tự do hơn. Hắn cũng biết Vương Huyên thực ra là một nữ nhân vô cùng thông minh, chỉ là tính cách quá ngang bướng. Thế nhưng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, còn phải xem Vương Huyên có sẵn sàng thay đổi bản thân không đã.
.Đương nhiên, hắn cũng còn bận rất nhiều việc, đối với hắn mà nói, Vương Huyên chỉ là một quân cờ mờ nhạt trên bàn cờ đầy rẫy những quân cờ khác mà thôi. Rốt cuộc là có dùng được hay không, chính hắn cũng không biết, cục thế trước mắt đối với hắn mà nói là có lợi với hắn nhất, hắn không muốn phá hỏng cục diện này.
.- A! Trịnh công tử!
.Hàn Nghệ vừa về tới Ngõ Bắc, đã thấy Trịnh Thiện Hành đi ra.
.Trịnh Thiện Hành nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức buồn bực nói: - Rốt cuộc ngươi cũng về rồi.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên hỏi: - Ngươi có việc muốn tìm ta?
.- Ngày mai là ngày nhập học của Học viện Chiêu Nghi.
.- Việc này ta nhớ, ngày mai ta sẽ đi.
.- Ta sẽ không đi.
.- Tại sao?
.- Bởi vì ngày mai cũng là ngày nhập học của Học viện Sĩ tộc.
.Hàn Nghệ ngẩn người ra, vừa cười vừa nhìn Trịnh Thiện Hành.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Không chỉ có vậy, Học viện Sĩ tộc và Học viện Chiêu Nghi cũng sẽ khai giảng cùng một ngày.
.Hàn Nghệ nói: - Tin này chắc là cũng truyền ra ngoài rồi chứ?
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Thôi huynh bản tính kiêu ngạo, lúc trước thua dưới tay ngươi, huynh ấy nhất định sẽ muốn gỡ gạc lại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thua dưới tay ta? Ha ha, lẽ nào Trịnh huynh đã quên, chính bởi tranh giành sĩ thứ năm đó mà Thôi Tập Nhận mới trở thành gia chủ Thôi gia, ta có lợi dụng gì đâu.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói:
.- Ngươi nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra, bản tính kiêu ngạo chỉ là hình ảnh ngụy trang mà Thôi Tập Nhận đã bỏ ra nhiều năm xây dựng mà thành thôi. Y thực ra còn khiêm tốn hơn bất kì ai, chỉ là y quá giỏi mượn áp lực bên ngoài để che giấu ý đồ thực sự của mình.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Đừng có ra vẻ như ngươi còn hiểu huynh ấy hơn ta vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chẳng thấy điều đó có vấn đề gì, bởi vì ta và y là đối thủ, ngươi và y là bằng hữu.
.Trịnh Thiện Hành nghi hoặc nhìn hắn một cái.
.Sau khi từ biệt Trịnh Thiện Hành, Hàn Nghệ đi về Ngõ Bắc, đúng lúc đó gặp luôn Tang Mộc chuẩn bị đi ra.
.- Ân công, người về rồi.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ngươi vội ra ngoài à?
.Tang Mộc vâng một tiếng rồi nói: - Ta định tới xưởng in xem sao, Học viện Chiêu Nghi sắp khai giảng rồi, ta phải đi chuẩn bị một chút, mang tài liệu dạy học tới đó.
.Hàn Nghệ gật đầu, đột nhiên liếc trái liếc rồi nói khẽ: - Vậy sách của ta đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
.Tang Mộc gật đầu, nói: - Nhưng mà ân công, thế có được không, cuốn "Du viên kinh mộng" thì ta có thể hiểu, dù sao thì cuốn đó cũng chỉ để người ta tiêu khiển, thường thường bậc trung, khác hẳn với cuốn sách của người, sách thời đại này quá nửa là do thánh nhân viết, ngay cả sĩ đại phu thì cũng chỉ viết văn, sách của người in nhiều như vậy, ngộ nhỡ---
.Hàn Nghệ chép miệng một tiếng nói: - Ngươi cũng coi thường người ta quá nhỉ, thánh nhân thì cũng chỉ là người, trăm năm sau, ta cũng sẽ là thánh nhân, việc này ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ bán chạy.
.Tang Mộc ngập ngừng gật đầu nói: - Thế có cần tuyên truyền chút không?
.Hàn Nghệ nói: - Không cần đâu, ngươi cho rằng trên thế gian này còn có thứ gì mang hiệu quả tuyên truyền lớn hơn cả hai chữ "Hàn Nghệ", dù sao thì trên Đại Đường nhật báo, nhắc đến hiệu sách để bách tính biết được sẽ có hiệu sách mới sắp khai trương là được.
.Tang Mộc gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Hôm sau.
.Khúc Giang Trì.
.- Ấy? Trần huynh, huynh mau nhìn xem, sao thoáng một cái đã có nhiều xe ngựa tới thế này?
.Một người dừng ở ven hồ ngắm cảnh đột nhiên chỉ về phía bên kia hồ nói.
.Một người đứng cạnh y nói: - Ngươi chưa biết sao, hôm nay là ngày nhập học của Học viện Sĩ tộc, những xe ngựa này chắc là đang tới đó báo danh.
.- Thì ra là thế! Ấy! Ta nhớ rằng hôm nay hình như cũng là ngày nhập học của Học viện Chiêu Nghi.- Ha ha, thế có gì đang kinh ngạc, Học viện Sĩ tộc chẳng phải là vì cuộc tranh giành sĩ thứ mà xây dựng sao. Hai bên cùng một ngày nhập học, nghe nói hình như còn cùng một ngày khai giảng, hàm ý trong đó không cần nói cũng rõ.
.- Học viện Chiêu Nghi mặc dù là Hoàng hậu xây dựng, nhưng Hoàng hậu cũng chỉ muốn mượn điều này thể hiện mình là mẫu nghi thiên hạ. Học sinh của Học viện Chiêu Nghi đều là con em người dân thường, vậy cũng chẳng sao, mấu chốt là lão sư lại là những người trẻ tuổi học hành còn chưa thành danh, đi làm thầy người khác e có phần khiên cưỡng, lão sư như vậy sao có thể dạy học sinh cho tốt được. Học viện Sĩ tộc bên này thì ngược lại, lão sư đều danh tiếng lẫy lừng, chính là cái gọi là thầy giỏi có trò tốt. Ta thấy Học viện Sĩ tộc chẳng việc gì phải đi cạnh tranh với Học viện Chiêu Nghi, làm thế chỉ có làm tổn hại danh tiếng của mình.
.- Ngươi nói không sai, Học viện Chiêu Nghi không thể thắng Học viện Sĩ tộc được.
.Học viện Sĩ tộc tọa lạc tại nơi có phong cảnh đẹp nhất Khúc Giang Trì, vô cùng bề thế, bên trong cũng hết sức hoành tráng, không phải là từng lớp, mà là từng viện, mỗi viện là một lớp, xét về quy mô, Học viện Chiêu Nghi căn bản là không thể nào sánh nổi.
.Còn hôm nay là ngày nhập học của Học viện Sĩ tộc, bên trong người đến người đi, bên ngoài thì ngựa xe như nước, những đứa trẻ tới đây học, chẳng cần nghi ngờ gì, nhất định đều là quý tộc, đa phần quý tộc thì vô cùng giàu có, chỉ có một bộ phận nhỏ là gia đạo sa sút.
.Hai lão già Trịnh Bá Ngung, Thôi Ti đi tới bãi tập của Học viện, vừa ngắm học sinh và phụ huynh đưa chúng đến nhập học, vừa tán gẫu với nhau, nhưng trên khuôn mặt ít nhiều phảng phất một nỗi buồn bực.
.Đột nhiên, từ phía trước có hai người đi tới, một nam nhân chạc 30 tuổi và một đứa trẻ mới lên 6.
.Nam nhân kia cung kính hành lễ với hai người, nói: - Học trò Lưu Tuân bái kiến hai vị ân sư.
.Trịnh Bá Ngung vuốt râu cười nói: - Thì ra là Tầm Lý, không cần đa lễ.
.- Tiểu tử bái kiến Trịnh gia gia, Thôi gia gia!
.Đứa trẻ 6 tuổi kia đứng trước mặt Trịnh Bá Ngung và Thôi Ti, cung kính hành lễ.
.- Ngoan ngoan ngoan!
.Thôi Ti nhìn đứa trẻ kia, gật đầu vẻ vô cùng hài lòng.
.Trịnh Bá Ngung hỏi Lưu Tuân: - Tầm Lý à, nhi tử này của ngươi thật là nhu thuận lễ độ, xem ra ngươi dạy dỗ rất chu đáo đó!
.- Không dám, không dám! Lưu Tuân nói: - Học trò có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ sự dạy bảo ân cần của ân sư năm xưa, học trò vô cùng cảm kích, vì thế, khi học trò nghe nói hai vị ân sư sẽ tới Học viện Sĩ tộc giảng bài, liền vội vã đưa Khuyển Tử tới đây, Khuyển Tử có thể may mắn được học hai vị ân sư, đó là cái phúc của Khuyển Tử vậy. Học trò xin cảm tạ hai vị ân sư trước. Nói rồi lại cung kính hành lễ.
.Trịnh Bá Ngung cười đắc ý nói: - Được rồi, được rồi, lão phu biết ngươi một lòng thành khẩn, mau qua đó báo danh đi.
.- Vâng, ân sư, học trò xin lui.
.- Trịnh gia gia, Thôi gia gia, tiểu tử xin lui.
.- Được được được!
.Nhưng hai người vừa đi, Trịnh Bá Ngung liền thở dài nói: - Thật không ngờ những lão già như chúng ta lại phải tới đây dạy học cho lũ nhóc con này, thật là---
.Trong lòng ông ta có chút buồn chán, học sinh của ông ta thường là quan viên trong triều, bây giờ bị ép tới đây làm thầy giáo, chẳng phải là dùng dao giết trâu mổ gà sao.
.- Trịnh huynh chớ buồn phiền! Thôi Ti cười nói: - Thời nay khác, thời xưa khác, nếu như chúng ta không rời núi, e rằng sẽ để đám hàn môn kia cưỡi lên đầu chúng ta thật, chúng ta nhất định phải cho chúng nhìn thấy chút khởi sắc, tránh để Hàn Nghệ cả ngày ở ngoài kia rêu rao sĩ tộc chúng ta đã suy tàn.
.Vừa nhắc tới Hàn Nghệ, Trịnh Bá Ngung mặt đầy phẫn nộ nói: - Tất cả đều bởi cái thằng nông dân đó làm mưa
Bạn cần đăng nhập để bình luận