Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1418: Làm người ta chờ mong.

.Nguyên gia bảo!
.- Buổi trưa hai khắc (11h20), Nguyên Triết và Nguyên Mẫu Đơn còn đang làm việc, người chủ quản ta đây, lại còn là nữ tế của Nguyên gia nên cảm thấy vui vẻ, hay cảm thấy lo lắng đây?
.Hàn Nghệ đem một giỏ đồ ăn đi vào phòng hội nghị của Nguyên gia, hướng tới Nguyên Triết và Nguyên Mẫu Đơn đang quên ăn quên ngủ lo làm việc nói.
.- Cô phụ!
.Nguyên Triết thấy là Hàn Nghệ, vội vàng đứng dậy.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng hơi có vẻ kinh ngạc nói:
.- Chàng khi nào tới?
.- Buổi sáng đã tới rồi!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vừa rồi luôn chơi cùng Nhụy Nhi, chỉ có điều sau đó Nhụy Nhi thấy mẹ là nàng còn chưa có ăn cơm, cho nên phân phó ta đưa cơm đến đây.
.- Có ai lấy con gái ra nói đùa như chàng vậy không?
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, lại nói:
.- Hôm nay đặc biệt nhiều việc ——!
.Hàn Nghệ nói:
.- Có nhiều việc hơn ta sao?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, khẽ lắc đầu nói:
.- Không so với chàng được, nhưng sở dĩ chàng còn có thể có công phu đi chơi cùng con gái, đó là bởi vì chúng ta bận rộn ở đây.
.- Ôi không lại nói nàng!
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói:
.- Nhưng đồ ăn đã đưa tới, có thể ăn cơm trước rồi làm việc tiếp hay không.
.Nguyên Triết vội bước lại, nhận lấy đồ ăn từ trong tay Hàn Nghệ:
.- Cô phụ, việc này người để hạ nhân đi làm là được, tội gì phải tự mình đưa tới.
.- Ngươi còn tưởng thật ư, ta chỉ là muốn gặp thê tử của ta.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói.
.- À? Ha ha!
.Nguyên Triết lập tức vẻ mặt quẫn bách, gượng cười.
.Nguyên Mẫu Đơn tặng cho Hàn Nghệ một cái lườm quyến rũ, nói:
.- Nói vớ vẩn gì.
.Ba người ngồi xuống, phân chia đồ ăn xong, một người một phần, đều là thức ăn rất giản đơn, một thịt một canh hai rau, đều là đựng trong chén nhỏ. Có thể là Nguyên gia quá nhiều tiền rồi, sơn hào hải vị đều ăn ngán rồi, trừ thằng cha Nguyên Ưng kia, những người khác ăn cơm đều rất đơn giản, không quá chú trọng ăn mặc, trừ phi đặc biệt yêu cầu, ví như Hàn Nghệ muốn cùng Nguyên Mẫu Đơn ăn bữa tối dưới ánh nến, có thể tốn chút tâm tư, nhưng tất cả mọi người một lòng một dạ chỉ nghĩ đến kiếm tiền, Nguyên Triết thì cho rằng kiếm tiền vui vẻ hơn nhiều so với tiêu tiền, kỳ thật người có bản lĩnh đều nghĩ như vậy, bởi vì tiêu tiền ai lại không biết, tên ăn mày cũng biết tiêu, nhưng kiếm tiền thì không phải là ai ai cũng có thể kiếm, việc này thì có tính khiêu chiến.
.Nguyên Triết vừa mới cầm đũa, liền không nhịn được nói với Hàn Nghệ:
.- Cô phụ, người đã đến đây rồi, vừa hay con có rất nhiều việc phải báo cáo cho người.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc của Nguyên Hành, Tang Mộc đã nói với ta rồi.
.Nguyên Triết nói:
.- Hiện giờ Trường An có rất nhiều thương nhân xuống phía Nam, tiền nhiều mang theo không tiện, thiếu lại không đủ dùng, nhân cơ hội này liên thông nam bắc, thật sự là thời cơ tốt nhất.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vẫn không phải là thời cơ tốt nhất.
.Nguyên Triết sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đợi đến sau khi đội thuyền trở về, mới là thời cơ tốt nhất, đừng thấy hiện giờ thương nhân xuống phía Nam đã tăng nhiều, nhưng vẫn chỉ là số ít, hơn nữa đều là người đi thăm dò đường, có thể mang bao nhiêu tiền đi, chỉ có sau khi đội thuyền xuôi Nam đạt được thành công mới là thời cơ tốt nhất. Mặt khác, trên phương diện thủ tục liên thông nam bắc này, cần làm đến mức tuyệt đối không sai sót, tuyệt không được quá vội vã cấp tiến, bởi vì một khi xảy ra vấn đề, tiền tài này vẫn chỉ là việc nhỏ, nhưng sẽ tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Kim Hành và Nguyên Hành, điều này sẽ không có cách nào thay đổi được a.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói:
.- Phu quân nói rất đúng, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.
.Nguyên Triết ừm một tiếng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta biết rằng hiện tại ngươi rất kích động, bởi vì một khi liên thông nam bắc, sẽ thay đổi toàn bộ quy tắc trò chơi của thương trường, đến lúc đó Kim Hành và Nguyên Hành hai cánh cùng bay, hình ảnh đó thật sự là quá đẹp, ta với ngươi cũng giống nhau, đều là vô cùng kích động, nhưng chính là vì như thế, chúng ta không thể để cho hình ảnh tuyệt vời kia chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
.Nguyên Triết cười nói:
.- Cô phụ nói đúng, đúng là chúng ta có chút cấp tiến rồi.
.Hàn Nghệ giơ giơ lên chiếc đũa, nói:
.- Vừa ăn vừa nói.
.Nguyên Triết lúc này mới động đũa.
.Ăn được một lát, Hàn Nghệ thuận miệng hỏi:
.- Bên phía Nguyên Hành tình hình như thế nào đây?
.Kỳ thật dùng thời gian hoàn toàn vào việc ăn cơm, đối với bọn họ mà nói, đồng dạng cũng là một loại xa xỉ a!
.Nguyên Triết lập tức buông đũa xuống, nghiêm mặt nói:
.- Đây đều là một tay cô phụ người an bài, hiển nhiên đạt được thành công vô cùng lớn. Nguyên nhân là nhiều hàng hóa như vậy xuôi Nam đã kích thích kinh tế của Dương Châu, càng có thêm nhiều người muốn gia nhập vào nghề mua bán, bởi vậy Nguyên Hành chúng ta vừa mới thành lập, liền có không ít người đến vay tiền, bên kia lại có Dương nhị công tử đảm bảo, tin rằng tiền gửi cũng sẽ dần dần nhiều lên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hỏi
.- Mượn tiền lãi tức thấp không có dẫn đến phản đối của bọn cho vay nặng lãi tạiđịa phương?
.Nguyên tTriết nghiêm mặt nói:
.- Đương nhiên là có, nhưng một bộ phận cho vay nặng lãi đều là một vài địa chủ, bọn họ chủ yếu không dựa vào cho vay nặng lãi để kiếm tiền, cho vay nặng lãi chỉ là một trong những thủ đoạn thôn tính đất đai của bọn họ, mà bọn họ thứ nhất muốn mua hàng hóa của chúng ta, thứ hai cũng cần đội thuyền của chúng ta vận chuyển hàng hóa của bọn họ đến Trường An đây, một đám người bọn họ dĩ nhiên là sẽ không đối nghịch với chúng ta, về những người còn lại thì không có vấn đề gì, hơn nữa chúng ta lại có quan phủ Dương Châu hỗ trợ, cùng với sự ủng hộ của thương nhân lớn nhỏ, bọn họ muốn động đến Nguyên Hành cũng phải cân nhắc cẩn thận. Lui mười ngàn bước mà nói, dù cho bọn họ muốn đến gây chuyện, có thể lợi hại hơn so với bọn vay nặng lãi nhằm vào Kim Hành lúc trước sao? Cô phụ đã cho chúng ta một bài học sống động, cho dù có phiền toái, chúng ta cũng không sợ.
.Nguyên Mẫu Đơn thận trọng nói:
.- Nguyên Triết, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, chúng ta vẫn phải chú ý cẩn thận, mọi thứ không thể sơ suất, việc của Nguyên Hành, nhất định phải làm đến tỉ mỉ nhất, bằng không thì nhiều khả năng sẽ thất bại.
.- Mẫu Đơn nói đúng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Nhưng cũng không cần phải quá mức sợ hãi, hơn nữa cũng không cần mượn chiêu số ta dùng được ở Kim Hành, đúng như ngươi mới vừa nói, vận chuyển mới là pháp bảo lớn nhất của chúng ta, đoàn thuyền có thể mang đến cho địa phương lượng lớn của cải, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người cho chúng ta sử dụng, chỉ cần lợi dụng tốt điểm này, những địa chủ đó không đáng để lo nghĩ.
.Nguyên Triết gật đầu nói:
.- Con đã hiểu rồi.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Đoàn thuyền đó tình hình như thế nào?
.- Hơn nửa tháng trước đã quay trở về bến rồi.
.Nguyên Triết nói:
.- Đồng thời còn mang về một lượng lớn hàng hóa, trong đó chủ yếu là lấy lương thực, bông, lá trà, đường mía làm chính.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- May mắn thay gần đây giá lương thực ở Quan Trung có tăng lên, nếu không thì, chỉ sợ vận chuyển lương thực ngược lại sẽ lỗ vốn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta đã xem qua tư liệu của Hộ Bộ, về giá lương thực tăng lên sẽ còn kéo dài đấy, bởi vì nhân khẩu Quan Trung dần dần trở nên nhiều lên, nhưng đất canh tác không gia tăng, hơn nữa chế độ thuê mướn xuất hiện, không ít nông phu cũng chuyển thành công nhân, bọn họ từ tự cung tự cấp biến thành cần thu mua lương thực, lại cộng thêm nhiều quan viên, quý tộc như vậy, chỉ dựa vào lương thực ở Quan Trung đã không đủ cung ứng, nhất định phải nhờ vào lương thực ở bên ngoài đưa tới mới có khả năng cung ứng đủ, nhưng hiện giờ ngành chế tạo của Trường An phát triển lên, dân chúng cũng trở nên giàu có, giá lương thực tất sẽ tăng lên, vận chuyển lương thực nhất định sẽ không lỗ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Không lỗ cũng không kiếm được bao nhiêu, trừ phi nâng giá lương thực lên, như vậy Hộ Bộ các chàng chắc chắn sẽ không đáp ứng. Vì vậy, chủ yếu nhất vẫn là phải dựa vào bông và lá trà, đây là thương phẩm mà phía bắc Hoàng Hà hết sức thiếu thốn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói
.- Kỳ thật nếu so với Nguyên Hành thì bông càng đáng để mọi người chờ mong, bởi vì nó sẽ thay đổi cuộc sống của bách tính Đại Đường chúng ta. Về phần lá trà, chúng ta nhất định phải tôn sùng, bởi vì đây là thứ mà Tây Vực, Thổ Phiên và những nơi khác thiếu, bởi vậy mở rộng lá trà cho tốt, không chỉ là có lợi đối với chúng ta, cũng sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho quốc gia.
.Nguyên Triết có chút hoài nghi nói:
.- Cô phụ, kỳ thật con đã sai người trong lúc đưa thư, mang hộ đến một ít lá trà dựa theo phương pháp của cô phụ chế ra, nhưng hương vị đều rất nhạt, không có thần kỳ như cô phụ nói.
.Hiện nay là nấu trà, trực tiếp hái lá trà về, không qua sao chế, liền nghiền thành bột, chế tác thành bánh trà, sau đó nấu, còn có cho thêm các loại gia vị như muối, hơi giống với trà xanh Nhật Bản, không, hẳn là trà xanh Nhật Bản là từ Đường triều đưa vào, Hàn Nghệ phải thay đổi điểm này, để phẩm loại của lá trà đa dạng hóa, thỏa mãn yêu cầu của mỗi loại nhân sĩ, là một loại nhu yếu phẩm, như vậy cũng tiện để cho hàng hoá lưu thông.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đó là vì ngươi rơi vào trong mắt tiền, trong đầu chỉ còn lại tiền thôi, một chữ, tục, vì vậy mới không thưởng thức ra hương vị trà này.
.Nguyên Triết xấu hổ cười, không lên tiếng.
.Nguyên Mẫu Đơn không nhịn được, nói:
.- Vậy chàng thì làm sao thưởng thức ra? Chẳng lẽ chàng lại không tục?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta đương nhiên không tục, Mẫu Đơn, sao nàng lại cho rằng như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng đã quên không khí lãng mạn ta tạo ra cho nàng đó sao? Thử hỏi một tục nhân thì làm sao có thể có cảm giác lãng mạn như ta. Nguyên Triết, ngươi thành thật nói, ngươi có tự mình làm đồ ăn cho thê tử ngươi ăn hay không?
.- Không có!
.- Vậy ngươi có từng chải tóc cho thê tử ngươi không?
.- Không có.
.- Ngươi có thường xuyên nắm tay thê tử ngươi tản bộ không?
.- Không có.
.- Buổi sáng mỗi ngày ngươi nói với thê tử ngươi, ta yêu nàng không?
.- À? Cái này càng không —— không có.
.Nguyên Triết mặt cũng đỏ lên rồi, nghĩ thầm rằng, ta cũng đã thừa nhận ta là một tục nhân rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa.
.- Nhìn xem, cao thấp phân biệt rõ ràng a!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói.
.Nguyên Triết kinh ngạc nói:
.- Chẳng lẽ cô phụ đều đã làm à!
.- Đương nhiên a! Chỉ cần ta ở Nguyên gia bảo, trên cơ bản là một thứ ta cũng đều không có bỏ qua.
.Nguyên Mẫu Đơn hai má đỏ hồng, ngươi đây là lãng mạn sao? Ngươi đây là không cần mặt mũi, loại việc này cũng nói ra, không khỏi rất xấu hổ, vội nói:
.- Ăn cơm đi, ăn cơm đi
.Nguyên Triết khẩn trương cúi đầu xuống ăn cơm, bằng không thế nào cũng phải cười ra tiếng.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, Nguyên Triết rất thức thời la lên buồn ngủ quá, muốn đi ngủ trưa, nếu dám can đảm nói tiếp tục làm việc, thế nào Hàn Nghệ cũng phải khai trừ y. Nhưng mà đây cũng chỉ nghỉ ngơi được một lát, chính sự vẫn là quan trọng, buổi chiều chắc chắn còn phải bàn.
.Mà Hàn Nghệ cùng Nguyên Mẫu Đơn thì về tiểu viện.
.Mới vừa vào phòng, Hàn Nghệ liền ôm Nguyên Mẫu Đơn nửa nằm trên giường.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, liếc hắn một cái, nói:
.- Sao hôm nay chàng lại tới đây?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên là nhớ mẹ con các nàng rồi, nàng sẽ không nghĩ rằng ta đây thật sự nhàn rỗi chạy loạn tới bàn chuyện mua bán cùng Nguyên Triết chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Chẳng lẽ chàng không nên tìm Nguyên Triết bàn bạc sao.
.- Đó đều là chuyện nhỏ, mẹ con các nàng mới là chuyện lớn trong lòng ta.
.Hàn Nghệ đĩnh đạc nói.
.Nguyên Mẫu Đơn rất muốn tức giận, cái tên không làm việc đàng hoàng này, nhưng không thể tức giận nổi, lại nói:
.- Mẹ con Vô Y bọn họ vẫn khỏe chứ?
.- Khỏe! Đại ca nàng ấy không ở đó, Tiêu Hiểu lại ở bên ngoài làm việc, toàn bộ người trong nhà đều vây quanh mẹ con họ.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Tuy nhiên tính cách tiểu tử Huyền Tẫn kia thật sự là không hề giống với Nhụy Nhi, hơn nữa còn hoàn toàn tương phản. Nhưng đây là chuyện tốt, con trai mà, nên hoạt bát một chút, con gái thì nên điềm đạm một tí.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười nói:
.- Đây chẳng phải là nói con trai chàng cực kỳ giống Vô Y?
.Hàn Nghệ nói:
.- Hiện giờ rất giống, sau này thì không biết.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Vậy sau này sẽ không yên tâm rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Vậy nó cũng phải được thông minh như lão tử nó a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận